Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Da Xỉ Than! Cô đang làm gì ở đây vậy?" Tim Lửa quay phắt lại và đối mặt với cô mèo lang y. "Cô làm chuyện này à?"
Một đống lá thuốc nằm giữa hai hàm răng của Da Xỉ Than. Cô ngước cằm lên một cách bướng bỉnh. "Họ cần sự giúp đỡ của em. Chẳng có gì dành cho họ ở trại của họ cả, ngoại trừ bệnh tật."
"Vì vậy họ trở lại thẳng tới đây!" Tim Lửa quắc mắt nhìn cô, giận dữ. "Cô đã tìm thấy họ ở đâu?"
"Gần gò đá Thái Dương. Em đã ngửi thấy mùi bệnh tật của họ vào hôm qua, trong khi em đi hái thuốc. Họ đang tìm một nơi an toàn để ẩn náu." Da Xỉ Than meo.
"Và cô đã đưa chúng về đây," Tim Lửa khịt mũi. "Chắc chắn chúng mò trở lại lãnh thổ của chúng ta chỉ vì chúng biết là cô sẽ thương hại chúng." Sự lo lắng cho những mèo bộ tộc Bóng Tối của Da Xỉ Than đã thể hiện rõ ràng khi chúng ở trong trại bộ tộc Sấm. "Cô nghĩ cô có thể chữa trị cho chúng mà không bị mèo nào phát hiện chắc?" Tim Lửa chất vấn. anh không thể tin rằng Da Xỉ Than lại đặt vào chính bản thân – và tất cả những mèo còn lại của bộ tộc Sấm – vào mối nguy hiểm như vậy.
Da Xỉ Than nhìn vào mắt anh, không tỏ vẻ sợ hãi gì. "Đừng giả vờ là thầy tức giận thật sự với em. Thầy cũng thấy tội nghiệp họ mà," cô nhắc nhở anh. "Thầy sẽ không thể đuổi họ lần thứ hai đâu!"
Tim Lửa thấy rõ là cô tin chắc mình đã làm đúng, và anh phải thừa nhận sự thật trong những lời nói của cô – anh không thể chối rằng mình cũng cảm thấy lo cho cặp mèo bệnh tật kia, và đã thấy xốn xang trước sự thiếu lòng trắc ẩn của Sao Xanh. "Nanh Vàng có biết không?" Anh meo, cơn giận vơi bớt đi.
"Không. Em nghĩ vậy." Da Xỉ Than trả lời.
"Bệnh của họ thế nào rồi?"
"Họ đang bắt đầu bình phục." Da Xỉ Than lộ vẻ hài lòng trong giọng nói của mình.
"Tôi vẫn ngửi thấy mùi bệnh tật." Tim Lửa nghi ngờ.
"À, họ chưa khỏi hoàn toàn. Nhưng họ sẽ khỏi."
Giọng Mây Còi chợt rồ rồ cất lên từ mảng tối đằng sau anh. "Chúng tôi cảm thấy đỡ hơn rồi, nhờ Da Xỉ Than đấy."
Tim Lửa có thể nghe thấy giọng Mây Còi đã mạnh hơn so với lúc ở trong trại bộ tộc Sấm, và đôi mắt của tên chiến binh trẻ sáng lấp lánh trong bóng tối. "Họ có vẻ khá hơn," anh thừa nhận, quay trở lại với cô mèo lang y trẻ. "Cô làm thế nào vậy? Dường như Nanh Vàng nghĩ căn bệnh này là chết mà."
"Chắc là em đã tìm đúng sự kết hợp giữa lá thuốc và các quả mọng." Da Xỉ Than phấn chấn trả lời. Tim Lửa nhận thấy cô nói với phong thái tự tin mà anh đã không nghe thấy ở cô từ lâu rồi, và anh đã nhìn thấy lại tinh thần của cô lính nhỏ hoạt bát, đầy ý chí mà anh từng huấn luyện.
