Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit bởi: Nukaly
Cố Cảnh đóng vai Dương Dũng, là bạn chơi từ nhỏ cùng nhau lớn lên trong đại viện với Phương Vũ, Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu (*).
( Hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của Dương Duyên Chiêu (Dương Lục Lang) trong Dương gia tướng, tình cảm của hai người vô cùng thân thiết, cho nên mới dùng cụm từ Tiêu Bất Li Mạnh hoặc Mạnh Bất Li Tiêu để hình dung)
Cha mẹ Phương Vũ đều là phần tử trí thức, từ nhỏ cậu ta đã thông minh, học tập cũng luôn là đứa tốt nhất trong khu. Dương Dũng là con của một công nhân, thành tích tệ hại, thế nhưng lại rất cao ráo đpẹ trai, là một tiểu bá vương trong khu nhà.
Vì nhân tố gia đình nên Phương Vũ ở trong đại viện bị người bắt nạt, Dương Dũng giúp cậu ta hả giận, mà bài tập của Dương Dũng đều luôn do Phương Vũ làm giúp.
Có người họ hàng của Phương Vũ ở thành phố S bí mật gửi cho cậu một hộp sô cô la trái tim nhân rượu. Vào thời đấy đây được coi là đồ hiếm, thế nhưng Phương Vũ lại ngay lập tức nghĩ đến Dương Dũng, gọi anh tới ăn cùng.
Dương Dũng tùy ý nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon, giày đã cởi ra, gác hai bàn chân trần trên bàn tiếp khách.
Phương Vũ làm xong bài tập của Dương Dũng liền ném vở lại cho anh. Sau đó nhướng mày nói: “Nhắm mắt lại đi, tớ có đồ tốt muốn cho cậu xem.”
Dương Dũng nhắm mắt lại: “Làm cái trò thần thần bí bí gì thế hở?” Vừa nói, một viên sô cô la hình trái tim có nhân rượu ngọt ngào bị nhét vào trong miệng anh.
Dương Dũng: “Đây là cái gì? Ăn ngon quá đi.”
Đạo diễn Vương vừa hô ACTION một cái Cố Cảnh liền nhập vai, khí chất trầm ổn thường ngày đột nhiên biến mất, toàn thân được bao phủ một loại cảm giác thanh xuân tươi mới của thiếu niên, giờ phút này anh không còn là Cố Cảnh nữa mà đã là tiểu bá vương Dương Dũng trong đại viện.
Cố Cảnh ngồi trên ghế salông, hơi nghiêng người, hai tay đặt ở sau gáy, một chân ngoắc vào mép giày, chiếc giầy phóng ra như một quả tên lửa cất cánh, lập tức bay đến đập vào trong lồng ngực Hạ Ý Thâm.
Hạ Ý Thâm: “…”
Tất cả mọi người xung quanh đều cười ha ha, còn có thư ký trường quay chỉ sợ chuyện không loạn hô hào: “Thầy Cố, thầy có biết tặng giày đi là có ý gì không, có nghĩa là tôi muốn cùng em đi tới cuối đời đó.”
Các thành viên trong team quảng bá gần đó đã quay lại cảnh này bằng điện thoại di động, dự tính sau này sẽ dùng làm tư liệu hậu kỳ phim cho việc quảng bá.
Lúc này tự bản thân Cố Cảnh cũng hơi quýnh lên rồi, trong trường quay phim rất hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng đối tượng xảy ra chuyện của anh lại là Hạ Ý Thâm, cứ nhớ tới thái độ của mình với cậu ta ngày hôm qua anh lại cảm thấy quá lúng túng.
“Thầy Cố, giày của anh nè.” Hạ Ý Thâm trả giày lại cho Cố Cảnh.
Cố Cảnh đi giày lại, lúc này giầy không còn bay loạn nữa, chỉ qua một lần cảnh diễn đã xong.
