Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường
  3. Quyển 2 - Chương 39: Ngồi thuyền hoa
Trước /65 Sau

Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường

Quyển 2 - Chương 39: Ngồi thuyền hoa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Bởi vì canh cánh chuyện làm bài tập, cho nên sau khi ra khỏi cửa quán trọ, sáu người vẫn chưa hề nghĩ tới chuyện đi chơi. Bọn họ vội tìm đối tượng trông có vẻ giống thanh niên du lịch tiết kiệm để tiến hành phỏng vấn trước.

Chương Văn Thấm còn đặc biệt chuẩn bị cho mọi người thẻ phóng viên tự chế có con dấu của Đại học F để cả đám đeo lên trước ngực. Nhờ thế mà công tác thu thập thông tin cho bài tập cũng thuận lợi hơn ít nhiều.

Nhưng mà, ngay sau đó mấy cô gái phát hiện ra, tác dụng của thứ đồ chơi này căn bản còn không lợi hại bằng để Thích Phong và Lăng Khả đi khoe mặt.

Chỉ cần hai người đó đứng cạnh nhau, gật đầu mỉm cười với du khách đi ngang là sẽ có tới 99% nữ du khách trúng đạn. Thậm chí còn có vài người chủ động tới gần hỏi bọn họ có cần giúp đỡ gì không.

Bốn nữ sinh phòng 207 với Chương Văn Thấm dẫn đầu cố nhịn cảm giác muốn gào thét trước sự nghịch thiên ấy, âm thầm cho hai đồng đội siêu cấp cùng nhóm một cái like ở trong lòng.

Một ngày trôi qua, sáu người thu hoạch được tương đối nhiều. Trước lúc chạng vạng, bọn họ đã vượt qua lượng phỏng vấn trong kế hoạch.

Thực chất, nếu không muốn đi xa, mọi người cũng có thể ghé vào một khu trung tâm thương mại ở gần trường khoảng nửa ngày để thu thập thông tin. Vì thế cho nên, căn cứ vào thời gian hoạt động, vốn đầu tư của bọn họ cho bài tập lần này khá là nhiều.

Sau khi thu thập được tư liệu, mấy người như trút được gánh nặng trong lòng mà quyết định đi ăn một bữa thật ngon, chúc mừng một lần hợp tác vui vẻ.

Tuy nhiên, vì vấn đề kinh phí, cho nên bữa ăn “ngon” của bọn họ cũng chỉ là mỗi người một tô mì nóng ở trong một quán “quà vặt Sa Huyện (1)” thôi.

(1) Sa Huyện: là một huyện của thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

“Ông chủ quán trọ nói không sai, có rất nhiều sinh viên như chúng ta đến cổ trấn du lịch, chẳng trách việc kinh doanh quán trọ lại hot đến như vậy…” Chương Văn Thấm nói.

Diêu Tĩnh nhún nhún vai: “Biết sao được, sinh viên không có kinh tế độc lập, cho nên thành phần chủ yếu tạo ra quần thể du lịch tiết kiệm cũng là nhóm người này.”

Đới Y Vi thở dài: “Thực sự thì, nếu không phải muốn tự trải nghiệm một chút, tôi thà mở miệng vay ba mẹ tiền đi du lịch rồi sẽ kiếm tiền trả lại sau còn hơn. Như thế mới được ăn ngon, ở sướng.”

Nghe vậy, Thích Phong cũng gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân có cùng suy nghĩ với Đới Y Vi.

Chương Văn Thấm cười cười, nói: “Đó là vì phần lớn chúng ta đều sinh sống ở thành phố lớn, gia cảnh cũng không tồi, cho nên không quen chịu khổ. Nhưng nếu là những sinh viên tới từ các thành phố nhỏ hay thậm chí là nông thôn thì sao? Nếu không có tiền, chẳng lẽ bọn họ không có quyền ra ngoài ngắm nhìn thế giới hả? Chúng ta phải đi sâu vào tâm tư của nhóm người này.”