"Giỏi lắm!" Anh meo. Bất chợt, anh tự động nghĩ xem Sao Xanh sẽ vui mừng như thế nào với cái tin một mèo bộ tộc Sấm có thể tìm ra cách chữa trị căn bệnh lạ của một mèo bộ tộc Bóng Tối. Nhưng rồi anh lại nhớ rằng Sao xanh không còn là tộc trưởng như bà trước kia nữa. Tốt hơn không nên kể cho bà nghe về việc Da Xỉ Than giấu bọn mèo bộ tộc Bóng Tối trong lãnh thổ bộ tộc Sấm. Sự phán xét của bà đã bị che mờ bởi nỗi ám ảnh bị tấn công.
Tim Lửa nhận thấy chừng nào bọn mèo kia còn ở đây, thì họ còn gặp nguy hiểm. Anh sợ Sao Xanh sẽ ra lệnh giết họ ngay lập tức nếu bà phát hiện họ vẫn còn ở lì trên lãnh thổ bộ tộc Sấm. "Tôi rất tiếc, Da Xỉ Than," anh lắc đầu. "Những mèo này phải đi thôi. Ở đây không an toàn cho họ đâu."
Da Xỉ Than giật đuôi thất vọng. "Họ quá yếu để trở về trại của họ. Có thể em chữa được cho họ, nhưng em không giỏi đi săn lắm. họ đã không ăn đàng hoàng mấy ngày rồi."
"Để tôi đi bắt cho họ thứ gì đó," Tim Lửa đề nghị. "Vậy sẽ khiến cho họ có sức để về nhà."
"Nhưng khi chúng tôi trở về thì sao?" Cổ Trắng nói rè rè từ bóng tối.
Tim Lửa không thể trả lời hắn, nhưng anh không thể chủ quan với việc căn bệnh của họ có thể len lỏi vào trong trại bộ tộc Sấm. Thêm nữa, chẳng may một đội tuần tra bộ tộc Bóng Tối xộc vào lãnh thổ bộ tộc Sấm để tìm những chiến binh mất tích của họ thì sao?
"Tôi sẽ cho các anh ăn; sau đó các anh phải đi." Anh lặp lại.
Giọng nói của Mây Còi khàn khàn la hết cỡ khi hắn khó nhọc cất mình thành vị trí ngồi, chân hắn quờ quạng trên nền đất cứng. "Làm ơn đừng đuổi chúng tôi về! Sao Đêm yếu lắm rồi. Như thể căn bệnh đó mỗi ngày lại lấy đi mất một mạng mới của ngài vậy. Hầu hết bộ tộc nghĩ là ngài sẽ chết."
Tim Lửa nhíu mày. "Chắc chắn ông ta còn rất nhiều mạng."
"Anh chưa thấy ngài yếu thế nào đâu!" Cổ Trắng thét lên. "Bộ tộc rất sợ. Không mèo nào sẵn sàng đảm nhận vị trí của ngài cả."
"Thế còn Lông Xỉ Than, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc các anh thì sao?" Tim Lửa hỏi. Hai con mèo bộ tộc Bóng Tối nhìn đi chỗ khác, không trả lời. Điều đó có nghĩa là Lông Xỉ Than đã chết rồi, hay là ông ta quá già để trở thành tộc trưởng? Giống như Sao Đêm, Lông Xỉ Than đã là một mèo già khi Đuôi Gãy bị đuổi đi. Tim Lửa cảm thấy mối cảm thông của mình đang thắng thế, bất chấp sự phán đoán sáng suốt hơn của anh. "Thôi," anh lấn cấn thở dài. "Các anh có thể ở đây cho đến lúc đủ khỏe để đi."
"Cảm ơn Tim Lửa." Mây Còi khò khè meo. Mắt hắn sáng lên tỏ vẻ biết ơn. Tim Lửa khẽ nghiêng đầu, nhận thấy thật khó khăn biết bao cho những chiến binh bộ tộc Bóng Tối kiêu hãnh này phải thừa nhận là mình lệ thuộc vào một bộ tộc khác.
Anh quay đi và bước ngang qua Da Xỉ Than. Cô thì thào khi anh qua. "Cảm ơn, Tim Lửa. Em biết thầy hiểu tại sao em lại đưa họ vào đây." Đôi mắt cô tràn đầy vẻ thương cảm. "Em không thể để họ chết. Ngay cả họ đến từ một bộ... bộ tộc khác." Và Tim Lửa biết cô đang nghĩ về Suối Bạc, cô mèo bộ tộc Sông mà cô không thể cứu được.