Đến phân đoạn đút sô cô la trái tim nhân rượu, Hạ Ý Thâm ném vở bài tập trong ngực Cố Cảnh, đứng thẳng ở trước sô pha nói: “Nhắm mắt lại đi, tớ có thứ tốt muốn cho cậu xem nè.”
“CUT.” Đạo diễn Vương hô ngừng: “Cậu đứng cách nam chính xa như vậy là thế nào hở? Hai đứa là anh em tốt đấy, có thể nói là mặc chung một quần mà lớn lên, đừng có thể hiện như người lạ như thế. Quay lại đi, ngồi xuống ghế mà nói.”
Hạ Ý Thâm vội vàng gật đầu, đến lúc quay lại lần hai, cậu tiến về phía trước vài bước, ngồi trên chiếc ghế sof, gần như sắp dán cả người vào người Cố Cảnh, bả vai đã chạm vào ngực Cố Cảnh, nhìn vào mắt đối phương nói: “Nhắm mắt lại đi, tớ có thứ tốt muốn cho cậu xem nè.”
“CUT.” Đạo diễn Vương một lần nữa kêu ngừng: “Không được tự nhiên, cậu cẩn thận nghiền ngẫm lại đi, nào có anh em nhà ai lại đi nhìn thẳng vào mắt nhau nói chuyện như thế không hở? Nhìn như mấy đứa đang yêu ấy, GAY quá đi.”
Hạ Ý Thâm: “...”
Phốc! Toàn trường lại cười vang một trận.
“Mắt cậu đừng nhìn tôi, cứ trực tiếp ném vở vào người tôi luôn đi.” Cố Cảnh đột nhiên mở miệng nói với Hạ Ý Thâm.
Cố Cảnh đang chỉ điểm cho mình sao? Hạ Ý Thâm hơi run lên, ngoại trừ lời thoại ra, đây là lần đầu tiên đối phương nói chuyện với mình.
Đến lần quay lại thứ ba, Hạ Ý Thâm ngồi ở trên ghế sa lon sát bên Cố Cảnh, hai mắt không hề nhìn anh, trở tay ném một phát vở vào trong lồng ngực đối phương nói: “Nhắm mắt lại đi, tớ có thứ tốt muốn cho cậu xem nè.”
Cố Cảnh nhắm mắt lại: “Chơi trò gì thần thần bí bí thế hả?”
Hạ Ý Thâm xé giấy gói kẹo ra, đưa viên sô cô la trái tim nhân rượu đến đút vào miệng Cố Cảnh.
“CẮT.” Đạo diễn Vương kêu ngừng: “Đoạn trước ok rồi, đoạn đút kẹo thì tiến gần vào hơn chuyts đi, ánh mắt cũng phải có thêm một chút nóng lòng.”
Hạ Ý Thâm hỏi: “Nhưng mà không phải làm thế cảm giác sẽ rất gay sao ạ?”
“Bán hủ đó có hiểu không hở? Khán giả rất thích xem cái này, bọn họ đều muốn cái cảm giác này.”
“Ha ha ha ha ha!”
Các nhân viên công tác xung quanh đều cảm thấy tối hôm nay mình cười nhiều tới sắp điên luôn rồi...
Hạ Ý Thâm mặt đen lại, vừa nãy ngài đâu có nói như thế đôuuu!
Đạo diễn Vương nhìn ra nghi vấn của Hạ Ý Thâm, nhẫn nại tính tình giải thích: “Bán hủ nhiều quá tốt cũng hóa dở, bán tí ti như thế là được rồi.”
Hạ Ý Thâm bây giờ đã hiểu rõ, hoá ra là muốn bán hủ, thế nhưng chỉ bán xíu xiu thôi, còn lại phải để các khán giả tự mình suy đoán.
Hạ Ý Thâm nhìn chằm chằm vào nhắm mắt Cố Cảnh, nhếch miệng lên mỉm cười, nhẹ nhàng cầm viên sô cô la trái tim nhân rượu trong tay, đưa tới bên mép đối phương.