Diêu Tĩnh nhìn sang Lăng Khả đang ngồi bên cạnh. Chỉ thấy đối phương vừa ăn cơm vừa mở ghi chú trong điện thoại ra gõ chữ. Cô ghé đầu xem thử, sau đó không khỏi đọc nhỏ lên: ““Khác với những chuyến du lịch theo đuổi sự hưởng thụ về vật chất của người có tiền, những thanh niên trẻ tuổi còn chưa chính thức đặt chân vào xã hội này chỉ muốn dùng cách thức tiết kiệm nhất để nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nhằm mở mang tầm mắt và rèn luyện bản thân”… Wow, lời tổng kết hay quá!”

Chương Văn Thấm: “Excellent!”

Lăng Khả: “…”

Thừa dịp đang có hứng, mọi người liền vừa ăn vừa đưa ra cái nhìn tổng quan của riêng mình từ những đoạn phỏng vấn thu được trong ngày. Đồng thời, họ cũng thảo luận lúc về sẽ viết thành một bài báo cáo chân thực nhưng cũng không kém phần thú vị ra sao.

Tiếp đó, Sầm Đồng lại nhỏ giọng nói: “Nhưng hôm nay tôi phát hiện, cách chi tiêu của vài cặp tình nhân và du khách độc thân cùng trải nghiệm du lịch tiết kiệm tương đối khác nhau…”

Mọi người đồng loạt nghiêng đầu nhìn cô: “Là sao?”

Sầm Đồng: “Ặc, ví dụ nhé, hôm nay chúng ta phỏng vấn ba cặp tình nhân, cặp thứ hai trong số đó, không biết các cậu còn nhớ không…”

Chương Văn Thấm: “Cái đôi nói bọn họ thường xuyên ghé vào những quán ăn nhỏ ven đường trong các chuyến du lịch, chỉ cần ăn no là được ấy à?”

Đới Y Vi: “Tôi cũng nhớ, có phải cậu con trai còn bảo tình nguyện tiết kiệm chi phí ăn uống để mua hoa tặng bạn gái hay không.”

Diêu Tĩnh lộ ra vẻ mặt hâm mộ: “Wow, tôi nhớ ra rồi! Lúc ấy còn cảm thấy bọn họ mới lãng mạn làm sao!”

Sầm Đồng đỏ mặt nói: “Đúng vậy, tuy hai người đó nhìn không có vẻ gì là giàu có, nhưng mà… ầy ầy, tôi thừa nhận, lúc ấy tôi thực sự có cảm giác đang bị nhồi thức ăn cho chó (2).”

(2) Chó ở đây là chó FA (cẩu độc thân)

Diêu Tĩnh bưng bát mì, ai oán một câu: “Ôi chao! Khi nào ông trời mới tặng cho tôi một người bạn trai chứ!”

Nói chuyện mấy câu, mọi người đều cười ha hả. Tiếp đó, bốn nữ sinh lại quay sang trêu Thích Phong và Lăng Khả, dù gì thì hotboy trường và hotboy khoa cũng nên mời bọn họ ăn cơm, coi như an ủi trái tim bé bỏng của họ một chút.

Lăng Khả nghe chuyện, lại ghi chú vào điện thoại di động một câu: một bộ phận tình nhân trải nghiệm du lịch tiết kiệm còn theo đuổi sự lãng mạn nhiều hơn cả sự ấm no…

***

Ăn uống xong xuôi, thấy thời gian còn sớm, mọi người liền rủ nhau đi chơi trong cổ trấn.

Buổi tối, cổ trấn hệt như chợ hoa vào tết Nguyên Tiêu được vẽ trong sách vở. Những chiếc đèn lồng kiểu cũ với đủ sắc đủ màu cứ thế nối tiếp nhau, tạo thành từng chiếc cầu vồng rực rỡ, thắp sáng làng xóm ven sông. Chúng khiến cho cảnh sắc nơi đây như được bao trùm bởi một sắc màu vô cùng đặc biệt.

