Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xe căn cứ lao vào đường cao tốc…
Tô Ngự hỏi: “Chúng ta đi đường cao tốc sao?”
“Có thể sẽ có chướng ngại vật gì không thể lái qua không…”
Dù sao thời điểm virus bùng nổ, lựa chọn đầu tiên khi mọi người điên cuồng chạy trốn là đường cao tốc. Nhưng trên đường đi cũng có rất nhiều người cảm nhiễm biến thành cương thi, Tô Ngự đoán chắc hẳn sẽ có rất nhiều xe đổ nát trên đường…
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Không sao đâu, hiện giờ có thể thoải mái lái trên đường cao tốc rồi. Có thể lùi, có thể quay đầu, còn có thể đi ngược chiều đó ~”
Tô Ngự cảm thấy cậu lo lắng việc này cũng thừa, Quan Nghiên Bạch và Phó Niên Xuyên chắc chắn đã nghĩ trước tuyến đường đi rồi.
Đi trên đường cao tốc mấy giờ đồng hồ đều thuận lợi, thỉnh thoảng có vài chiếc xe rải rác đều bị xe căn cứ đẩy đi, đám cương thi lang thang đều bị nhóm Lục Phó Hành bắn chết.
Cho đến khi họ gặp phải một vết nứt rất lớn, không biết nguyên nhân do đâu, nhưng vì vết nứt này nên không thể lái xe qua được.
Bốn người trên xe không hẹn mà đồng loạt nhìn Phó Niên Xuyên.
“Nhìn tôi làm gì?” Phó Niên Xuyên bất lực: “Đây cũng không phải do tôi làm nổ, chúng ta cũng không lái đường cao tốc kia.”
Tô Ngự ho một tiếng: “Theo bản năng nên…”
Lục Phó Hành: “Xem ra khi cậu xây lại đường cao tốc sẽ gặp lại người quen.”
Phó Niên Xuyên: “…”
Cuối cùng họ đành quay lại, ra khỏi đường cao tốc từ lối ra gần nhất.
Họ chỉ có thể chọn con đường quốc lộ…
Đi đường quốc lộ sẽ chậm hơn. Nếu đi đường cao tốc suôn sẻ thì họ có thể đến tỉnh J trong khoảng hai ngày. Nhưng nếu đi đường quốc lộ thì sẽ có nhiều trường hợp khẩn cấp, có lẽ phải mất đến năm sáu ngày, bảy tám ngày cũng có thể…
Ví như hiện tại, bọn họ vì phải đi qua một con đường nội thành mà bị đàn cương thi vây quanh…
Thiệu Tĩnh Trì cùng Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên xuống xe giết cương thi, Quan Nghiên Bạch và Tô Ngự ở lại xe căn cứ.
Tô Ngự đi qua cửa nhỏ xe căn cứ ngồi lên ghế phụ, cậu nhìn ba người ngoài xe dễ dàng giết lũ cương thi, nói: “Làm vậy thật sự có thể giết hết sạch cương thi sao?”
Cho dù bốn người họ rất mạnh, nhưng khi phải đối mặt với hàng trăm hàng vạn cương đàn cương thi, chắc chắn cũng sẽ có lúc gặp phải nguy hiểm.
Cậu không biết khi nào loại ngày tháng như này sẽ kết thúc, những người còn sống đều chờ mong tận thế sớm qua đi, có thể có được một tương lai an ổn.
“Rất khó.” Quan Nghiên Bạch hờ hững trả lời.
“Vậy vì sao…” Còn để bọn họ ra ngoài mạo hiểm liều mạng như vậy?
“Bởi vì giết một con sẽ ít đi một con, cho nên phải giết.” Quan Nghiên Bạch tựa hồ biết Tô Ngự định hỏi gì, không đợi cậu nói xong đã trả lời.
Tô Ngự nhìn chằm chằm vào máy dò sự sống càng ngày càng ít màu xanh lá hình người, ngẩng đầu cười nhẹ với Quan Nghiên Bạch: “Đúng nhỉ, cảm giác có các anh là có thể thật sự an tâm.”
Quan Nghiên Bạch ngẩn ra một giây, hắn muốn ấn Tô Ngự vào lòng mình hôn một chút.
Mà ngay khi hắn chuẩn bị hành động, Tô Ngự chỉ vào màu đỏ hình người trên máy dò: “Hình như ở đây có người sống…”
Nghe họ nói máy dò này là kiểu mới nhất do tổng khu nghiên cứu phát minh. Nó không chỉ có thể phát hiện vật sống trong phạm vi một kilomet xung quanh mà còn có thể phân biệt được cương thi trong phạm vi đó.