Anh liếm tai cô một cách trìu mến. "Cô là một mèo lang y đích thực," anh rù rừ. "Đó là lý do tại sao Nanh Vàng chọn cô làm học trò của bà."
Tim Lửa không mất bao lâu để bắt một con chim hét và một con thỏ cho những mèo bộ tộc Bóng Tối. Phần này của khu rừng rất nhiều mồi. Anh cẩn thận để không lạc qua phần biên giới của bộ tộc Sông, mặc dù anh bị thôi thúc – mùi con mồi ở phía đó còn mạnh hơn ở đây, đã lâu rồi Tim Lửa chưa nếm lại món chuột nước. Nhưng anh rất hài lòng với con thỏ ngon lành vừa bắt được bên cạnh gò đá Thái Dương, còn con chim hét thì thật dễ bắt khi nó đang mải đập vỡ một con ốc sên nên không nghe thấy Tim Lửa rón rén đến.
Da Xỉ Than đang nằm thụp mình cạnh gốc cây sồi già khi anh quay lại, miệng nhai quả mọng rồi nhổ vào hỗn hợp thuốc của cô. Tim Lửa hích những con mồi vào trong cái hang rễ cây, nhưng anh không vào. Mùi bệnh tật tanh lợm khiến anh sợ vào trong ấy.
Nhìn Da Xỉ Than trộn thuốc, đột nhiên anh cảm thấy lo sợ cho cô mèo nhỏ. Chắc chắn cô đã ra vào hang rất nhiều lần. "Cô ổn chứ?" Anh khẽ meo.
Da Xỉ Than ngước lên khỏi mớ thuốc của mình. "Vâng, em ổn," cô đáp. "Và em rất mừng là thầy đã tìm ra họ. Em không thích giấu bộ tộc về việc này."
Tim Lửa giật đuôi bức bối. "Tôi nghĩ chúng ta nên giữ bí mất chuyện này." Anh bảo cô.
Da Xỉ Than nheo mắt lại. "Thầy không định nói với Sao Xanh à?"
"Bình thường tôi sẽ..." Tim Lửa bắt đầu một cách do dự.
"Nhưng bà vẫn chưa vượt qua được vụ việc của Vuốt Cọp." Da Xỉ Than nói nốt câu.
Tim Lửa thở dài. "Đôi khi tôi nghĩ bà đã khá hơn, nhưng sau đó bà lại nói điều gì đó hoặc là..." Giọng anh lạc đi.
"Nanh Vàng nói phải cần có thời gian để bà bình phục." Da Xỉ Than meo.
"Vậy ra Nanh Vàng cũng để ý thấy à?"
"Thật tình mà nói thì," Da Xỉ Than lầm bầm một cách đắn đo, "em nghĩ hầu như cả bộ tộc cũng để ý thấy vậy."
"Họ nói gì?" Tim Lửa không chắc mình có muốn nghe câu trả lời hay không.
"Bà đã là một tộc trưởng vĩ đại trong một thời gian dài. Họ chỉ đang đợi bà trở lại đúng là bà thôi." Câu trả lời của Da Xỉ Than đã xoa dịu Tim Lửa. Niềm tin của bộ tộc đang dần vững mạnh, và nên tin là Sao Xanh sẽ bình phục.
"Cô có quay về cùng với tôi không?" Anh meo.
"Em phải làm xong việc ở đây đã." Da Xỉ Than dùng răng nhặt một quả mọng khác lên và bắt đầu nhai.
Tim Lửa cảm thấy ngài ngại khi đi khỏi, để Da Xỉ Than lại một mình với hai mèo bộ tộc Bóng Tối và với cái mùi gớm ghiếc khiến lông của anh rợn lên. Anh tự hỏi để họ ở lại như vậy có đúng không.
