Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn bảo bối của mình an an ổn ổn nhắm mắt nằm trên giường bệnh, lúc thở phải dựa vào máy móc mới có thể hô hấp được, từ đầu đến chân được băng bó hết, ai nhìn trông thấy cũng xót xa
Mạnh Nghiêm nhẹ nhàng tiến lại gần cậu, nhìn khuôn mặt bị trầy xước không lành lặn kia, anh như muốn suy sụp xuống. Nhớ lại khung cảnh cậu vì cứu anh mà xe tông cả người, Mạnh Nghiêm hận không thể nào tự tát cho mình đến chết
Mọi người nhìn cậu đã được cứu về ai cũng đã bình tâm lại hơn rất nhiều, chỉ có riêng anh nỗi đau vẫn cứ thi nhau cào xé vào trái tim. Anh biết chứ nếu Mạnh Nghiêm đây đau mười thì Tiểu Thiên của hắn còn đâu gấp trăm ngàn lần nữa kìa. Đưa tay đến cầm lấy bốn ngón tay được chừa ra của cậu, anh thì thầm
- Thiên...Em lại vì anh mà chịu cực nữa rồi, đau lắm phải không? những cây tiêm truyền vào da thịt khiến em khó chịu lắm đúng không??l Nhưng anh biết cái khiến em đau nhất vẫn là vì con người khốn nạn như anh đã không tin tưởng tình yêu em dành cho anh.Em muốn làm gì anh cũng được, chỉ là cầu xin em đừng chọn lấy cái chết mà hành hạ anh có được không?
Anh không dám chạm mạnh vào Tiểu Thiên, vì sợ rằng chỉ cần mình làm vậy sẽ khiến em ấy tan biến, cõi lòng đau thương nhìn tivi biểu thị nhịp tim đang chạy thì mới bình ổn được một chút. Khôi phục bộ dáng lạnh lùng vốn có, giọng nói âm trầm thoát ra uy lực
- Bác trai... Bác gái, con nhờ hai người một việc. Phiền hai bác có thể về nhà mang một ít đồ dùng của em ấy và áo quần của con đến đây được không ạ?? Con không dám rời bỏ em ấy một bước nào nữa, mong hai bác giúp cho. Tiểu Thiên cứ để con chăm sóc là được rồi
Bà Trân nhìn đến bộ dạng thê thản của hắn, quần áo đều bị màu máu thấm lâu làm nó trở nên cực bẩn, chắc chắn mang lâu sẽ khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại con trai mình ở viện cũng sẽ mất thời gian dài, cho nên cũng gật đầu
- Được rồi, Ta và bác trai sẽ về nhà soạn đồ mang lên cho con, cả buổi tối nay mọi người đều đứng chờ Tiểu Thiên lâu rồi, có muốn hay không tôi liền nấu một ít cháo mang đến ăn lót dạ?
Mặc Yên và bà Đồng Uyển gật đầu tán thành, nụ cười xuất hiện trên mặt bà Uyển tuy hơi buồn rầu nhưng đầy cảm kích
- Vậy phiền chị và anh rồi. Tôi sẽ nói lái xe đưa hai người về nhà nhé
Bà Trân đáp
- Cảm ơn chị
Nhìn bóng lưng hai vợ chồng họ Lục đưa nhau đi về phía cuối hành lang, Khang Phát bây giờ đã hiểu sao Mạnh Nghiêm lại quý trọng hai người họ như vậy
Đợi vợ chồng kia đi xa, Mạnh Nghiêm thần sắc càng trông ác liệt hơn, không thèm quay đầu nhìn ai, vừa nắm những ngón tay của Tiểu Thiên, vừa nói hai vị thân sinh của mình
- Cha.. Mẹ chi phí tiền viện này đừng ai nhúng tay vào cả, việc của em ấy chỉ mình con là được rồi. Còn nữa, phiền hai người tìm kiếm giúp con một biệt thư có không gian xanh tươi, trồng thêm nhiều cây cối càng tốt, sau này còn phải đưa em ấy về đó ở, cho nên mong hai người chuẩn bị chu đáo giúp con. Tất nhiên tiền cũng sẽ chính con chi trả
Mạnh Nghiêm rất giỏi, từ cấp ba đã biết làm giàu từ cổ phiếu và bất động sản, đến khi thi đại học vẫn có thể kiếm được một khối tài sản khổng lồ, ngay cả chiếc xe đắt nhất chỉ có vài chiếc ở Trung Quốc cũng chính là tự anh mua, tiền học phí, áo quần, nhà cửa của Tiểu Thiên đều một tay anh lo liệu. Phải nói rằng số tiền anh vừa chơi vừa làm cũng đã bằng một công ty bình thường ở Bắc Kinh này, hoặc thậm chí là có thể hơn nhiều
Khang Phát thấy con trai mình muốn tách riêng cũng không ý kiến, nhưng vẫn là không kìm được tò mò hỏi
- Con không muốn ở Khang gia nữa sao?
Anh cười lạnh trả lời
- Cha...Có những chuyện dù có là người thân thì vẫn không thể tha thứ được. Ông nội vì quá tham lam mà không tiếc thủ đoạn với người thân của mình, cứ cho là con bất hiếu đi, nhưng thật xin lỗi, bây giờ con không có cách nào nhìn ông ấy nữa
Vợ chồng nhà họ Khang biết con mình vì sao giận đến nông nỗi này cũng chẳng dám hỏi nhiều, nhìn đến cậu bé trên giường mẹ Uyển liền hỏi
- Bây giờ nhóc ấy không biết bao giờ tỉnh lại, con có đủ kiên nhẫn không?
Cái này thật sự là bà muốn chắc chắn thôi. Chứ chẳng có một tia ác ý nào cả
- Em ấy cho dù có ra sao, không tỉnh cũng được, bị tật nguyền cũng chẳng sao, con vẫn sẽ chỉ thương em ấy. Một tháng, hai tháng hoặc thậm chí là cả đời, chỉ cần Lục Tiểu Thiên còn thở thì Khang Mạnh Nghiêm chắc chắn vẫn còn yêu, cho dù con có chết cũng vậy, con sẽ tự mình nuôi Tiểu Thiên, không cần nhờ vả đến ai, em ấy chính là nguồn sống của con.Thà bỏ danh lợi, gia tộc, chức quyền còn hơn là bắt bản thân con buông bỏ Tiểu Thiên
Nói đến đây, trong lòng anh nhẹ hẳn lại
- Thiên..Hãy tin anh, dù có chuyện gì có xảy ra, chỉ cần anh còn sống thì sẽ bảo vệ em. Lần này là hứa danh dự đó
Mọi người còn đứng trong phòng nghe anh nói ra những lời kiên quyết này thì ai cũng thấy thật sự cảm động, họ không nói gì chỉ yên lặng gật đầu. Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên
- Cháu chắc chắn lời nói của mình chứ? sẵn sàng bỏ cả gia tộc vì tình yêu?