Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên cửa sổ của ngôi nhà còn dán một chữ “囍”, cho thấy chủ nhân nơi này vừa mới kết hôn không lâu, căn nhà này có thể được xây vì tân hôn.
*囍: Chữ “Hỷ” (囍) trong đám cưới được ghép lại từ 2 chữ “Hỷ” (喜) và được gọi là song hỷ.
Không biết đôi vợ chồng tân hôn kia còn sống không? Tô Ngự nằm trên giường suy nghĩ miên man…
Cậu không ngủ được, đầu óc rối bời, tâm trạng cũng rối rắm…
Những lời Thiệu Tĩnh Trì nói lúc trước cứ lởn vởn trong tâm trí cậu. Khi đó giọng hắn quá khẽ, Tô Ngự chỉ nghe thấy lời hắn nói, những không nghe rõ được giọng điệu của hắn.
Vậy câu nói ấy có theo nghĩa cậu hiểu không?
Chỉ là chơi đùa với cậu thì tốt rồi. Tuy rằng lúc ấy Thiệu Tĩnh Trì mân mê mi mắt cậu thật sự rất nhẹ nhàng, nhưng biểu cảm lại lạnh nhạt, thiếu sự vênh váo thường ngày, cũng không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Trước đây, Tô Ngự luôn cho rằng Thiệu Tĩnh Trì chỉ có hứng thú với cơ thể của cậu, nhưng sau này cậu cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng của Thiệu Tĩnh Trì với mình. Một người kiêu ngạo ương bướng như Thiệu Tĩnh Trì, rất bao dung cậu, còn chăm sóc cậu…
Vậy nên đôi khi cậu vô thức tự hỏi, liệu Thiệu Tĩnh Trì có thích mình không.
Nhưng rất nhanh sau đó cậu sẽ phủ nhận ý nghĩ này. Bởi nếu Thiệu Tĩnh Trì thích cậu, làm sao một người có tính cách như hắn lại chấp nhận để Quan Nghiên Bạch cùng làm cậu được?
Hắn chỉ coi Tô Ngự như đối tượng để tiết dục, vậy nên câu nói đó chính là theo ý hiểu của Tô Ngự.
Thiệu Tĩnh Trì chỉ là chơi đùa với cậu mà thôi, hiện giờ hắn phát hiện Tô Ngự luôn mập mờ với những người khác nên không muốn chơi cùng cậu nữa.
Nhất định là như vậy, nếu không lúc đó Thiệu Tĩnh Trì đã không bỏ Tô Ngự lại một mình. Hắn dường như sẽ không còn lo lắng việc có cương thi đột nhiên xuất hiện cắn Tô Ngự nữa. Bởi khi đó Thiệu Tĩnh Trì đã bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Đêm nay Quan Nghiên Bạch gác đêm, vậy nên Tô Ngự ngủ một mình.
Không biết Thiệu Tĩnh Trì đã đi đâu, ngay cả bữa cơm tối cũng không thấy hắn.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tô Ngự lập tức quay đầu nhìn về đó, trong tích tắc đó cậu rất chờ mong.
Cậu nghĩ Thiệu Tĩnh Trì đã trở về, bởi vì ngày trước nếu ngủ trên giường, Thiệu Tĩnh Trì nhất định sẽ ngủ cùng cậu.
Nhưng người bước vào là Phó Niên Xuyên.
Tô Ngự cũng không biết cảm xúc lúc ấy là gì, có chút thất vọng, lại có chút dự đoán được sẵn.
Phó Niên Xuyên đến bên giường ngồi xuống: “Ở phòng bên vẫn luôn nghe thấy cậu lăn qua lộn lại, không ngủ được sao?”
Tô Ngự ngồi dậy nhìn hắn, rồi nói: “Anh muốn làm tình với tôi sao?”
Phó Niên Xuyên không ngờ Tô Ngự lại trực tiếp như thế, cười nói: “Đương nhiên, hiện tại cậu đang mời tôi à?”
“Vì sao? Vì sao anh lại có hứng thú với tôi?”
