Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù khóc sẽ khiến Phó Niên Xuyên càng thêm hưng phấn, nhưng Tô Ngự khóc thật sự là quá đỗi thương tâm, hắn cảm thấy đau lòng nên ngừng di chuyển, cúi người hôn lên bờ môi cậu, dịu dàng nói: “Sao em vẫn khóc vậy? Còn rất đau sao?”
Hắn đã không cố ý làm đau Tô Ngự, lẽ ra hiện giờ Tô Ngự chỉ cảm thấy sướng mới đúng. Nhưng khóc vì sướng cũng không phải vẻ mặt thương tâm như vậy.
“Tôi mệt mỏi quá…” Âm tranh Tô Ngự đã trở nên khàn khàn.
Phó Niên Xuyên đã làm rất lâu, cắm cậu bắn hai lần. Tô Ngự cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, làm tình hay khóc đều có nguyên nhân…
Đôi mắt cậu sưng húp vì khóc, mũi đỏ ửng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
“Tôi… bắn nữa sẽ chết mất, có thể không làm được không?”
Phó Niên Xuyên chậm rãi chuyển động eo mình.
“A… Ưm… Thật sự… Không chịu nổi…”
Nơi riêng tư của cậu đã trở nên vô cùng mẫn cảm, bị Phó Niên Xuyên cắm một chút là thân thể không ngăn được mà run rẩy.
“Nhưng em chỉ cho tôi làm em một lần, lần này tôi không tận hứng thì sao mà thỏa mãn được?”
Phó Niên Xuyên nhấc Tô Ngự lên, để cậu ngồi trên đùi mình, tư thế này khiến d/ương v/ật Phó Niên Xuyên trực tiếp cắm tới nơi sâu nhất…
“A a… Tôi… Tôi không được…”
Phó Niên Xuyên nâng eo cậu, đâm rút vài lần thật sâu…
Độ sâu này khiến Tô Ngự không chịu nổi, cậu gần như mềm oặt cả thân thể trên người Phó Niên Xuyên, phải dựa vào Phó Niên Xuyên nâng thì cậu mới có thể ngồi được.
“Tha cho tôi…” Tô Ngự nức nở cầu xin.
Phó Niên Xuyên liếm giọt nước mắt của cậu, khẽ cười: “Được.”
Tô Ngự nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ, cậu rất ngạc nhiên khi nghe Phó Niên Xuyên đồng ý sảng khoái như vậy.
“Nhìn dáng vẻ này của em mà tôi còn có thể tha em, em nên bồi thường cho tôi.” Phó Niên Xuyên hôn lên mắt cậu, nhẹ nhàng nói: “Lần sau làm thêm một lần nữa, em hứa với tôi, tôi sẽ buông tha cho em.”
Tô Ngự đã sớm mất khả năng suy nghĩ, Phó Niên Xuyên lại nói với cậu bằng giọng điệu dỗ dành, cậu đã gật đầu đồng ý mà không cần nghĩ rõ ràng rồi.
“Thật ngoan, vậy hôm nay tôi tha cho em trước.”
Phó Niên Xuyên nói xong liền nâng eo Tô Ngự nhanh chóng đâm rút…
“A a a…”
Tô Ngự lắc lư theo từng nhịp đâm, thân dưới tê dại đến mức gần như mất hết tri giác, cậu bé phía trước cũng nửa cương không mềm, cậu thật sự không bắn ra được nữa…
Phó Niên Xuyên đẩy mạnh một hồi mới dừng chuyển động, hắn ôm lấy Tô Ngự, d/ương v/ật co rút bắn một luồng dịch vào trong cơ thể cậu…
Tô Ngự vô lực nằm trên người hắn thở hổn hển. Cho dù Phó Niên Xuyên đã bắn tinh, nhưng d/ương v/ật cắm trong vách tràng của cậu vẫn cứ cứng ngắc.
Phó Niên Xuyên rút d/ương v/ật ra, t/inh dị/ch bên trong liền chảy theo dòng xuống đùi Tô Ngự…
“Thật là gợi cảm.” Phó Niên Xuyên cười nói.
Tô Ngự đã không còn sức để đáp lại hắn.
Phó Niên Xuyên giúp Tô Ngự rửa sạch phía dưới, rồi mới rời khỏi phòng.