Trước khi bọn họ tiến vào thành phố này, họ không phát hiện bất kỳ vật sống nào, chỉ có cương thi. Nói cách khác, người này vừa mới chạy vào trong phạm vi phát hiện của máy dò…
“Chắc hẳn là người nhỉ?” Tô Ngự nghi ngờ.
Bởi vì đây cũng là lần đầu họ sử dụng, sau lần trước dò được người sống nhưng lại là thể biến dị, Tô Ngự luôn nghi ngờ đối với dụng cụ này.
“Cái gì chắc hẳn là người?”
Nhóm Phó Niên Xuyên đã dẹp sạch đám cương thi bao vây bên ngoài, khi hắn mở cửa xe thì đúng lúc nghe thấy những lời này của Tô Ngự.
Hắn nhìn Tô Ngự trên ghế phụ, cười tủm tỉm: “Cậu đặc biệt lên đây để ngồi cùng tôi sao?”
Tô Ngự muốn nói không phải, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai không hề có tính công kích đang cười dịu dàng thì cậu cảm thấy mình không nên nói như thế.
Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: “Cậu lái xe đi.”
Phó Niên Xuyên đã đạp một chân lên khung cửa chuẩn bị leo lên ghế phụ, đáp: “Tôi từ chối.”
Quan Nghiên Bạch trực tiếp đứng dậy bước một bước sang ghế phụ ngồi xuống sát cạnh Tô Ngự.
Phó Niên Xuyên: “…”
“Để tôi lái.”
Lục Phó Hành đứng ngoài không nói nên lời với hành vi của họ, chủ động mở cửa ghế lái rồi ngồi vào.
Phó Niên Xuyên chỉ đành ra sau thùng xe.
Thiệu Tĩnh Trì đánh giết khá xa cho nên trở về muộn nhất. Khi hắn trở về đã thấy bọn họ ngồi xong xuôi rồi, thậm chí còn không có đường mà lựa chọn, chỉ có thể tiếp tục ngồi thùng xe phía sau.
Lục Phó Hành nhìn máy dò, cũng đoán được câu nói của Tô Ngự ý hỏi liệu tín hiệu trên máy dò này có phải con người hay không.
“Là con người.” Hắn đáp một cách khẳng định.
Phó Niên Xuyên ngồi sau tiếp lời: “Yên tâm, chúng tôi đã báo cáo tình hình ở thành phố N nên tổng khu mới cấp cho chúng ta máy dò có thể hiển thị hình dạng. Hơn nữa nó cũng có thể phát hiện nhiệt độ đó. Cậu nhìn xem, cương thi là màu xanh, biểu thị không có nhiệt độ là vật chết. Còn chúng ta được hiển thị là màu đỏ, cơ thể sống. Mà càng đỏ thì nhiệt độ cơ thể càng cao, như vậy còn có thể kiểm tra xem có đang sốt nữa hay không đấy ~”
Nghe Phó Niên Xuyên giải thích xong, Tô Ngự mới yên tâm một chút.
Tô Ngự hỏi: “Vậy chúng ta đi cứu người này sao?”
Lục Phó Hành khẽ cau mày, nói: “Đây là khu vực dọn dẹp của tổ C, không phải trách nhiệm của chúng ta.”
Phó Niên Xuyên sờ cằm: “Tổ C hiệu suất kém vậy sao? Tôi nhớ khu vực họ phụ trách cũng không lớn, nhưng nhìn qua thì có vẻ họ còn chưa tới đây.”
Tô Ngự: “Vậy… mặc kệ người đó sao?”
Thiệu Tĩnh Trì thờ ơ nói: “Đừng bận tâm.”
Tô Ngự: “Nơi nay không có phân khu tị nạn?”
Lục Phó Hành nói: “Không có, khu vực xung quanh đây thường được đưa trực tiếp đến tổng khu.”
Tô Ngự chỉ vào hình ảnh màu đỏ trên máy dò: “Hình như đang đi gần về hướng này.”