Cố Cảnh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, ực một cái nuốt hết viên sô cô la kia. Sau khi mở mắt ra, anh nhìn thấy nụ cười sáng lấp lánh của Hạ Ý Thâm, đôi mắt sau lớp kính gọng đen của cậu như thể phát sáng.
Lúc này đây, là Cố Cảnh bị NG, anh bị quên lời thoại. Đạo diễn Vương còn cười nói có phải là vì sô cô la ăn ngon quá nên anh mới phạm vào loại sai lầm cấp thấp này hay không.
Nghĩ đến sự yêu thích của Cố Cảnh đối với đồ ngọt, Hạ Ý Thâm cảm thấy có chút buồn cười. Xem ra Cố ảnh đế thật sự phi thường yêu thích ăn đồ ngọt nha, chỉ là ăn một viên sô cô la nhân rượu thôi mà cũng ngây người.
Đến lần quay này, biểu hiện của cả hai người đều rất tốt, cảnh quay này cuối cùng cũng kết thúc.
Đạo diễn Vương vốn còn muốn quay thêm một cảnh khác, thư ký trường quay ở một bên lại chỉ chỉ tay vào đồng hồ, nhắc nhở ông bây giờ đã tới thời gian cơm tối, đạo diễn Vương suy nghĩ một chút để mọi người cơm nước xong xuôi lại tiếp tục quay chụp.
Cố Cảnh trở lại khu nghỉ ngơi, anh rất tức giận vì mình lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp kia. Ấy thế mà anh lại choáng váng trước vẻ đẹp của cái tên Hạ Ý Thâm yêu nghiệt kia, đây đúng là điều đáng xấu hổ nhất trong sự nghiệp diễn xuất của anh.
Nghĩ như vậy, anh ngẩng đầu lên. Lại thấy cái tên yêu nghiệt vừa bị mình mắng trong đầu đang bưng hai phần cơm hộp tới, giống y như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đứng ở trước mắt mình.
Cố Cảnh: “...”
“Thầy Cố, cám ơn anh vừa nãy đã đề điểm.” Hạ Ý Thâm vừa cười nói vừa đưa một hộp cơm qua.
Cố Cảnh còn không kịp nghĩ nhiều, cơ thể đã nhanh hơn một bước duỗi tay ra nhận lấy hộp cơm.
Hạ Ý Thâm liền không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Cố Cảnh.
Phát hiện mình đã làm gì – Cố Cảnh: “...””Boss ơi... Ế…” Tiểu Đường đang xách hai hộp cơm chạy tới, còn chưa kịp tới gần đã bị tiểu Vũ bắt đi.
“Cùng nhau ăn đi, tiện thể cũng làm quen một chút luôn.” Hạ Ý Thâm nói: “Phương Vũ và Dương Dũng là bạn thân, nếu như chúng ta quá xa lạ, lát nữa tôi sẽ rất khó nhập diễn.”
Đã nói đến mức này, nếu còn tiếp tục từ chối nữa không tránh khỏi quá khó nhìn. Hơn nữa, đối phương dùng chuyện đóng phim để nói chuyện, anh lại càng không có lý do từ chối.
Cố Cảnh mở hộp cơm ra, đồ ăn ở bên trong lại là gà cay Trùng Khánh... Anh khẽ cau mày, chỉ thấy Hạ Ý Thâm duỗi tay ra cầm hộp cơm lại, đổi thành hộp cơm của mình: “Tôi không thích ăn ngọt, chúng ta đổi đi.”
Món chính trong hộp của cậu là sườn xào chua ngọt, cũng là món mà anh vẫn hay ăn, trong lòng Cố Cảnh một trận khoan khoái, đến cả Hạ Ý Thâm đang ngồi ở bên cạnh cũng cảm thấy không còn chướng mắt nữa.
