Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau đi học, quả nhiên tình thế thay đổi hẳn đi, bạn học ấy thế mà bây giờ còn mỉm cười với cậu nữa chứ, có người còn giúp cậu nhặt đồ khi cậu vô tình làm rơi nữa kìa!! Quả đúng là chuyện động trời không thể tưởng tượng được
Nhưng cậu đâu có biết rằng, chỉ vì một bức ảnh Mạnh Nghiêm đăng hôm qua đến giờ, phải nói rằng chẳng ai còn dám làm loạn với cậu nữa hết, thậm chí là có phần kiên dè cậu hơn
Tiểu Thiên khó hiểu nhìn mọi người, nhưng cậu sợ khi mình mở miệng ra lại thu về những ánh mắt khinh thường như ban đầu, cho nên vẫn là ngoan ngoãn lẳng lặng đi xuống bàn học ngồi yên
Lúc giáo viên chủ nhiệm bước vào, sau khi điểm danh số lượng học sinh xong liền thông báo
- Bạn An Mỹ và Mỹ Yên ngày hôm qua đã dọn ra kí túc xá, hai bạn ấy cũng đã xin thôi học từ hôm qua rồi. Vì gia đình có việc nên không thể đến tạm biệt lớp chúng ta được nha
Học sinh trong lớp nghe vậy thì kinh ngạc lắm, chỉ có một đám nữa sinh ngồi bàn đầu mà quay xuống len lén nhìn Tiểu Thiên nhưng lại run lẩy bẩy không ngừng
---------------*****---------
Đến giờ trưa vẫn là khung cảnh một bàn năm người đang bát nháo ngồi cùng nhau ăn trưa, Mạnh Nghiêm vẫn như ngày nào mà bá đạo bắt cậu ăn hết một suất cơm lớn cùng hộp sữa dâu tây béo ngậy, đã vậy còn quan tâm hỏi.
- Thiên! Sữa anh mua trong tủ cho em còn bao nhiêu hộp?
Cậu vớt những cọng hành anh ghét nhất sang phần của mình, sau đó nhẩm nhẩm mà trả lời
- Còn nhiều lắm, đến tận ba hộp luôn đó anh
- Được rồi! Ngày mai liền mua thêm cho em vài hộp nữa
Cậu định phản bác nhưng thấy anh trợn mắt đe dọa thì liền im luôn, chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu nhai cơm
Thấm thoát hai người cũng đã quen nhau được một tháng, hôm nay là chủ nhật, cậu theo thường lệ liền gọi cho gia đình mình
Tiểu Thiên sau khi giải thích rằng mình được một bạn học tốt bụng " bán rẻ" cho chiếc điện thoại cũng thành công không khiến hai người lao động thật thà trong nhà nghi ngờ gì cả, ba người nói chuyện thật lâu, bỗng nhiên mẹ cậu nhớ ra chuyện gì rồi nói
- A Thiên, mấy hôm trước
có vài người mang quạt và ti vi đến nhà mình,họ nói rằng này là tiền học bổng con nhận được nên mua gởi về cho cha mẹ. Thằng nhóc này, sao lại phung phí như vậy? nếu có tiền thì giữ lại bên người, không cần lo lắng cho cha con và mẹ đâu mà
Cậu đâu phải là kẻ ngốc đâu khi nghe mẹ kể đến chuyện này, cho dù cậu có siêng năng đi chăng nữa thì học lực vẫn ở mức tầm thường thôi, với lại tiền học bổng đâu có nhiều như vậy,liếc nhìn con người đang bấm điện thoại trong phòng kia, cậu bắt đầu cảm thấy lòng nặng trĩu
Cố gắng che dấu sự thật ở đằng sau, cậu lại nói chuyện thêm một lát nữa rồi cúp máy
Lúc đi đến bên giường anh, cậu hỏi
- Anh tại sao phải mua sắm cho nhà em nhiều như vậy?
Mạnh Nghiêm đặt điện thoại xuống nhéo má cậu nói
- Dù sao sau này cũng sẽ là cha mẹ anh, mua sắm một chút cũng không sao
Cậu nhìn anh rồi lại nghĩ đến bản thân mình, cảm thấy mình không làm được gì cho anh, tự ti bấy lâu nay lại trỗi lên, nhìn cậu sắc mặt âm u, anh liền nói
-Được rồi! Ngoan đừng quá lo lắng, em đừng để ý đến chuyện này nữa, mau ngủ thôi
Cậu nặng nề thở dài ngoan ngoãn trèo lên giường nhắm mắt, ôm anh ngủ
---------******-----
Sáng hôm sau, trong lúc cậu cất đồng phục vào tủ quần áo để chuẩn bị cho việc học thể dục,lại vô tình nghe được vào vài nữ sinh nói chuyện với nhau
- An Mỹ và Mỹ Yên là do chạm vào Tiểu Thiên, cho nên anh Nghiêm mới trừng trị hai người họ đó
Giọng nữ khác vang lên
- Tớ nghe đâu! Anh ấy bảo nhóm của mình đi hỏi rõ vụ việc hôm An Mỹ tát cậu ta, sau khi hiểu được mọi chuyện, chị Mặc Yên còn đánh hai cô ấy đến nỗi đứng cũng không được, lại còn nói rằng cả gan dám đánh tên Thiên đó là chán sống rồi. Anh Nghiêm còm uy hiếp rằng, nếu muốn gia đình yên ổn thì các cậu ấy phải nghỉ học đấy
Tiểu Thiên nghe đến đây mà chết đứng cả người, thì ra là vì cậu mà hai người kia mới bị ép đến nghỉ học, thì ra là anh luôn tạo lá chắn quá lớn để che chở mình, anh luôn đủ sức để bảo vệ cậu, hết lần này đến lần khác, còn cậu hãy nhìn đi, đã làm được gì cho anh chưa. Không khéo khi quen anh, cậu sẽ làm xấu anh nữa thôi, lúc chưa quen cậu, anh đâu có những hành động này
Cả buổi sáng hôm đó, cho dù có học thể dục hay học chính cũng khiến cậu mang một tâm trạng nặng nề không thôi
Buổi trưa sau khi tan học, Tiểu Thiên sải chậm bước chân của mình, lúc vừa mở cửa đi vào phòng đã thấy anh đang lau tóc vẫn còn ướt, có lẽ anh về tan lớp sớm hơn cậu đây mà
Mạnh Nghiêm thấy Lục Tiểu Thiên đã về liền nói
- Em mau thay đồ rồi cùng xuống ăn cơm trưa nào
Cậu không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng mà không nhúc nhích, nhận ra có điều gì không ổn trên người Tiểu Thiên, Mạnh Nghiêm liền tiến đến hỏi
- Em bị sao vậy? bị đau chỗ nào hả?
Cậu lắc đầu tỏ ý nói không phải, anh lại kiên trì nói tiếp
- Hay là ai bắt nạt em?
Cậu vẫn một mực lắc đầu không thôi, anh khó hiểu mà nhìn cậu
- Nói đi, hôm nay em làm sao thế, mặt cứ buồn buồn vậy?
Tiểu Thiên ngước khuôn mặt đau thương lên, đôi mắt hồng hồng đọng nước hướng anh nói
- Mạnh Nghiêm! Chúng ta chia tay đi