Hai nam sinh ít lời nhỏ tiếng đi ở phía trước, bốn nữ sinh líu ríu tiếp bước theo sau. Nhóm người vui vẻ hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có trong khi học tập.

Có chiếc thuyền hoa xinh đẹp lướt trên mặt sông phẳng lặng, dọc đường còn thả mấy đóa hoa đăng. Du khách đang nghỉ chân gần đó không khỏi bị hấp dẫn, vừa nhìn liền thấy trên thuyền có đôi tình nhân đang ngả đầu vào nhau, cùng cảm nhận khoảnh khắc lãng mạn như đi xuyên qua thời đại…

Bốn nữ sinh phía sau hâm mộ mà kêu lên thành tiếng, rướn cổ hô to: “Đẹp quá đi”.

Tới đầu một con sông nhỏ, Thích Phong nhìn về phía một cái thuyền mui đang dừng ở ven bờ, bên cạnh còn treo bảng giá: “Ngồi thuyền thả hoa đăng, 30 đồng/ người, 50 đồng/ 2 người, hành trình 15-20 phút”.

“Ơ, hình như cũng không đắt lắm.” Thích Phong nghiêng đầu hỏi Lăng Khả: “Có muốn ngồi thuyền một lần không?”

Lăng Khả lắp bắp kinh hãi: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

“Tôi đọc giới thiệu ở trên mạng, thấy bảo thuyền mui là một trong những nét đặc sắc của cổ trấn, ngồi thuyền đi hết một vòng sông là có thể nhìn thấy tất cả những cảnh sắc đẹp nhất của trấn này… Cũng đã tới đây rồi, trải nghiệm một chút mới không lãng phí, thế nào?” Thích Phong nói rất chân thành.

Lăng Khả bị hắn xúi bẩy, trong lòng cũng hơi dao động. Nhưng cậu vẫn khá là lo lắng: “Hai người tốn năm mươi đồng đấy, tiền của chúng ta không đủ thì sao?”

Thích Phong: “Tôi mới tính thử rồi, trừ đi tất cả những khoản đã tiêu và tiền vé để trở về, ngồi thuyền xong chúng ta sẽ còn trên dưới ba mươi đồng, có thể sống qua bữa sáng và bữa trưa mai.”

Lăng Khả suy nghĩ một chút, ba mươi đồng, giống như cũng không đến nỗi.

… Vậy, ngồi một chút?

Nhưng mà cậu lại mơ hồ cảm thấy, hai thẳng nam chạy đi ngồi thuyền hoa hình như cũng khá là kỳ quái. Nếu chỉ có cậu và Thích Phong, còn có thể lấy danh nghĩa “luyện tập” để thử một lần. Cái chính là, bây giờ, ở đằng sau còn có bốn nữ sinh khác nữa…

Thấy Lăng Khả do dự không quyết, Thích Phong cho rằng cậu đang cân nhắc chuyện tiền, không nhịn được mà ghé vào tai Lăng Khả, nhỏ giọng nói một câu: “Nếu thật sự không đủ tiền, chúng ta ăn gian một tí cũng được. Cậu còn dám mang theo cả socola cùng với bánh mì, tôi không tin cậu lại cứng nhắc đến như vậy…”

Hơi thở ấm nóng cùng giọng nói dịu dàng đang phả vào vành tai Lăng Khả tựa như mang theo ma lực, lại giống như được tẩm thuốc mê, trực tiếp đánh vào đại não cậu, khiến cậu đánh mất chút lý trí còn sót lại chỉ trong nháy mắt.

Lăng Khả nhìn Thích Phong bằng ánh mắt mơ màng, đồng ý nói: “Được… Đi.”

Thích Phong được như ý nguyện, hoàn toàn không che giấu nụ cười xấu xa như trẻ con thực hiện được âm mưu. Tiếp đó, hắn quay đầu nói với đám nữ sinh: “Tôi và Lăng Khả đi bơi thuyền một chút, các cậu về trước đi.”