Bóng đỏ trên máy dò xác thực đang đi về hướng xe căn cứ. Sau khi xe căn cứ khởi động sẽ phát ra tiếng gầm rú, trong thành phố lại vắng lặng không một tiếng động ngoại trừ gió thổi cỏ lay, âm thanh này sẽ vô cùng rõ ràng…
Không bao lâu sau, người kia đã đi đến trước xe căn cứ, là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, trên tay ôm mấy hộp đồ, tiến lại gần họ vô cùng cẩn thận. Anh ta vừa đi vừa đánh giá xác lũ cương thi bị nhóm Thiệu Tĩnh Trì giết chết trên mặt đất, lộ ra vẻ kinh ngạc cảm thán.
Lục Phó Hành lại mở cửa xe nhảy xuống, đi về hướng người đàn ông kia.
Tô Ngự cảm thấy bên ngoài có lẽ cũng không còn nguy hiểm, cậu muốn xuống nhìn xem nên nói với Quan Nghiên Bạch.
Cuối cùng, cậu và Quan Nghiên Bạch, Thiệu Tĩnh Trì cùng Phó Niên Xuyên đều xuống xe.
Người đàn ông nhìn trang phục bọn họ, ngạc nhiên nói: “Mấy người là quân nhân à?!”
Lục Phó Hành gật đầu.
Người đàn ông nói tiếp: “Vậy có phải tới cứu bọn tôi không?!”
Nghe anh ta nói ‘chúng ta’, Lục Phó Hành liền đoán được còn những người sống sót khác.
“Các anh còn mấy người.” Lục Phó Hành hỏi.
Người đàn ông trả lời: “Ngoại trừ tôi thì còn bốn người, một trong số đó là con tôi, tôi ra ngoài là để tìm sữa bột cho nó.”
Tìm sữa bột? Nói cách khác con của anh ta là một đứa trẻ chưa cai sữa.
Tô Ngự hơi bất ngờ. Nói thật là sau khi virus cương thi bùng nổ, cậu chưa từng gặp được trẻ con.
Phó Niên Xuyên tay cầm súng, đành nói: “Xem ra phải dọn sạch nơi này thay tổ C rồi.”
Thiệu Tĩnh Trì: “Khi nào sửa đường cao tốc thì để họ đi thay cậu đi.”
Phó Niên Xuyên cười: “Đề xuất này không tồi.”
Người đàn ông kia tên Lý Triển Bằng, lên xe căn cứ cùng họ, chỉ đường cho họ tới chỗ những người sống sót khác.
Đó là một ngôi nhà dân ở ngoại thành, họ xây dựng một hàng rào đá, ván gỗ ván sắt tạo thành một lớp bảo vệ đơn giản.
Khi xe căn cứ chạy đến cửa, người bên trong nghe thấy tiếng xe gầm thì đều thận trọng thò đầu ra xem. Trong đó có một người phụ nữ ôm trẻ con thấy Lý Triển Bằng xuống xe, tức khắc chạy tới giúp họ mở cửa với đôi mắt đỏ hoe.
Lý Triển Bằng cầm sữa bột chạy tới, nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ đang khóc: “Anh không sao, anh không sao. Anh đã trở về rồi đây.”
Người phụ nữ nức nở nói: “Anh bình an trở lại là tốt rồi.”
“Em xem, chúng ta được cứu rồi. Bọn họ là quân nhân, đến để cứu chúng ta.” Lý Triển Bằng chỉ vào nhóm Tô Ngự phía sau, giới thiệu với người phụ nữ.
Đứa bé mà người phụ nữ ẵm trông chỉ mới bảy tám tháng tuổi, rất gầy, có vẻ suy dinh dưỡng. Có lẽ điều kiện hiện tại quá kém nên ăn không no ngủ không yên.
Tô Ngự rất khâm phục người đàn ông có thể vì con mình mà dám một mình ra ngoài không màng nguy hiểm để đi kiếm sữa bột. Cậu thấy anh ta chỉ mang theo một cây đao đốn củi mà thôi. Nếu vận may không tốt, có lẽ anh ta sẽ có đi mà không có về.
Đây là sức mạnh tình thương của một người cha sao?
Tô Ngự chưa bao giờ cảm nhận được điều đó cả, tình thương của cha lẫn mẹ đều không có. Nhà cậu vốn là một gia đình đơn thân, cậu nghĩ cha cậu hẳn là rất có lỗi với mẹ cậu nên mới khiến mẹ cậu mắc chứng trầm cảm. Cảm xúc của mẹ cậu luôn không ổn định, đối xử rất qua loa với cậu, cuối cùng đã tự tử khi cậu mới mười tuổi. Sau này cậu nương nhờ nhà họ hàng, đến năm mười tám tuổi có thể thoát khỏi cuộc sống ăn nhờ ở đậu, dọn ra ngoài sống một mình.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân tạo nên tính cách lấy lòng của Tô Ngự.
