Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba người nhà họ Lục ngơ ngác nhìn con người đang cười tươi như hoa trước cửa nhà mình
Thấy không ai phản ứng gì cả, vẫn là Mạnh Nghiêm lên tiếng
- Cả nhà bị sao vậy ạ? Hay tại vì cháu đã làm phiền mọi người?
Người thanh tỉnh nhanh nhất có lẽ là mẹ Trân, bà vội vàng cười xua tay nói
- Không phiền! Không phiền chút nào hết, Tiểu Thiên nhà chúng ta có bạn đến chơi thật tốt. Vào nhà đi cháu, Thiên đem nước đến cho bạn đi con
Lục Tiểu Thiên vâng một tiếng rồi đi thẳng xuống bếp lấy nước, ba Lục cũng không ngại người lạ, dù sao cũng là bạn bè với con mình, ông hướng người rồi gật đầu
Mẹ Trân nhìn cậu trai trước mắt, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, nhưng cũng không kém phần khí suất, trong lòng thầm tán thưởng con ai mà lại khéo sinh đến thế, lúc vào trong nhà ngồi
Nghiêm tiểu công của chúng liền tay đưa một túi quà lớn đến cho bà Trân
- Bác gái.. Thật ngại vì sẽ làm phiền nhà bác vài ngày, cháu có mang vài hộp bánh đến để cả nhà bày biện thêm trong những ngày đón khách
- Khách sáo làm gì không biết nữa
Tuy là nói như vậy, nhưng bà vẫn mở ra, bên trong toàn loại bánh cao cấp đắt tiền, khiến Lan Trân có ý định trả lại, nào ngờ lời còn chưa mở đã bị anh đánh úp
- Bác gái không cần trả lại đâu, cháu ở đây vài ngày, chút bánh này chỉ là quà thôi ạ. Bác nhận đi cho cháu vui, bác trai, vừa hay nhà cháu có vài chai rượu quý, cháu biếu tặng bác ạ
Hai chai rượu vang nguyên chất được đặt trước bàn, giống hệt chai rượu con trai mình đưa lần trước, ông nghiêng đầu nhìn anh, sau đó cũng không nói gì, chỉ cười hiền từ cảm ơn một tiếng
Dù sao cũng là rượu quý nên ông không dám uống, vì vậy liền cất vào trong tủ nhỏ ở căn bếp
Lúc Tiểu Thiên đưa nước ra, Mạnh Nghiêm liền nói
- Được rồi.. Em khách sáo làm gì, ngồi xuống đi
Cậu hướng anh gật đầu, sau đó ngồi bên cạnh mẹ mình, bà Lan Trân như nhớ ra truyện gì đó liền nói
- Thiên, con đưa bạn lên phòng ngủ đi, cha mẹ ở đây soạn đồ cúng giao thừa cũng được rồi. Đã gần 12h cháu đi xa chắc cũng mệt, cứ lên phòng ngủ đi, đừng ngại gì nhé. Sáng mai bác lại làm món ngon ăn mừng năm mới nào
Hai vị phụ huynh nhìn trông rất thoải mái, không gò bó hay khó chịu gì vì sự đến đột ngột của Khang Mạnh Nghiêm cả
Lục Tiểu Thiên vừa đưa anh lên phòng mình, bản mặt con sói liền hiện ra, anh nhào đến ôm cậu vào lòng thật chặt
- Mới có mấy ngày mà anh đã nhớ em chịu không nỗi rồi đó
Cũng may, cửa phòng cậu đã khóa lại, để mặc cho anh ôm mình, cậu hỏi
- Không phải giao thừa đều phải ở nhà cùng gia đình sao, anh đi như thế, cha mẹ không nói gì cả??
Dùng cằm mình cọ lên đầu cậu, anh nói
- Nhà anh làm gì có khái niệm đón năm mới, ông nội lẫn ba mẹ đều lên máy bay đi du lịch cả rồi, anh ngồi xe suốt mấy tiếng đồng hồ mới đến được đây đó. Sau này sẽ ở nhà em vài ngày
- Ban nãy anh đến, khiến em muốn rơi tim ra ngoài
- Sao vậy? Không muốn bạn trai của em đến à?
Anh dùng giọng điệu giả và như không vui hỏi cậu
Lục Tiểu Thiên sanh giận thật, vội vành giải thích
- Không có..Chỉ là có một chút bất ngờ mà thôi
Anh nâng mặt cậu lên, nhìn khuôn mặt nhiều người cho là xấu xí đó, nhưng đối với anh lại dễ thương vô cùng, sau đó dùng giọng trầm thấp nói
- Thiên, Em là người đầu tiên khiến anh rung động cả trái tim, ngoài em ra, thật sự anh không thể thích ai khác được nữa rồi!! Thiên, đợi anh đủ tuổi rồi, sẽ cùng nhau công khai có được không?
Nhìn ánh mắt anh chứa đầy hình ảnh cậu, Tiểu Thiên liềm biết cả đời này nếu không phải người này, thì cậu cũng chẳng thể tìm được hạnh phúc nữa rồi
- Nghiêm, em cũng hứa với anh, sau này chỉ yêu mỗi anh mà thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên phía trước nhé
Đồng hồ điểm mười hai giờ, pháo hoa bắt đầu được bắn lên trời, màu sắc pha trộn với bầu trời đêm tối, âm sắc của các nhà khác đốt pháo thật nhộn nhịp
Tiểu Thiên cùng Mạnh Nghiêm dưới tiếng pháo hoa nổ vang trời mà trao cho nhau một nụ hôn say đắm không rời
Có một lời nói, nếu cặp tình nhân nào hôn nhau trước pháo hoa thì từ này về sau họ sẽ bên nhau hạnh phúc mãi mãi. Dù chưa biết thực hư ra sao, nhưng họ mặc kệ, bây giờ cứ sống cho chính mình, vẫn một mực yêu nhau như thế này là tốt rồi
Hai vợ chồng họ Lục nhìn ngắm pháo hoa, sau đó nói chuyện với nhau
- Tôi thật sự không ngờ ông lại có thể bình tĩnh tiếp nhận người yêu của Tiểu Thiên như vậy đó. Cứ nghĩ ông sẽ vác cây đuổi người chứ
Lục Ương cười cười, hiền lành nói với vợ mình
- Thiên dù sao cũng đã sống trong cơ cực từ nhỏ, thua thiệt với bạn bè rất nhiều, luôn phải sống trong một màu u ám, bây giờ không lẽ niềm hạnh phúc duy nhất của con trai tôi cũng ngăn cản thì sao được. Dù gì nhìn cũng biết thằng nhóc kia cũng yêu thương con mình, thôi thì nhắm mắt làm ngơ bỏ qua cho chúng nó đi
Lan Trân gật đầu tán thành
- Chẳng qua cũng chỉ thêm một người con trai nữa cũng không là gì to tát cả