Dứt lời, Thích Phong trực tiếp nắm lấy cổ tay Lăng Khả, dắt cậu đi về phía bờ sông.

Lăng Khả mặc cho đối phương dắt tay mình. Cậu không hề biết trong một tháng luyện tập này, cả mình và Thích Phong đều đã hình thành một tư duy yêu đương đáng sợ đến cỡ nào – Những hành vi mờ ám đậm chất gay ở trong mắt người khác, đối với cậu và Thích Phong chẳng qua chỉ là một thói quen thôi.

Bốn nữ sinh đang hi hi ha ha vừa nghe vậy, bỗng đứng ngây ra như phỗng. Bọn họ trợn mắt nhìn hai người dắt tay lên thuyền, sau đó từ từ lướt đi ở ngay trước mặt mình…

Bốn người: “…”

Hai người kia… đang làm cái gì vậy…

***

Chớm đông, gió cuốn theo hơi nước trên mặt sông mà xuyên vào bên trong khoang thuyền, đập lên mặt người, làm dấy lên cảm giác lành lạnh.

Thích Phong và Lăng Khả rụt vai chen chúc trong khoang thuyền nhỏ hẹp, cảm giác vừa giống như mọi ngày mà lại vừa có cái gì đó không giống lắm — Dù sao thì tim đập bình bịch trong lồng ngực cùng với đại não hơi hơi trì độn, cùng là tương đối khác thường đi.

Thế nhưng, không có nhóm nữ sinh ở phía sau, dường như hai người cũng thả lỏng cảnh giác hơn nhiều.

Đi đến giữa sông, Thích Phong nhìn thấy mấy đóa hoa đăng do thuyền khác thả đang nổi trôi trên mặt nước, không nhịn được mà hỏi người chèo thuyền: “Chú ơi, tại sao thuyền chúng ta lại không có hoa đăng?”

Người chèo thuyền kỳ quái nói: “Các cậu cũng muốn thả?”

Thích Phong cười cười: “Thả chơi cho vui thôi mà.”

Người chèo thuyền “à” một tiếng, lại bảo: “Hoa đăng phải mua riêng, năm đồng một cái.”

Thích Phong & Lăng Khả: “…”

Thích Phong hỏi người chèo thuyền: “Chú ơi, chú có nhận thanh toán chuyển khoản không?”

Người chèo thuyền lạnh lùng đáp: “Không, tôi chỉ thu tiền mặt.”

Thích Phong bị nghẹn một chút, quả thực cảm thấy tuyệt vọng vô cùng!

Người chèo thuyền kỳ quái hỏi: “Đến năm đồng mà hai cậu cũng không có à?”

Thích Phong: “À, chúng cháu quên mang tiền, chỉ có năm mươi đồng để thuê thuyền thôi…”

Túi rỗng, thật sự là không thể nào mở miệng được.

Ở trong khoang thuyền, hai người đáng thương mà nhìn nhau một cái. Lăng Khả nở nụ cười trước, lên tiếng khuyên nhủ Thích Phong: “Thôi, không thả.”

Thích Phong gật gật đầu, lại liếc cái hoa đăng trôi lướt qua mạn thuyền, hâm mộ nói: “Nhưng mà đẹp quá.”

Lăng Khả yên lặng nhìn nửa bên mặt nghiêng của Thích Phong. Đang lúc cậu bị sắc đẹp làm mờ lý trí, định bỏ tiền túi ra mua cho hắn một cái hoa đăng thì người chèo thuyền bỗng vứt cho hai người một cái gì đó. Ông ta nói: “Được rồi, cho các cậu một cái, thả đi.”

Thích Phong & Lăng Khả: “…”

Người chèo thuyền vốn không hiểu vì sao hai thanh niên này lại muốn thả hoa đăng… Hiện giờ, xem như ông đã hiểu rõ. Nhìn bọn họ với ánh mắt đầy thâm ý, ông vừa chèo thuyền, vừa lắc đầu thở dài: “Đi chơi sao lại không mang theo tiền hả?”