Hạ Ý Thâm đang ăn gà cay Trùng Khánh hơi nhếch khóe môi lên, hôm qua cậu đã cố ý ngồi ở trường quay phim cả một ngày, đã sớm lần mò được các thói quen của Cố Cảnh.
Trong nguyên văn, Cố Cảnh chính là hậu thuẫn vững chắc cho sự phát triển sự nghiệp mạnh mẽ của nam nữ chính, chẳng những giúp giới thiệu rất nhiều tài nguyên giải trí cho gã ta mà sau khi nguyên chủ thân thể này ra chỉ thị cho công ty chèn ép nam nữ chính, Cố Cảnh đã dùng các mối quan hệ cá nhân của mình để hỗ trợ họ.
Một cái bàn tay vàng lớn như thế, sao cậu có thể để cho tên nam chính Hàn Dịch Thần kia dễ dàng nhận được chứ? Chẳng những như vậy, cậu còn muốn qua lại kết thành bạn tốt với đối phương, khiến cho Cố Cảnh trở thành hậu thuẫn sau lưng mình, để mình sử dụng!
Sau khi ăn xong cơm tối, tất cả mọi người lại tiếp tục quay chụp cảnh quay đêm.
Sau một trận đánh nhau, Dương Dũng không dám về nhà, buổi tối liền chạy tới phòng ngủ của Phương Vũ. Hai người cởi hết chỉ để lại một cái áo ba lỗ và quần đùi nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, trong bóng tối mịt mù, Dương Dũng hỏi Phương Vũ: “Cậu đã bao giờ thích ai chưa?”
Phương Vũ trở mình một cái, nhìn Dương Dũng, đôi mắt trong bóng đêm có chút thẹn thùng: “Cậu hỏi cái gì thế? Mau ngủ đi!”
Đây là một phân đoạn quan trọng trong phim, sau này sẽ trở thành phục bút quan trọng trong chuyện đổ vỡ giữa hai người, hai diễn viên cần thể hiện sự khác nhau trong tính cách của hai người, còn phải thể hiện cả sự mâu thuẫn và mong đợi của người trẻ tuổi khi đối mặt với một loại tình cảm mới. Đặc biệt là vai Phương Vũ, tính cách của Phương Vũ có phần hướng nội, nội tâm và cá tính phức tạp phải được biểu hiện ra bằng đôi mắt.
(*Phục bút (伏笔/Foreshadowing) là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện.)
Tất cả mọi người đều sợ là Hạ Ý Thâm sẽ NG cả một đêm, mặc dù buổi chiều biểu hiện của cậu cứ y như bật hack.
Bất kể các tình tiết trước đó quay có hay đến đâu cũng đều có thể nói là do các diễn viên khác dẫn dắt cậu nhập diễn, mà cảnh quay đêm này mới thực sự là cảnh diễn sẽ làm nổi bật kỹ năng diễn xuất của chính Hạ Ý Thâm.
“Tiểu Hạ, cậu đã chuẩn bị cảm xúc đến đâu rồi?” Đạo diễn Vương không yên tâm hỏi: “Nếu như cậu cảm thấy thật sự không thể diễn ra được cảm giác ngượng ngùng thì cứ diễn là mình rất nổi giận đi.”
Thẹn quá thành giận cũng là một biểu hiện của sự ngượng ngùng, mặc dù cách biểu hiện thấp hơn một bậc so với ngượng ngùng đơn thuần, nhưng cảm xúc tương đối mãnh liệt, Hạ Ý Thâm cũng sẽ dễ nắm bắt hơn.
“Yên tâm đi đạo diễn Vương.” Hạ Ý Thâm nói.
Cậu và Cố Cảnh đã sớm mặc áo ba lỗ mát mẻ, kiểu tóc cũng không còn là kiểu khô khan chia hai tám ban sáng nữa mà được đảo lên nhìn có chút hỗn độn.
