Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
  3. Chương 630: Tôi không làm đồng bọn với anh
Trước /656 Sau

Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 630: Tôi không làm đồng bọn với anh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mắt Lam ninh đỏ vằn lên, tốc độ tấn công của cô càng ngày càng nhanh, xuống tay càng lúc càng tàn nhẫn.

Cô thật sự liều mạng, tại vì nếu như cô không xuống tay, cô thật sự sẽ chết ở đây.

Mắt nhìn một tên sát thủ đang ép gần, con dao trong tay hắn phi về phía cô, cô bay người lên, gần như cao vụt hắn quá đầu người, hai chăn kẹp chặt vào đầu của tên sát thủ đó, hai chân xoay mạnh một cái, chỉ nghe thấy tiếng “ rắc rắc”, cổ của tên sát thủ đó đã bị Lam Ninh vặn cho gãy.

Lam Ninh xoay người trong không trung, giơ chân đạp ngã cái xác chết của tên sát thủ đó, đồng thời lại phi ra hai con dao, chỉ nghe thấy hai tiếng “ phập, phập”, lại có hai tên sát thủ lập tức mất mạng.

Xin lỗi, tôi quả thật không muốn giết người, nhưng nếu như tôi không giết người, tôi sẽ bị tất cả các người giết chết.

Cho nên, đừng trách tôi tàn nhẫn.

Lam Ninh thở hổn hển nghĩ.

“ mười hai, mười ba......” Ân Phi Trường vẫn đang lẩm bẩm đếm, hắn ta đột nhiên cao giọng lên. “ Lùi hết xuống.”

Bốn tên sát thủ còn lại nghe mệnh lệnh của Ân Phi Trường vội lùi lại phía sau.

Ân Phi Trường lạnh lùng nhìn Lam Ninh, khóe miệng nhếch lên nở ra nụ cười hoàn mỹ, hắn ta khẽ vỗ tay, nhưng trong ngõ hẻm yên tĩnh, tiếng vỗ tay của hắn hết sức chói tai.

“Thật tuyệt vời, Ninh Ninh, tôi thật đánh giá thấp khả năng chiến đấu của cô đấy! Cô rất mạnh, dù cho là dưỡng phụ của tôi, hay là tôi, đều không nhìn nhầm, cô có thể đánh gục được mười người trong tổ chức.” Giọng nói của Ân Phi Trường nhẹ nhàng, con ngươi của hắn xoay chuyển, nhìn bốn tên sát thủ còn lại bên cạnh mình, khuôn mặt nham hiểm gằn lên nói, “ Mấy người các người thật vô dụng, đến một tên Lam Ninh cũng không xử lý được, uổng phí tao đào tạo chúng mày.”

Mấy tên sát thủ đó đỏ mặt cúi đầu xuống.

Lam Ninh vừa tức vừa nhìn Ân Phi Trường ở trước mặt, lạnh lùng nói: “ Biết là tốt, còn không để tôi đi?”

Đôi mắt xinh đẹp đó, giống như ánh sao đẹp nhất trên bầu trời.

“ Ninh Ninh, tôi càng ngày càng thích cô rồi, càng lúc càng không muốn thả cô đi.” Ân Phi Trường cười nói. “ Cô nói phải làm thế nào đây? Còn nữa, nếu như tôi nhớ không sai, mười hai con phi dao đó của cô đã dùng hết rồi, Ninh Ninh cô làm thế nào đây?”

Lam Ninh hừ một tiếng lạnh lùng: “ Không thả tôi ư? Xin lỗi, không thả tôi, tôi cũng phải đi! Phi dao dùng hết rồi thì có liên quan gì chứ, tôi còn có nắm đấm!”

“ Được, thử xem, nếu như thoát được từ trong tay tôi, tôi sẽ để cô đi.” Giọng nói Ân Phi Trường ung dung đắc ý.

“ Được, anh đừng hối hận!” Lam Ninh nheo mắt, từng bước tiến lên, nắm đấm giơ lên hướng về phía mặt của Ân Phi Trường, Ân Phi Trường vội né đầu, còn tay của Lam Ninh lập tức đổi thành móng vuốt, mãnh mẽ túm lấy ngực áo của Ân Phi Trường, cú móc đó nếu móc trúng, tim của Ân Phi Trường có khả năng bị Lam Ninh moi ra ngoài.

Ân Phi Trường khẽ mỉm cười, như có tia điện đằng sau xẹt qua, còn chưa đợi Lam Ninh kịp phản ứng. Cơ thể hắn ta đã nhanh chóng dính sát bên cạnh Lam Ninh, hai tay tóm lấy cổ tay của Lam Ninh.

Lam Ninh giật mình, cô biết võ công của Ân Phi Trường đã vượt quá sức tưởng tượng của mình.

Sức mạnh của hắn ta vốn dĩ mạnh hơn mình, hơn nữa vừa nãy mày đấu với mấy tên sát thủ đó, cũng tổn hao không ít sức lực, cô đã hoàn toàn không phải là đối thủ của Ân Phi Trường rồi.

Ân Phi Trường co đầu gối lại, Lam Ninh không kịp né tránh, bị Ân Phi Trường thúc một gối vào ngực, cơ thể Lam Ninh giống như dợi dây bị gió thổi mạnh bay đi, đập vào tường, lại bị đàn hồi ngược lại rồi ngã xuống đấy, Lam Ninh ho một tiếng, miệng đầy máu phun ra thảm hại.

