Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gần như cùng một thời điểm
Một câu lạc bộ sang chảnh bậc nhất thành phố.
Nhụy Tử từ trên xe của mình bước xuống, chẳng còn kịp đóng cửa xe lại, lập tức lao vào câu lạc bộ xa hoa này.
Nhụy Tử vào trong câu lạc bộ, xục xạo tìm khắp các phòng, sau khi bị lườm nguýt không thương tiếc, cuối cùng cô cũng tìm thấy Dạ Thiên Kỳ trong một phòng bao.
Mở cửa căn phòng đó ra.
Bên trong là tiếng nhạc xập xình inh tai nhức óc, sánh sáng lập lòe mờ ảo, bầu không khí ngột ngạt. Sau khi Nhụy Tử đi vào, nhìn khắp xung quanh, người mà cô muốn tìm đang ngồi ở vị trí chính giữa, xung quanh là mấy cô gái ăn mặc sexy đang ngồi bên cạnh.
Nhụy Tử lập tức lao đến: “ Dạ Thiên Kỳ, tại sao anh lại đến đây? Anh vẫn là Dạ Thiên Kỳ thuần khiết của trước đây sao?”.....
Dạ Thiên Kỳ mặt đỏ tía tai quay lại liếc nhìn một cái, cười nói: “ Nhụy Nhụy đã đến rồi à? Nào, anh Thiên Kỳ của em đang rất cô đơn, em đến rất đúng lúc, nào, uống rượu với anh.”
Anh ấy quả thật quá cô đơn, cho nên một mình ở đây, ngồi một lúc thì gọi điện cho Nhụy Tử.
“ Anh Thiên Kỳ, anh là người sắp kết hôn rồi, hơn nữa, anh cũng không thích nơi này, còn nữa, anh không sợ có lỗi với Lam Ninh sao?” Nhụy Tử tận tình khuyên bảo nói, cô kéo tay áo của Dạ Thiên Kỳ, “ Đi, đừng ở nơi lộn xộn này nữa, em đưa anh về!”
Nhưng, Dạ Thiên Kỳ hất tay của Nhụy Tử ra, anh ấy nâng chai rượu lên, ừng ực uống hết chai rượu đó vào trong dạ dày, mặt không biến sắc.
“ Nhụy Nhụy, trước đây anh không thông suốt, tại sao anh không vui chơi tiêu khiển chứ, anh giống một người tu khổ hạnh làm gì chứ? Anh phải giữ tiết nghĩa cho ai chứ? Anh chưa bao giờ lăng nhăng, kết quả anh đổi được gì chứ, người con gái mà anh thích đều không ở lại bên cạnh anh, bây giờ anh cảm thấy rất tốt, trước đây anh không hưởng thụ, bây giờ xem ra, thật rất tuyệt mà. Gái ở đây rất đẹp, từng người từng người tươi ngon mọng nước, giống như hành lá vậy.” Anh ấy thuận tay khẽ nhéo vào má người đẹp yểu điệu bên cạnh, người đẹp đó lập tức giả bộ xấu hổ nép vào trong lòng Dạ Thiên Kỳ: “Dạ Tổng, nhìn anh kìa....nhéo người ta đau thế.”
“ Đau à? Được, anh sẽ bù đắp cho em, em muốn cái gì, anh sẽ cho em cái đó, là sẽ hết đau.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Thật sự đồng ý bù đắp cho em? Thế thì người ta phải nghĩ kỹ mới được.” Người đẹp đó cười nói.
“ Cứ nghĩ kĩ, nghĩ ra cái gì, anh mua cho em cái đó.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Nhụy Tử nhìn không thấy thuận mắt chút nào.
Dạ Thiên Kỳ trước nay không phải người như thế.
Dù cho là trước đây, anh ấy cũng tung hoành khắp nơi, nhưng Dạ Thiên Kỳ lúc này, giống như biến thành một người khác vậy.
Anh ấy không phải sắp kết hôn với Lam Ninh sao?
Thằng cha này gần đây giống như chọc phải tiết gà vậy, mỗi ngày đều rất vui, rất hạnh phúc, Nhụy Tử cũng nghĩ vì anh ấy tìm được hạnh phúc mà vui vẻ, bây giờ rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?
Anh ấy đang phải chịu cú sốc gì thế?
“ Anh Thiên Kỳ, anh nói cho em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?” Nhụy Tử ra sức kéo Dạ Thiên Kỳ.
“ Anh không sao, uống rượu cùng anh là được, nếu như em không uống rượu cùng anh....thì em về với chồng em đi!” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, anh ấy lại dốc chai rượu thứ hai vào bụng.
Nhụy Tử vội cướp chai rượu trong tay Dạ Thiên Kỳ, lớn tiếng nói: “Anh Thiên Kỳ, rốt cuộc anh làm sao thế? Nói cho em, Lam Ninh đang ở đâu?”
Dạ Thiên Kỳ cười đau khổ, không nói câi gì.
“ Anh sắp kết hôn với Lam Ninh rồi, đừng làm chuyện điên rồ nữa, nào, em đưa anh về.” Nhụy Tử vẫn muốn kéo tay Dạ Thiên Kỳ, nhưng lại bị Dạ Thiên Kỳ hất tay ra.
“ Kết hôn? Hừ,” Dạ Thiên Kỳ cười khẩy nói, “ Nhụy Nhụy, cả đời này anh không kết hôn nữa, Nhụy Nhụy, cả đời anh sẽ sống thế này, cả đời ăn chơi sung sướng, tự do phóng túng, cũng rất hay, kết hôn gì chứ! Hơn nữa, còn có thể chơi với biết bao người đẹp, có gì đáng chê chứ?”