Không lấy lòng người khác, cậu sống sẽ rất khó khăn…
Sở dĩ cậu trân trọng cuộc sống của mình đến vậy, cũng bởi cậu chưa bao giờ được hưởng hạnh phúc. Ít nhất cậu cảm thấy trong 22 năm sống trên đời, cậu sống quá ngột ngạt và mệt mỏi. Nếu cứ vậy mà chết đi, thì thật sự quá tiếc nuối.
Cậu không muốn sống một cách uổng phí, muốn sống thật tốt, muốn sống thật hạnh phúc…
Nhưng cố tình cậu lại gặp phải virus cương thi, đụng phải tận thế. Khi ấy cậu cảm thấy mình rất đen đủi, vì chỉ cần sống sót thôi đã phải tốn rất nhiều công sức…
“Sao lại ngẩn người vậy?” Giọng nói của Thiệu Tĩnh Trì kéo Tô Ngự ra khỏi dòng suy nghĩ của cậu.
Tô Ngự ngẩng đầu, nhìn thấy Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, còn có Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên đều đang nhìn cậu.
Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên đang định đi theo cặp vợ chồng vào nhà dân, Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cũng đi về phía trước. Có lẽ họ phát hiện Tô Ngự đang ngây người tại chỗ nên đều dừng bước…
“Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?” Quan Nghiên Bạch hỏi.
Tô Ngự vội vàng lắc đầu: “Không sao, không cẩn thận thất thần chút thôi.”
“Mấy cậu mau vào đi.” Lý Triển Bằng trong sân vẫy tay với họ.
Năm người họ liền đi vào…
Tô Ngự đi ở giữa, có lẽ cậu là người may mắn. Bởi nếu không phải tận thế, thì đời này cậu cũng không có cơ hội gặp Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch. Bởi vì cậu và họ vốn không phải là người cùng một đẳng cấp.
Chưa kể đến Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên. Bọn họ là quân nhân, nghe nói còn là lực lượng đặc biệt, nên cậu càng ít có khả năng tiếp xúc với họ.
Sau khi tiến vào, Tô Ngự cũng thấy ba người sống sót khác. Một cặp vợ chống khoảng hơn bốn mươi và con gái của họ, đang ở độ tuổi hai mươi. Cô ngồi trong góc, mái tóc đen dài qua vai, dáng người nhỏ gầy, nhìn từ một bên thấy diện mạo cũng vô cùng xin đẹp.
Lý Triển Bằng giới thiệu vợ anh ta, tên Từ Lệ.
Ngoài ra, cặp vợ chồng này là hàng xóm của họ, đã trốn ra cùng họ. Nam tên Hưng Bình, nữ tên Vương Tĩnh, con gái tên Vương Cảnh Bân.
Khi Tô Ngự nghe đến tên con gái, cảm thấy tên này có hơi nam tính, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.
Lý Triển Bằng nói sau khi trải qua đợt thảm họa này, họ vẫn luôn chăm sóc lẫn nhau sau tận thế.
Anh ta khó giấu được sự phấn khích: “Vốn dĩ chúng tôi không biết tương lai sẽ ra sao, không ngờ còn có thể chờ được cứu viện, thật sự là quá tốt.”
Người mẹ Vương Tĩnh lo lắng, đến trước mặt Phó Niên Xuyên hỏi: “Đồng chí quân nhân, không biết các cậu có thuốc không? Con trai tôi đã bị bệnh rất nhiều ngày rồi, chúng tôi đều không có thuốc chữa, nó đang ngày càng bệnh nặng thêm…”
Hả?
Con trai?
Tô Ngự khẽ giật mình, không ngờ rằng cậu đã nhìn nhầm rồi…
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
[Giải đấu tranh giành vật hy sinh công lần thứ nhất]
Tuyển thủ dự thi: Lục Phó Hành
Phó Niên Xuyên: Tôi từ chối tham gia.
Thiệu Tĩnh Trì: Nói nhảm nhí cái chó gì.
Quan Nghiên Bạch: Cút.
Vậy thì chỉ có thể trao cho Lục Phó Hành…
Lục Phó Hành: (Rút súng)
Tôi: Xin lỗi tôi sai rồi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");