Tô Ngự vẫn có tự giác, cảm thấy vẻ ngoài của mình kém hơn Vương Cảnh Bân. Nếu cậu được chọn, cậu cũng sẽ chọn Vương Cảnh Bân vì đối phương thật sự rất xinh đẹp. Còn nói đến dáng người, cho dù cậu có tốt đến đâu thì cậu vẫn là nam. Cậu không nghĩ rằng cậu có sức hấp dẫn lớn đến thế, thu hút nhiều đàn ông cảm thấy hứng thú với cậu, huống chi là người đàn ông ưu tú như Phó Niên Xuyên.
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Nói một cách lừa tình, tôi không nghĩ cần có lý do gì để sinh ra hứng thú với một người.”
“Tôi không muốn nghe loại lời nói này,”
“Được rồi, nói thật là hình ảnh cậu bị làm quá ướt át, khơi lên dục vọng trong tôi.”
Tô Ngự cả kinh: “Anh thấy hình ảnh tôi bị làm lúc nào?”
Lần đó trong bệnh viện, cửa đóng chặt nên Phó Niên Xuyên không thể nhìn thấy bên trong mới đúng.
“Lần đầu mới gặp, Thiệu Tĩnh Trì kéo cậu vào rừng cây, tôi tò mò đi qua xem thử. Còn lần trong vệ sinh biệt thự nữa, các cậu không đóng kín cửa đâu.”
“!!!”
Chẳng trách lúc đó Phó Niên Xuyên trêu cậu tần suất cao, thân thể không ăn nổi, hóa ra hắn đều nhìn thấy…
“Anh… Anh là kẻ rình rập à!”
Phó Niên Xuyên khẽ cười: “Sao có thể trách tôi được? Mấy người cũng không tránh hiềm nghi mà. Hơn nữa mỗi lần làm cậu đều kêu lớn như thế, tôi không muốn nghe cũng rất khó.”
Tô Ngự hỏi: “Vậy nên anh chỉ có hứng thú với cơ thể của tôi thôi đúng không?”
Phó Niên Xuyên sờ cằm, suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Cũng có thể nói như vậy.”
“Được…” Tô Ngự nhắm mắt, sau đó mở mắt nói: “Vậy thì làm đi.”
Phó Niên Xuyên hơi bất ngờ khi nghe Tô Ngự chủ động nói vậy.
“Nhưng chỉ lần này thôi, làm xong anh đừng quấy rầy tôi nữa.”
“Vậy nếu tôi nghiện thì sao?”
“Hoặc là làm một lần, hoặc là một lần cũng không làm.” Tô Ngự nghiêm túc nói.
Cậu biết nếu không để Phó Niên Xuyên làm một lần, Phó Niên Xuyên sẽ không từ bỏ. Nếu cậu vẫn còn mập mờ thêm với Phó Niên Xuyên lần nữa, Thiệu Tĩnh Trì sẽ tức giận. Cậu không hy vọng Thiệu Tĩnh Trì không để ý tới cậu.
Phó Niên Xuyên cúi người tiến lại gần cậu, ngón tay từ từ trượt xuống từ gương mặt đến cổ cậu. Sau đó cởi vài cúc áo trên của cậu rồi luồn tay vào.
Hắn lộ ra biểu tình khổ sở: “Vì sao họ luôn có thể làm em, mà tôi chỉ được một lần?”
Tô Ngự cảm thấy bộ dáng khổ sở của Phó Niên Xuyên chắc chắn là giả vờ, bởi vì cách hắn chạm vào đầu ti cậu không hề qua loa, vừa thuần thục lại gợi tình…
Dù vậy, Tô Ngự vẫn không thể cưỡng lại cơn khoái cảm tê tái truyền đến từ núm ti của mình…
“… Anh… Anh không giống họ…”
Phó Niên Xuyên vươn đầu lưỡi liếm môi Tô Ngự, nói nhỏ bằng chất giọng từ tính dịu dàng: “Nơi nào không giống? Bởi vì em thích họ?”
Tô Ngự không trả lời.
Phó Niên Xuyên cũng không để ý, tiếp tục hỏi: “Em thích Thiệu Tĩnh Trì hơn, hay là Quan Nghiên Bạch? Hay là… Lục Phó Hành?”
