Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một chút tiếc nuối vương lại trên gò má và ở nguyên tại đó trong nhiều giờ đồng hồ. Thật lạ khi trước đây chưa bao giờ tôi nghĩ tiếc nuối lại có thể có vị ngọt mượt mà như thế.
Sau khi Taurus biến mất, cái còng ở hai cổ tay tôi cứ nhấp nhánh thứ ánh sáng kì lạ. Như thể mình đeo một cái đèn báo động vậy. Tôi làu bàu một mình khi tiếp tục cố cọ rửa cái vòng trong nhà vệ sinh. Anh ta không thể cứ chơi cái trò thoắt ẩn thoắt hiện mãi như thế được.
Có tiếng chuông cửa.
Ai đến vào giờ này được nhỉ? Tôi vừa tự hỏi, vừa lau tay vào cái khăn mềm màu trắng treo cạnh bồn rửa mặt. Taurus có cảnh báo mình về chuyến viếng thăm của Madame J, nhưng thường có lẽ cô ấy sẽ không leo hết năm tầng để tự mình đi lên tới đây.
Đã lâu không có người viếng thăm mình theo cách bình thường. Tôi thoáng cười với ý nghĩ ấy.
- Mở cửa cho chị.
Giọng nói của Madame J. Âm thanh lạnh và sắc luồn qua khe cửa.
Tôi thoáng ngần ngừ. Có chút giận dữ trong giọng nói của cô. Bối rối khiến tôi đặt tay lên cánh cửa, lặng yên.
- Chị sẽ tự vào.
Sau câu nói ngắn gọn, cánh cửa bật tung trước sự ngạc nhiên của tôi.
- Làm thế nào?
Tôi lặng người nhìn chiếc chìa khóa vẫn nằm nguyên trong tay mình.
- Chị luôn có cách của mình.
Madame J tàn nhẫn nhìn tôi, nở nụ cười quái ác.
Và bóng tối phủ xuống.