Phó Niên Xuyên đi được hồi lâu, Tô Ngự đã mơ mơ màng màng ngủ mất thì cảm giác được có người vào phòng, sau đó giường trũng xuống, người nọ nằm xuống bên cạnh Tô Ngự.
Hơi thở thanh lãnh truyền đến, là hương vị của Quan Nghiên Bạch.
Tô Ngự hơi hé mắt, vừa vặn Quan Nghiên Bạch cũng đang rủ mắt nhìn cậu.
“Sao mũi lại đỏ như vậy?” Quan Nghiên Bạch vươn tay vuốt ve mặt Tô Ngự, khẽ hỏi.
Tô Ngự không nói gì, chỉ xích người lại gần Quan Nghiên Bạch, Quan Nghiên Bạch cũng thuận thế ôm cậu vào lòng.
Tô Ngự thầm nghĩ, có lẽ Quan Nghiên Bạch sẽ không phát hiện cậu và Phó Niên Xuyên lên giường nhỉ? Lần này Phó Niên Xuyên không để lại dấu vết trên người cậu, ngoại trừ đầu nhũ bị cắn sưng, nhưng cũng được quần áo che khuất, Quan Nghiên Bạch không nhìn thấy.
Tô Ngự lại nghĩ, vì sao cậu phải lo lắng chuyện này cơ chứ? Dù sao đối với Quan Nghiên Bạch, cậu chỉ là đối tượng để trút dục vọng thôi…
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, Tô Ngự mơ hồ nghĩ, sở dĩ cậu lo lắng Quan Nghiên Bạch phát hiện, có lẽ là vì cậu càng sợ Quan Nghiên Bạch sẽ ghét bỏ cậu, không muốn chạm vào cậu.
Thật ti tiện.
Tô Ngự tự giễu cợt bản thân.
…
Ngày hôm sau Tô Ngự tỉnh lại, mắt cậu chỉ có thể mở ra một chút. Cậu không biết hóa ra khóc dữ dội sẽ khiến đôi mắt sưng vù như thế…
Khuôn mặt này của cậu làm Quan Nghiên Bạch giật nảy mình.
Quan Nghiên Bạch nhìn đôi mắt sưng thành hạch đào* của cậu, nhíu mày: “Đây là làm sao vậy?”
*Quả óc chó.
“Cái này là…” Tô Ngự không biết nên giải thích thế nào, cậu cảm thấy rất mất mặt.
“Ai đánh em?”
“Hả???”
Lúc này Tô Ngự càng không biết nên trả lời thế nào, cậu thật sự không ngờ Quan Nghiên Bạch sẽ hỏi vậy. Chẳng lẽ Quan Nghiên Bạch không biết đây là khóc sao?
Cuối cùng Tô Ngự chỉ có thể qua loa lấy lệ nói tối qua cậu mơ thấy ác mộng nên mới khóc thành như vậy.
“Ác mộng gì mà khiến em thành như thế này.”
Tô Ngự cúi đầu: “Tôi quên mất rồi…”
Quan Nghiên Bạch xoa đầu cậu, nhàn nhạt nói: “Xem ra lần sau không thể để em ngủ một mình.”
Tô Ngự cười với hắn.
Khi xuống tầng, ngoại trừ Phó Niên Xuyên thì Lục Phó Hành và Vương Cảnh Bân cũng kinh ngạc lúc thấy đôi mắt hạch đào của cậu.
Lục Phó Hành: “Sao đôi mắt của cậu lại sưng như vậy? Cậu khóc à?”
Tô Ngự đành phải dùng lý do lúc trước: “Ừm, tôi gặp ác mộng.”
Lục Phó Hành nghe xong nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.
Tô Ngự cảm thấy Lục Phó Hành có thể bày tỏ một ít quan tâm với cậu cũng rất không tồi rồi.
Quan Nghiên Bạch thu dọn hành lý, Phó Niên Xuyên đến cạnh cậu và đưa cho cậu hai viên đá cuội.
Tô Ngự nhận lấy, thấy hai viên đá còn nóng.
Phó Niên Xuyên chỉ mi mắt, nói: “Em đắp lên mắt một chút đi, có thể giảm sưng chút. Hiện giờ không có trứng nên chỉ có thể dùng đá thay thế.”
Không ngờ Phó Niên Xuyên lại chu đáo đến vậy, còn có thể nghĩ đến việc này. Tô Ngự hơi ngượng ngùng nói lời cảm ơn.