Cô muốn đứng dậy, nhưng cơ thể bây giờ dường như đã không phải mình nữa rồi.

Ân Phi Trường nhẹ phủi bụi trên người mình, hắn ta cười nhìn Lam Ninh trên đất, giọng nói vẫn êm dịu như thế: “ Ninh Ninh, phục hay chưa? Ngoan ngoãn theo tôi về, nếu không........”

“ Đừng có mơ!” Lam Ninh lạnh lùng nói. “ Trừ phi anh giết tôi đi.”

Ân Phi Trường đưa tay ra, một tay nhấc cơ thể mảnh mai của Lam Ninh từ dưới đất lên, hắn ta áp sát Lam Ninh vào tường, Lam Ninh bị hắn ta ấp vào tường, giống như bị đóng đinh trên tường một cách đáng thương vậy.

Lam ninh nhổ máu tươi trong mồm ra, đôi mắt đẹp vẫn trừng trừng căm hận nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú có phần quá đáng của Ân Phi Trường.

Nhìn ánh mắt mạnh mẽ của Lam Ninh đó, Ân Phi Trường không kìm được nhắc nhắc đầu: “ Ninh Ninh, cô là biết, tôi thích người biết nghe lời, dù là nam hay là nữ, cô muốn rời khỏi tổ chức, cô biết, tôi sẽ trừng phạt cô thế nào không?”

Lam Ninh cắn chặt răng, không nói câu gì.

Ân Phi Trường liếc mắt về phía mấy tên thuộc hạ, mấy tên sát thủ đó lập tức lao lên, thay Ân Phi Trường tiếp tục giữ chặt Lam Ninh trên tường, còn Ân Phi Trường tay không lùi ra.

Ân Phi Trường mỉm cười chắp tay đi đi lại lại, quay đầu cười nói với Lam Ninh: “ Bên trong tổ chức của chúng ta, phương pháp trừng phạt với người không nghe lời, cô cũng biết, mặc dù cô là người phụ nữ mà Ân Phi Trường tôi thích, nhưng tôi cũng không thể che chở cho cô được, nếu không đối với các anh em khác không công bằng? Lam Ninh, tôi muốn để cô biết, hậu quả của không nghe lời chỉ có cái này.”

Hắn đột nhiên giữ cơ thể yếu ớt không xương đó của Lam Ninh, tóm bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn những ngón tay mảnh mai xinh đẹp đó, hắn nhẹ nhàng nói: “ Bàn tay xinh đẹp thế này, nếu như bàn tay xinh đẹp này không còn cảm giác, thì đó là mùi vị gì nhỉ? Ninh Ninh, anh quá thích bàn tay của em, cho nên, em giữ lại cho anh có được không?”

Giọng nói dịu dàng của hắn ta giống như lời nói giữa những đôi tình nhân, ánh mắt hắn ta nhìn Lam Ninh cũng dịu dàng như thế.

Lam Ninh biết hắn ta muốn làm gì, cô cười đau khổ nói: “ Ân Phi Trường, anh đừng có mà mơ tưởng, tôi dù cho thế nào cũng sẽ không theo anh, trừ khi tôi chết, tay thì có là cái gì chứ?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô là biểu cảm coi thường cái chết khiến người ta cảm động, một người con gái trẻ trung, lại có thể mạnh mẽ đến bước này.

“ Được thôi, thế thì giữ lại cho tôi một kỷ niệm đi!” Miệng Ân Phi Trường bình thản nói, hắn ta lấy ra từ trong túi áo của mình một thứ đồ chơi thường xuyên ở trên tay, đó giống như một con dao dũa móng tay một khi đã hoạt động, chỉ cần cầm cán ở hai bên, nhẹ nhàng một cái........

Ân Phi Trường cười cầm lấy những ngón tay của bàn tay trái của Lam Ninh đưa vào.

“ Tôi cho cô một cơ hội nữa, cô có tự nguyện mãi mãi nghe lời không?” Khuôn mặt của Ân Phi Trường trầm xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lam Ninh.

“ tôi cũng nói lại một câu, tôi không đồng ý, tôi đã từng nói, tôi muốn thoát ra khỏi tổ chức này, hừ, tôi không thèm làm đồng bọn với anh. Mặc dù tôi là kẻ trộm, nhưng tôi chưa bao giờ làm việc thẹn với lòng, dù cho tôi là kẻ trộm, tôi cũng là một kẻ trộm nghĩa hiệp, tôi không muốn làm trò gian trá với những kẻ như các người, Ân Phi Trường, anh không cần uy hiếp tôi, tại vì anh không uy hiếp nổi tôi, giết bà cố nội này đi, xem Lam Ninh tôi có cau mày hay không?” Lam Ninh cười khẩy nói. “Ân Phi Trường, tôi nhìn nhầm anh rồi, tôi nghĩ anh cũng là một người lương thiện, nhưng anh chỉ lấy mặt nạ hoàng tử bên ngoài mà che lớp quỷ dữ bên trong! Ân Phi Trường, việc xấu nào anh cũng có thể làm được, nếu như tôi có thể quay về lúc còn nhỏ, tôi tuyệt đối sẽ không để anh sống, tôi sẽ khiến anh sống mà như chết.”

Quảng cáo
Trước /656 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Copyright © 2022 - MTruyện.net