Cởi kính ra, đôi mắt của Hạ Ý Thâm ở trong đêm tối lóe ra ánh sao. bối cảnh quay phim đương nhiên không thể nào tối om om được, vẫn có một số nguồn sáng bắt chước ánh sáng tự nhiên trong studio. Các chuyên viên quay phim cố gắng khiến cảnh quay càng thêm làm tối đi nhưng vẫn rõ nhìn, trong màn ảnh nhỏ, Dương Dũng và Phương Vũ dường như được bao phủ bởi ánh trăng mờ ảo.
Cố Cảnh và Hạ Ý Thâm nằm thẳng trên giường,
trên bụng hai người có một chiếc chăn mỏng phủ lên. Anh quay đầu lại liếc nhìn Hạ Ý Thâm một cái, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cậu.
Hạ Ý Thâm khẽ mỉm cười, Cố Cảnh hơi sửng sốt, trực tiếp nghiêng đầu quay sang chỗ khác.
Hạ Ý Thâm: “...”
“ACTION.” Đạo diễn Vương ra lệnh một tiếng.
“Cậu đã từng thích cô gái nào chưa?” Cố Cảnh trong nháy mắt nhập diễn, biến thân thành Dương Dũng, dùng khuỷu tay chọc chọc vào lưng Hạ Ý Thâm.
“Cậu hỏi cái gì thế? Mau ngủ đi!” Hạ Ý Thâm trở mình, một đôi mắt phượng hơi xếch nhìn Cố Cảnh, dáng vẻ không giống với trầm ổn ngày trước, trong ánh mắt còn có chút ẩm ướt, bại lộ sự thẹn thùng trong lòng mình.
Trong nháy mắt, Phương Vũ trong ngày thường không hề bắt mắt chút nào phảng phất như biến thành người khác, cậu bây giờ vừa khí phách lại đầy sức sống, mặc dù đã bị cố ý đè nén, nhưng sự chờ mong trong mắt vẫn gần như muốn tràn ra ngoài.
“CẮT. Tuyệt vời!” Đạo diễn Vương kích động ôm lấy Hạ Ý Thâm. Chỉ quay một lần đã thành công, hơn nữa biểu hiện của Hạ Ý Thâm còn tốt hơn nhiều so với những gì mình đã tưởng tượng.
Bởi vì màn diễn của Hạ Ý Thâm đã ngoài dự đoán mọi người nên cảnh quay đêm của đoàn làm phim được kết thúc công việc sớm. Còn có mấy nhân viên công tác chạy tới trêu chọc Hạ Ý Thâm: “Cảm ơn thầy Hạ, mong là sau này anh sẽ tiếp tục bật hack.”
“Biểu hiện rất tốt.” Lúc ở trong phòng thay đồ chỉ có hai người, Cố Cảnh khó có khi chủ động nói chuyện: “Chẳng qua, nếu như tôi diễn nhân vật của cậu thì sau khi nói ra đoạn lời thoại kia sẽ làm thêm một động tác, đó là kéo chăn che kín mặt.”
Hạ Ý Thâm tưởng tượng hình ảnh một chút, đúng thật là càng thêm sinh động, không hổ là ảnh đế, kinh nghiệm đóng phim vẫn phong phú hơn mình nhiều.
“Kỹ năng diễn xuất của cậu không tệ, bất kể là trong phim hay là ở ngoài phim.” Cố Cảnh nhìn chằm chằm Hạ Ý Thâm một cái, ý tứ sâu xa nói.
Lời nhận xét đột ngột của anh khiến cho Hạ Ý Thâm lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Thầy Cố, anh nói gì thế, tôi nghe không hiểu. Có phải là anh đã hiểu lầm gì tôi rồi hay không?”
Cố Cảnh chế giễu mỉa mai, khóe miệng nhẹ cười: “Có phải là hiểu lầm hay không trong lòng cậu tự biết là được rồi.”
____________
Hết chương 4