1. Tháng 8 năm 1904, tôi phát hiện trong nhà có một quyển nhật kí khả nghi. Giới thiệu qua một chút, ngôi nhà kiểu cũ này là do vợ tôi chọn và mua từ 6 năm trước khi kết hôn. Nhưng hai năm trước vợ tôi và hai đứa con gái đã gặp nạn và mất trong một chuyến tàu, mặc dù hai đứa con của tôi bị sóng đánh dạt vào hai bờ khác nhau nhưng vẫn không cứu được. Vài ngày trước, vì muốn sửa chữa căn nhà nên tôi đã gọi thợ đến, kết quả anh ta đưa cho tôi một quyển nhật kí và nói rằng tìm thấy nó ở trên trần nhà phòng của vợ tôi. Chữ trong quyển nhật kí đúng là bút tích của vợ tôi. Tôi mở nó ra xem: 15/7: Từ hôm nay tôi sẽ sống chung một nhà với chồng. (Ngày 15/7 là ngày kỉ niệm cưới của vợ chồng tôi) 21/9: Nhờ có anh mà mới có tôi của ngày hôm nay 9/12: Cho dù thế thì em cũng sẽ không dời xa anh đâu 23/2: Sắp rồi! 29/2: Anh đã hiểu chưa? Lúc đó tôi cảm thấy vô cùng kinh hoàng, lập tức chuyển nhà đến một nơi rất xa. ———————《Nhật kí》——————— 2. “Ôi, vẫn chưa xong hả?” Tôi hỏi người vợ đang quay lưng về phía tôi, sao phụ nữ lúc nào cũng chuẩn bị lâu thế nhỉ? “Sắp xong rồi, anh đừng vội thế chứ. Anh xem anh đi, làm gì mà gấp như vậy. Tiểu Tường, đừng có quẫy đạp nữa.” Cô ấy nói không sai, tôi trời sinh đã mắc bệnh vội vàng, cũng không có cách nào cả. Tôi lôi bao thuốc lá từ túi áo vest ra, châm lửa. “Đột ngột sang bên kia như vậy, liệu bố mẹ chồng có bị dọa sợ không nhỉ?” “Không đâu, nhìn cháu trai đã lớn như vậy, chắc chắn họ sẽ cười không ngớt!” Tôi nhìn đứa con đã ngủ rất say ở bên cạnh, trả lời vợ. “Bắt anh đợi lâu rồi, em đã xong, á…” “Sao thế?’ “Chồng, chỗ này này!” Vợ chỉ vào cổ của tôi, tôi giơ tay ra sờ, “À! Quên mất!” “Anh đúng là, không chỉ vội vàng mà còn hay quên, qua đây em giúp cho.” “Chồng ơi, em yêu anh.” Vợ tôi vừa chỉnh sợi dây quanh cổ cho tôi vừa nói. “Sao tự dưng lại nói vậy?” “Có gì lạ đâu! Hiện tại chúng ta đang là vợ chồng mà!” Cô ấy né tránh ánh mắt của tôi, dường như đang xấu hổ. “Ừ, anh cũng yêu em.” Không biết đã bao nhiêu năm rồi tôi chưa nói những câu sến súa như vậy. Mặc dù hơi xấu hổ nhưng cũng không có gì sai cả, tôi nắm tay vợ. “Vậy mình đi thôi!” “Ừ!” ———————《Gia đình》——————— 3. (Người kể là nữ) Hôm nay tôi lại bị sếp mắng, chính là lão đầu trọc xấu xa hay xuất hiện trong những cuộc tán gẫu của đám đống nghiệp nữ. “Aizz, không lẽ mấy ngày gần đây cứ cảm thấy bị người theo dõi cũng là do tên trọc đó làm?” Tôi vừa nghĩ vừa đi về nhà. Mặc dù nói là nhà nhưng thực ra cũng chỉ là một căn chung cư cũ có hai phòng, một phòng ngủ và một phòng ngoài, chỉ có phòng ngoài mới có cửa sổ, nhưng bù lại giá thuê rất rẻ. Mở khóa cửa bước vào nhà, tôi bị dọa cho hết hồn, quần áo trong tủ quần áo ở phòng ngoài bị lộn tung lên! Tôi nhớ ra rồi, sáng nay ăn sáng xong đi ngoài tôi đã quên khóa cửa nhà, cứ thế đi làm luôn… A a… Cửa sổ cũng khóa trong, vậy nên chắc chắn tên đó vào từ cửa chính! Chán quá đi! Đúng là khó chịu! Muốn c.h.ế.t luôn đi được! Thôi, hôm nay cũng mệt rồi, không ăn tối nữa, ngày mai sẽ báo cảnh sát! Sau đó tôi xác nhận lại lần nữa là cửa chính đã khóa mới đi vào phòng ngủ. ———————《Về nhà》——————— 4. Tan học về, tôi vào bếp rót một tách trà lúa mạch, vừa uống vừa nghĩ đến việc x.ác của mẹ đang được giấu ở kho dưới sàn nhà được trải chiếu tatami. Lúc đó, tôi thấy bố tôi từ phòng bên bước ra và nói với tôi: "Yumi? Mẹ con có người đàn ông khác và muốn vứt bỏ con để rời khỏi nhà này nên hai chúng ta đã cãi nhau. Ta đã vô tình gi.ết bà ấy…… ” Nói xong, ông bật khóc. Tôi không nghĩ đến việc sẽ tố cáo cha mình mà chỉ định sống dựa vào cha tôi như thế này. Khi đang định quay về phòng để thay quần áo thì tôi phát hiện trong phòng có ba mảnh giấy bị xé có ghi thứ gì đó, đó là chữ viết tay của mẹ tôi, tôi cố gắng ghép chữ trên các mảnh đó lại với nhau. "Yumi? mau chạy đi, bố nó, mất trí rồi." Nếu là bạn, bạn sẽ tin bố hay tin mẹ? ———————《Yumi》———————
Đáp án: 1. Ngày bắt đầu viết nhật kí là ngày kết hôn. Ngày cuối cùng trong nhật kí là 29/2 => viết vào năm nhuận. Trong 6 năm kể từ khi kết hôn đến hiện tại (1898-1904) chỉ có năm 1904 là năm nhuận => dòng cuối nhật kí mới được viết và người vợ vẫn còn sống và ở đâu đó quanh nhà. 2. Lúc đầu đứa con vẫn còn quẫy đạp nhưng ngay lập tức lại ngủ say => bị bỏ thuốc ngủ. Hơn nữa, chi tiết người vợ chỉnh sợi dây quanh cổ chồng chính là sợi dây để … => Cả nhà dẫn theo đứa con tự s.á.t 3. Lúc sáng nv chính không khóa cửa nhưng khi về lại phải mở khóa, cửa sổ cũng khóa trong => người đột nhập vẫn trong nhà và đang ở phòng ngủ. 4. Yumi bị tâm thần phân liệt, người mẹ là do nhân cách khác của cô g.i.ế.t. Mảnh giấy bị xếp sai, đáng lẽ phải là “Mau chạy đi, bố nó, Yumi? mất trí rồi” và mảnh giấy là người mẹ viết cho bố.