“A… Anh đừng nói bậy…”
Quần cậu bị Phó Niên Xuyên khéo léo kéo xuống, thân dưới còn mềm nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của Phó Niên Xuyên. Hắn đã biết rất rõ điểm nhạy cảm phía dưới của Tô Ngự, ngón tay nhẹ nhàng lay động vài lần, khiến cho cậu bé hồng nhạt ấy đứng lên…
Tô Ngự vô thức rên rỉ, cậu lập tức cắn chặt môi.
Phó Niên Xuyên vươn lưỡi liếm hàm răng Tô Ngự, khẽ nói: “Đừng nhịn, kêu ra đi.”
“Tôi chỉ có một cơ hội, không nghe em kêu dâm sao có thể tận hứng được?”
Nói xong, hắn dùng đầu lưỡi cạy mở môi Tô Ngự luồn vào, cuốn lấy lưỡi cậu mà mút thật sâu…
“Ư…”
Khi Phó Niên Xuyên rời khỏi môi Tô Ngự, Tô Ngự đã bị hôn thành vẻ mặt khát tình…
Cậu bị đẩy ngã trên giường, Phó Niên Xuyên áp xuống…
Quần áo trên người Tô Ngự đã sớm bị Phó Niên Xuyên cởi sạch, mà Phó Niên Xuyên chỉ cởi quần mà thôi.
Phó Niên Xuyên liếm mút nhũ hoa Tô Ngự. Không giống với ngón tay, đầu lưỡi ướt át dễ dàng làm đầu v* sinh ra khoái cảm hơn.
“Ưm a…”
Thân dưới cậu vẫn cứng, nhưng Phó Niên Xuyên lại không vuốt ve nó. Nó khát vọng được chạm vào, Tô Ngự không nhịn được mà đưa tay ra muốn sờ nó. Nhưng đi được nửa đường thì bị Phó Niên Xuyên bắt lại.
Phó Niên Xuyên ngẩng đầu khỏi ngực cậu, cười nói: “Bây giờ vẫn chưa được ~”
Tô Ngự khó chịu vặn vẹo cơ thể, Phó Niên Xuyên dùng răng nanh cắn lấy đầu ti của cậu.
Từ nơi ấy truyền đến cảm giác hơi đau nhói, Tô Ngự sợ hãi: “Anh đừng làm đau tôi.”
“Một chút đau đớn sẽ làm em càng sướng hơn.”
Phó Niên Xuyên lần nữa dùng tay vuốt ve cậu nhỏ của Tô Ngự…
Không biết có đúng như những gì hắn nói không, cơn nhói từ đầu v* kết hợp với khoái cảm hạ thân được cọ sát thật sự mang đến một cảm giác kích thích kỳ lạ cho Tô Ngự…
“A —— Tôi sắp bắn…”
Mỗi lần dưới bàn tay Phó Niên Xuyên, Tô Ngự đều không kiên trì được bao lâu. Khoái cảm ngày càng cường liệt, toàn thân cậu căng cứng, cuối cùng rên lên rồi bắn lên tay Phó Niên Xuyên…
Phó Niên Xuyên nhấc ti/nh dịc/h dính nhớp trong tay đến bên miệng, vươn đầu lưỡi liếm nó, cười nói: “Loãng vừa đủ để làm chất bôi trơn.”
Tô Ngự cảm thấy hành vi này của hắn làm người quá xấu hổ, quay mặt không nhìn hắn.
Hai chân bị nâng lên, chất lỏng ấm áp được chà vào lỗ hậu…
Tô Ngự nhắm mắt, chuẩn bị tiếp nhận Phó Niên Xuyên đâm vào…
Lúc này, cậu nghe thấy Phó Niên Xuyên nói: “Em có biết vì sao tối qua tôi đánh nhau với Thiệu Tĩnh Trì không?”
Tô Ngự mở mắt nhìn hắn.
Phó Niên Xuyên thẳng lưng ấn d/ương v/ật nóng bỏng vào cửa động Tô Ngự, nói:
“Nếu cậu ta thắng, tôi không được trêu chọc em. Nếu tôi thắng, cậu ta rời khỏi. Kết quả chúng tôi đánh ngang tay, vậy nên…”
“Vậy nên làm sao?” Tô Ngự hỏi.