Phía ngoài trại bộ tộc Sấm, anh trú mình dưới một bụi cây rậm rạp và làm vệ sinh thân thể. Anh nheo mắt lại trước mùi hôi thối của những mèo bệnh tật của bộ tộc Bóng Tối. Anh ước gì mình có thể rửa trôi thứ mùi đó bằng nước từ con suối phía sau hõm cát luyện tập, nhưng dòng suối đã cạn nhiều ngày rồi. Anh sẽ phải ngược lại về phía dòng sông nếu anh muốn tìm thấy nước. đã đến lúc phải quay về, trước khi những mèo trong bộ tộc bắt đầu thắc mắc anh đang ở đâu. Anh sẽ trở lại tìm Vằn Xám vào một ngày khác.
Bão Cát gặp anh khi anh hiện ra khỏi hàng kim tước và vào trảng trống. "Đi săn à?" Cô meo.
"Đi tìm Vằn Xám." Tim Lửa quyết định thừa nhận phần dễ nhất của sự thật.
"Thế thì tôi không nghĩ anh sẽ tìm thấy dấu vết gì của chân Mây đâu." Bão Cát meo, dường như không quan tâm đến sự thú nhận của Tim Lửa.
"Nó không có ở trong trại à?"
"Mới sớm bảnh mắt nó đã đi săn rồi."
Tim Lửa biết là cô cũng đang nghi ngờ như anh rằng chân Mây lại đi gặp Hai Chân. "Tôi nên làm gì đây?"
"Tại sao chúng ta không cùng đi tìm nó nhỉ?" Bão Cát đề nghị. "Không chừng có thêm tôi nói chuyện với nó, chúng ta có thể làm cho nó hiểu ra vấn đề.
Tim Lửa gật đầu một cách biết ơn. "Ừ, cũng đáng thử." Anh đồng ý.
Anh dẫn đường băng qua Rừng Thông, không mèo nào nói chuyện trong khi họ chạy nhẹ ru trên mặt đất. Không khí phẳng lặng, lớp lá kim mềm xốp và mát rượi dưới chân họ. Tim Lửa nhận thức sâu sắc rằng con đường này cũng quen thuộc với anh hệt đường đến điểm Bốn Cây hay gò đá Thái Dương vậy, nhưng Bão Cát thì thận trọng hơn, chốc chốc cô cứ phải dừng lại để đánh hơi và kiểm tra các mốc mùi.
Khi họ ra khỏi Rừng Thông và tiến vào khu rừng xanh rì, Tim Lửa có cảm giác là nỗi lo lắng của Bão Cát đang tăng lên. Anh liếc nhìn cô và thấy vẻ căng thẳng trên đôi vai cô khi dãy hang ổ của Hai Chân lừ lừ hiện ra phía trước họ.
"Anh có chắc là nó đi qua đường này không?" Cô thì thầm, nháo nhác nhìn qua bên này bên kia. Một con chó sủa lên và lông Bão Cát xù dựng ra.
"Không sao, con chó đó không rời khỏi vườn của nó đâu." Tim Lửa trấn an cô, cảm thấy kỳ kỳ vì mình biết được những việc như thế này. Bão Cát đã từng châm chích cái nguồn gốc mèo kiểng của anh khi anh mới gia nhập bộ tộc, và vì cô đã chấp nhận anh hoàn toàn như một mèo rừng, cho nên, anh cảm thấy ngại ngùng khi nhắc cô rằng anh đã được sinh ra ở một nơi khác.
"Hai Chân không mang chó của họ ra đây sao?" Cô meo.
"Đôi khi," Tim Lửa thú nhận. "Nhưng chúng ta sẽ có rất nhiều dấu hiệu cảnh báo trước. Bọn chó của Hai Chân thường không lẳng lặng đi qua rừng. Cô sẽ nghe thấy chúng trước khi ngửi thấy chúng, mà mùi hôi của bọn chúng không thoang thoảng đâu." Anh hy vọng sự khôi hài của mình có thể giúp Bão Cát thư giãn, nhưng cô vẫn không bớt căng thẳng đi chút nào.
"Đi," anh giục. "Mùi của chân Mây ở đây rồi." Anh chà má vào một cuống mâm xôi. "Cô thấy nó còn mới không?"
Bão Cát nhoài tới và hít cuống mâm xôi. "Mới."