Hai người vui sướng cầm hoa đăng lên, nói cảm ơn với người chèo thuyền, xong lại nhận lấy cái bật lửa đối phương đưa tới, châm nến.

Ngọn lửa ấm áp chiếu sáng khuôn mặt của hai người. Bởi vì chỉ có một chiếc hoa đăng, cho nên lúc thả, bọn họ lại đẩy tới đẩy lui. Mãi đến khi Lăng Khả nhất quyết bảo Thích Phong thả, hắn mới không cự nự nữa.

Thích Phong cẩn thận cầm hoa đăng, nghiêng nửa thân trên ra phía mặt sông, trước khi thả còn quay đầu bảo Lăng Khả: “Tôi thả đây, cậu nhớ ước nhé!”

Lăng Khả: “Cậu tự ước đi!”

Thích Phong cười cười, không nói năng gì nữa. Lăng Khả ghé lại đây một chút, hai người cùng nhìn chiếc hoa đăng trôi theo con thuyền của một họ một đoạn theo quán tính, sau đó chậm rãi tách ra xa.

Kế tiếp, một trận gió lạnh thổi qua… tắt lửa.

Thích Phong & Lăng Khả: “…”

Cụt hứng rụt người về, cả hai im lặng trong chốc lát. Sau đó, Thích Phong mới lên tiếng hỏi Lăng Khả: “Vừa rồi cậu ước cái gì?”

Lăng Khả nói: “Chẳng phải tôi bảo cậu tự ước sao?”

Thích Phong: “Tôi không ước, tôi nhường cơ hội lại cho cậu…”

Dứt lời, cả hai liền run rẩy bả vai như thể bị điểm vào huyệt cười.

Lăng Khả vừa cười vừa nói: “Thôi, cũng may là chưa ước, nếu không thoáng cái nến tắt, chán nản biết bao nhiêu.”

Mười lăm phút đồng hồ ngắn ngủi trôi qua nhanh chóng. Lên bờ, hai người chậm rãi đi bộ về.

Nhờ khoảng thời gian ngồi thuyền hoa, tinh thần của Lăng Khả đã buông lỏng đi một chút. Nhưng vừa nghĩ tới vấn đề phải đối mặt khi quay về nhà trọ, cậu lại giật bắn cả mình, nhất thời liền căng thẳng hẳn lên.

N hạc dạo:

Nhìn Thích Phong và Lăng Khả ngồi thuyền rời đi, các nữ sinh thầm nghĩ —

Chương Văn Thấm: Đậu má, sao hai người này còn chưa cưới nhau đi (=_=)

Đới Y Vi: Xin để tôi được chết vì cô độc… TAT

Sầm Đồng: thức ăn cho chó đập thẳng vào mặt, quá lạnh rồi… ( ⊙⊙)

Diêu Tĩnh: Ông trời nợ tôi một người bạn trai!  ┻━┻ ︵ ╰ ( ‵ O′) ╯ ︵ ┻━┻

Về vấn đề chi phí:

Ngày đầu tiên: vé xe lửa 12 đồng/ chuyến, đi xe bus hết 2 đồng, tàu điện ngầm thì quẹt thẻ riêng, bánh bao 2 đồng, giữa trưa mất ăn 6 đồng tiền, buổi tối ăn mì 16 đồng/ 1 bát, phí qua đêm là 50 đồng, ngồi thuyền 25 đồng… Còn lại bao nhiêu tiền, mọi người tự tính đi, rồi đoán xem hành trình tiếp theo bọn họ sẽ sống ra sao. [cười]

Thích Phong nhẩm tính số tiền còn lại ở trong đầu, không khỏi lệ rơi đầy mặt: Ôi, cho tới bây giờ anh đây cũng chưa từng khó coi đến vậy.

Quảng cáo
Trước /65 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Đời Định Mệnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net