“Vậy nên chúng tôi đã đồng ý —— dùng chung em.”
Tô Ngự sững sờ.
Dùng chung cậu?
Cậu là hàng hóa sao?
Có lẽ đến hàng hóa cậu cũng chẳng bằng.
Lúc trước khi ở trong tù, Thiệu Tĩnh Trì đã biết chuyện cậu dụ dỗ đàn ông, danh tiếng cậu trong nhà tù vô cùng xấu. Có lẽ từ lúc bắt đầu, Thiệu Tĩnh Trì đã có đánh giá không tốt về cậu.
Có lẽ trong mắt Thiệu Tĩnh Trì, Quan Nghiên Bạch hay Phó Niên Xuyên, cậu chắc chỉ là một cơ thể có thể bị làm một cách tùy tiện mà thôi.
Thiệu Tĩnh Trì nói trên giường cậu rất hăng hái, Phó Niên Xuyên trực tiếp bày tỏ hắn chỉ hứng thú với cơ thể của cậu, mà Quan Nghiên Bạch, cậu chưa bao giờ đoán được hắn đang nghĩ gì. Cậu chỉ có rất ít khoảnh khắc, từng ảo tưởng Quan Nghiên Bạch có cảm giác với cậu.
Cậu cũng là nam, cậu biết đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh.
Tính cách Thiệu Tĩnh Trì, tính cách Quan Nghiên Bạch, ngay cả tính cách Phó Niên Xuyên, họ đều sẽ không chấp nhận việc dùng chung bạn lữ.
Vậy nên họ có thể chấp nhận dùng chung cậu, chỉ có thể bởi Tô Ngự chỉ là một bạn tình không quan trọng, một đối tượng lên giường mà thôi…
Tô Ngự cảm thấy bản thân thực sự rất nực cười. Lúc trước khi họ dẫn cậu rời khỏi tổng khu, cậu thật sự mơ hão họ không thể rời khỏi cậu vì cảm tình. Hiện giờ mới hiểu câu nói của Quan Nghiên Bạch, cậu chỉ cần xuất thân thể là được. Bởi vì họ không có cảm tình với cậu, họ chỉ cần một đối tượng để tiết dục…
Cổ họng Tô Ngự dâng lên cảm giác chua xót, khiến miệng cậu cảm thấy đắng chát…
Lúc này, hai chân cậu bị bẻ ra, Phó Niên Xuyên cắm d/ương v/ật của hắn vào mà không có bất kỳ sự nới rộng nào…
“A… Đau quá…”
Ti/nh dị/ch chỉ có thể đóng vai trò bôi trơn rất ít, lỗ hậu bị d/ương v/ật thô to lấp đầy, tràng đạo khô ráo nhất thời không thể thích ứng dị vật xâm nhập, truyền đến từng đợt đau đớn…
D/ương v/ật Phó Niên Xuyên bị vách tràng ấm nóng chặt chẽ bọc lấy, nơi đó vì đau đớn mà không ngừng co rút. Hắn hít một hơi sâu, nói:
“Xin lỗi, vừa rồi biểu tình của em quá mê người, tôi không kìm được…”
“Biểu tình… gì cơ…” Thân thể Tô Ngự run rẩy, giọng nói không ổn định.
“Biểu tình thống khổ.”
Tô Ngự cũng không nhận ra mình đang khóc, cho đến khi Phó Niên Xuyên cúi người liếm khóe mắt cậu, cậu mới cảm giác được nước mắt đang cứ trào ra từ đó…
Cậu không biết là do Phó Niên Xuyên đâm vào quá đau hay bởi điều gì khác mà nước mắt không khống chế được. Dù cho lúc sau Phó Niên Xuyên đâm cậu rất sướng, cậu cảm nhận được khoái cảm, nhưng cậu vẫn luôn không ngừng rơi nước mắt…
____________________
Sâm: Khi nào các bé confirm tình củm dành cho nhao thì mình đổi thành Anh – Em nhoa.
À chúc mọi ngừi nghỉ lễ vui vẻ nhá, lao động hăng say vô (。•̀ᴗ-)✧
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");