"Vậy thì tôi nghĩ chúng ta có thể đoán nó đi về đâu." Tim Lửa bước vòng quanh cuống mâm xôi, cảm thấy nhẹ nhõm vì ít nhất thì cái mùi đó cũng dẫn họ xa khỏi khu vườn của Công Nương. Anh không mong Bão Cát gặp chị mèo kiểng của mình. Kể từ khi anh mang chân Mây vào trại, cả bộ tộc đều biết anh giữa anh vẫn đi thăm chị, nhưng họ không biết được tình cảm gắn kết giữa anh với Công Nương, và anh thích cứ tiếp tục như vậy hơn. Tốt nhất là hãy để cho những mèo khác tin rằng anh luôn một lòng một dạ hướng về bộ tộc, bất chấp mối thâm tình giữa anh và chị mình.
Khi họ đến gần hàng rào mà hôm trước chân Mây đã leo qua, Tim Lửa có cảm giác chờn chợn nổi lên khắp da mình. Có những mùi mới ở đây cùng với mùi của chân Mây. Có điều gì đó đã thay đổi. Anh dẫn Bão Cát đến cây bạch dương màu bạc và cô theo anh nhẹ nhàng leo lên thân cây trơn láng và rẽ vào những nhánh cây của nó. Tim Lửa có thể thấy ria của cô giật giật khi cô hít ngửi không khí.
Tim Lửa hé mắt nhìn qua khung cửa sổ vào nhà của Hai Chân. Khoảng không bên trong tối om om và trống trơn một cách bí hiểm. Anh giật thót mình khi một cánh cửa đóng sầm lại, tạo nên một tiếng động dội vang như tiếng sấm. Anh bắt đầu phát hoảng.
"Nó là gì vậy?" Bão Cát sợ sệt hỏi khi Tim Lửa nhảy xuống hàng rào, đuôi anh xù vểnh lên.
"Có gì đó lạ lắm đang diễn ra. Ngôi nhà trống trơn. Ở đó đi," anh ra lệnh. "Để tôi lại nhìn gần hơn xem."
Anh rón rén qua khu vườn, chúi người thấp xuống. khi anh đến gần cánh cửa hang ổ của Hai Chân, anh nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình. Anh quay lại thấy Bão Cát, gương mặt cô căng thẳng nhưng rất quyết đoán. Anh gật đầu với cô , thầm đồng ý rằng cô có thể đi cùng anh nếu cô muốn, rồi anh lại quay về hướng cánh cửa.
Đúng lúc, tiếng ầm ầm của một con quái vật cất lên. Tim Lửa nằm ẹp xuống lối mòn ôm dọc theo một bên hông căn nhà. Lông xù lên sợ hãi, nhưng anh vẫn tiếp tục trườn đi, cho đến khi tới được cuối lối mòn. Từ chỗ bóng râm mà ánh nắng mặt trời chiếu qua một ma trận không cây cối những hang ổ của Hai Chân, anh ló nhìn ra.
Anh cảm thấy Bão Cát thở phì phò bên cạnh mình, da của cô cọ nhẹ vào người anh. "Nhìn kìa." Anh rít khẽ. Một con quái vật khổng lồ, to gần bằng cả cái hang ổ của Hai Chân, đứng trên đường Sấm Rền. Tiếng kêu inh tai phát ra từ bụng của con quái vật.
Cả hai con mèo co rúm lại khi một cánh cửa khác của căn nhà đóng sập lại ở ngay góc gần chỗ họ. Tim Lửa thấy một kẻ Hai Chân bước đến chỗ con quái vật, trong tay hắn có vật gì đó đung đưa. Trông giống như một cái hang(*) được đan bằng những nhánh cây khô giòn. Qua những mắt lưới cứng ở một đầu cái hang đó, Tim Lửa có thể thấy một đụn lông trắng mềm. Nhìn kỹ hơn, thì Tim Lửa cảm thấy tim mình chao đi khi nhận ra gương mặt phía sau những mắt lưới. mắt anh trợn tròn lên kinh hãi.
(*) Ý nói ở đây là cái lồng gỗ nhốt mèo, dưới con mắt của Tim Lửa.
Đó là chân Mây!