Nhụy Tử cau mày lại, thằng cha này càng nói càng hồ đồ, cái gì mà không kết hôn chứ?
“ Lam Ninh đâu? Em gọi điện cho cô ấy.” Nhụy Tử lấy ra điện thoại của mình, muốn gọi điện cho Lam Ninh, nhưng điện thoại của cô bị Dạ Thiên Kỳ gạt đi.
“ Đừng có gọi điện cho cô ấy, em có nói anh chết trên đường, cô ấy cũng không quan tâm đâu.” Trong giọng nói của Dạ Thiên Kỳ mang theo vẻ chán nản và bi thương.
Anh im lặng nhìn những chai rượu xếp thành hàng trước mắt mình, trong khoảnh khắc đó, có cảm giác muốn khóc? Tại vì anh phát hiện, có thứ gì quý giá mà anh mất đi rồi. Cảm giác khiến người ta khó chịu buồn bực.
Nhụy Tử sững sờ đứng nhìn, cô không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh không phải rất quấn quýt tình cảm sao? Tại sao Dạ Thiên Kỳ nói Lam Ninh không quan tâm mình, hai người không phải sẽ không kết hôn đấy chứ?
“ Rốt cuộc hai người làm sao thế?” Nhụy Tử vội vàng hỏi.
“ Đừng hỏi nữa, nào, uống rượu với anh, hỏi nữa thì cút ra ngoài!” Dạ Thiên Kỳ rất nhiệt tình đưa một chai rượu cho Nhụy Tử, “ Nếu như em vẫn là em gái của anh, thì uống rượu với anh, uống với kẻ thất tình bị người ta đá này đi.”
“ Thất tình, bị đá?” Rốt cuộc làm sao thế?
Nhụy Tử cảm thấy đầu mình giống như đập phải bao cát đấm bốc, cú đập mạnh khiến đầu cô ong ong, không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra?
Tranh thủ lúc Dạ Thiên Kỳ vừa uống rượu vừa trêu đùa với người đẹp ngồi bên cạnh, Nhụy Tử chạy ra khỏi phòng, cô gọi điện cho Lam Ninh, nhưng điện thoại của Lam Ninh tắt máy.
Hai người này, xảy ra chuyện gì rồi?
Nhụy Tử quan tâm lại chạy vào trong phòng: “ Anh Thiên Kỳ, điện thoại của Lam Ninh tại sao không liên lạc được, cô ấy không phải xảy ra chuyện rồi chứ?”
Dạ Thiên Kỳ ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ mông lung, chăm chú nhìn Nhụy Tử: “ Anh làm sao biết được cô ấy thế nào? Cô ấy có quan hệ gì với anh chứ? Cô ấy sống hay chết? Liên quan gì đến anh? Đồng nghĩa, anh chết anh sống, có liên quan gì đến cô ấy chứ?”
“ Anh Thiên Kỳ, chuyện này là như thế nào? Hai người, không phải đang rất tốt sao?” Nhụy Tử ngạc nhiên nói.
“ Đúng thế, rất tốt, rất tốt.” Dạ Thiên Kỳ cười khẩy nói, “ Sau đó, cô ấy đột nhiên thay đổi, đột nhiên.....nói, cô ấy không chịu nổi cuộc sống này, cô ấy sợ chết........”
Dạ Thiên Kỳ lắc lắc ly rượu sóng sánh, đờ đẫn nhìn Nhụy Tử, giống như nhìn một người lạ.
“ Tóm lại, cô ấy không muốn ở bên anh, dù cho anh nói thế nào, cô ấy cũng sẽ không ở lại, cô ấy muốn quay về bên cạnh Ân Phi Trường.....” Dạ Thiên Kỳ lẩm bẩm nói, “ Thôi đi, đừng nói những chuyện khiến anh không vui nữa, nào, uống rượu.”
Anh ấy ôm người đẹp bên cạnh, không ngừng uống rượu, đồng thời đùa giỡn với người đẹp bên cạnh.
Anh ấy đã say rồi, say đến mức đã không còn biết gì nữa.
Hoặc là nói, Lam Ninh bỏ đi, đã khiến anh ấy không còn thiết tha nghĩ đến việc gì nữa.
Nhụy Tử không nói câu gì mà kéo Dạ Thiên Kỳ dạy, lôi anh ấy vào nhà vệ sinh.
“ Em làm cái gì thế?” Dạ Thiên Kỳ vẻ không nhẫn nại nói.
Nhưng Nhụy Tử ấn đầu anh ấy xuống dưới vòi nước, đồng thời vặn nước chảy mức to nhất.
Nước lạnh từ trong vòi không ngừng dội vào đầu Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ bị lạnh làm cho tỉnh rồi.
“ Tô Tư Nhụy, em điên rồi?” Dạ Thiên Kỳ cáu giận nói.
“ Dạ Thiên Kỳ, không phải em điên, mà là anh điên, anh nghĩ, Lam Ninh nói cô ấy sợ chết, anh cảm thấy cô ấy là người sợ chết thế sao? Cô ấy vì sợ chết mà rời xa anh sao? Anh nghĩ là cô ấy sợ chết, nhưng, điều cô ấy sợ chính là sợ anh chết đấy!” Nhụy Tử lớn tiếng nói.