Tô Ngự ngồi ven đường cầm cục đá chườm mắt thì thấy Thiệu Tĩnh Trì từ đằng xa đang chậm rãi đi tới…
Người hắn hơi bẩn, đại khảm đao trên tay hắn dính đầy máu tươi…
Giống như vừa kết thúc một hồi giết chóc, khuôn mặt trầm tĩnh, quanh thân tản ra áp suất thấp.
Là đi giết cương thi sao?
Vì sao?
Nơi này không phải khu vực họ phụ trách, lúc trước Thiệu Tĩnh Trì còn ồn ào đừng gia tăng lượng công việc, hiện tại sao lại chủ động đi giết cương thi? Tô Ngự khó hiểu nghĩ ngợi.
Khi Thiệu Tĩnh Trì đi ngang qua Tô Ngự, hắn liếc nhìn cậu.
Tô Ngự vẫn đang đặt cục đá lên mí mắt, khi bắt gặp ánh mắt Thiệu Tĩnh Trì, cơ thể cậu vô thức ngây người tại đó.
Vốn cho rằng Thiệu Tĩnh Trì sẽ trực tiếp lướt qua cậu, không ngờ Thiệu Tĩnh Trì lại dừng bước, hỏi: “Mắt em làm sao vậy?”
Tô Ngự thực sự cảm thấy có chút được thương mà sợ.
Cậu trả lời: “Không… Không có gì…”
Thiệu Tĩnh Trì khó chịu: “Ai đánh em?”
“????”
Có đôi khi Tô Ngự thấy Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch không hổ là anh em, bởi vì họ thật sự rất giống nhau ở một số điểm, chẳng hạn như điểm này…
Tô Ngự hơi bất đắc dĩ: “Không ai đánh tôi…”
“Có phải thằng ranh Phó Niên Xuyên thối không?” Thiệu Tĩnh Trì nghiến răng.
“Không phải, thật sự không phải…” Tô Ngự nghiêm túc giải thích. Cậu không biết tại sao Thiệu Tĩnh Trì lại cho rằng Phó Niên Xuyên là người đánh cậu, nhưng cậu thực sự không hy vọng hai người họ sẽ lại xảy ra xung đột.
“Thật sao?” Thiệu Tĩnh Trì ngồi xổm trước mặt Tô Ngự, quan sát kỹ lưỡng đôi mắt cậu: “Nhìn cũng không giống bị đánh, sao lại sưng lên như thế?”
Thiệu Tĩnh Trì dường như nhất định phải biết lý do khiến đôi mắt Tô Ngự sưng húp.
Tô Ngự đành nói: “Mơ thấy ác mộng nên khóc.”
Thiệu Tĩnh Trì cười nhạo: “Em là con nít à? Gặp ác mộng cũng còn có thể khóc thành thế này.”
Tô Ngự nghĩ thầm, tất nhiên không phải, bởi vốn không phải vì ác mộng mới khóc, nhưng cậu sẽ không nói cho họ nguyên nhân thực sự.
“Tối hôm qua anh không về, anh đi đâu vậy?”
“Tâm tình kém nên đi phát tiết.”
“Giết cương thi sao?”
“Đúng vậy, không thì giết người à?”
Tô Ngự cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì trông như rất đang muốn giết người.
“Vậy cả đêm anh không ngủ, đợi chút nữa cần ngủ trên xe một giấc không?”
“Không cần, một tuần không ngủ tôi cũng chẳng làm sao.” Thiệu Tĩnh Trì nói rồi đứng dậy.
Tô Ngự ngước nhìn hắn.
Thiệu Tĩnh Trì “chậc” một tiếng, vò đầu bứt tóc bực bội nói: “Đừng có giả vờ đáng thương trước mặt tôi.”
Tô Ngự muốn nói cậu không giả vờ, hiện tại cậu mở mắt ra cũng không được, là thật sự đáng thương.
Hai ngày sau đôi mắt Tô Ngự mới hết sưng, cũng không biết có phải mắt sưng nên nhìn cậu rất đáng thương hay không mà thái độ của Thiệu Tĩnh Trì với cậu dường như đã trở lại như trước.
Tô Ngự nghĩ nếu không quá đáng đòi hỏi những người này có cảm tình với cậu, thì thật ra bọn họ đối xử với cậu khá tốt.
Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, hai người họ như con cưng của trời. Cho dù họ chỉ coi cậu như bạn tình, ít nhất cậu vẫn có cơ thể có thể hấp dẫn bọn họ.
Tô Ngự ngay từ đầu cảm thấy bản thân tương đối thức thời, cậu biết Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch có hứng thú với cơ thể cậu, cậu chỉ cần tránh để bọn họ mất hứng thú với cậu là được.
Nhưng dần dần, vì Thiệu Tĩnh Trì lẫn Quan Nghiên Bạch đều bao dung chăm sóc cậu nên cậu có hơi mất phương hướng, thành được voi đòi tiên. Đáy lòng cậu muốn có được càng nhiều, lại ảo tưởng mình sẽ có được tình cảm mà cậu không thể với tới.
Cho nên cậu nên phải thức thời hơn chút, chỉ cần cậu không kỳ vọng quá xa vời, cậu sẽ không cảm thấy quá khổ sở…
…
Hai ngày sau, cuối cùng họ cũng đến thành phố X ở rìa tỉnh J. Tỉnh J có hơn chục thành phố cấp tỉnh, hơn hai mươi thành phố cấp quận và hơn chục thị trấn, vô cùng lớn.
Nhóm Lục Phó Hành về cơ bản sẽ mất hai hoặc ba ngày để dọn sạch một thành phố, bao gồm cả việc tìm người sống sót. Nếu thành phố lớn hơn thì sẽ mất nhiều ngày hơn, vì vậy chỉ dọn dẹp một tỉnh J cũng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian của họ.
Tô Ngự bấy giờ mới thực sự hiểu nhiệm vụ của Lục Phó Hành bọn họ nặng nề đến thế nào.
Lúc trước chỉ có hai người Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên, cho dù họ có cực kỳ mạnh thì năng lực vẫn có hạn. Chẳng trách khi đó Tô Ngự trong nhà tù vẫn luôn không chờ được cứu viện…
Xe căn cứ đậu ở một nơi khuất, bốn người họ đã chuẩn bị xong để dọn dẹp cương thi ở nơi này trước. Bọn họ đã dùng máy dò để thăm dò quanh đây trước đó, nhưng không phát hiện người sống sót.
Khi Tô Ngự xuống xe, Vương Cảnh Bân cũng theo xuống cùng.
Cậu ta xuống nửa chừng thì bị Lục Phó Hành ngăn lại.
Lục Phó Hành nói với cậu ta: “Cậu ở lại trong xe an toàn hơn.”
Vương Cảnh Bân hơi sửng sốt, sau đó chỉ vào Tô Ngự: “Còn cậu ấy?”
Thiệu Tĩnh Trì: “Tất nhiên em ấy đi theo chúng tôi an toàn hơn.”
Vương Cảnh Bân im lặng vài giây, sau đó mỉm cười: “Tôi biết rồi.”
Cậu ta nói xong thì trở lại xe căn cứ.
Phó Niên Xuyên đưa bộ đàm cho cậu ta: “Có chuyện gì thì gọi chúng tôi bằng cái này.”
Vương Cảnh Bân gật đầu: “Được.”
Khi Tô Ngự đi cậu luôn cảm giác phía sau có người nhìn mình cho nên cậu quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Vương Cảnh Bân nhìn cậu.
Vương Cảnh Bân cười với cậu.
Tô Ngự cũng chỉ có thể nở nụ cười đáp lại cậu ta. Lúc này Quan Nghiên Bạch đi phía trước gọi cậu, cậu bèn nhanh chóng quay lại, chạy đến bắt kịp bọn họ…
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tôi: Phỏng vấn Phó tiểu công chút nào. Khi cậu làm tình cùng vợ cậu, mà vợ cậu lại nghĩ đến đàn ông khác rồi khóc thương tâm đến thế. Cậu cảm thấy thế nào?
Phó Niên Xuyên: Cũng không nhiều, chỉ có một suy nghĩ.
Tôi: Là gì?
Phó Niên Xuyên: Làm thế nào để có thể giết tác giả một cách im hơi lặng tiếng?
Tôi: Xin lỗi, xin cáo lui trước.
Lục Phó Hành: Đứng lại, các bình luận đều kêu cho tôi nhiều phần diễn hơn, có mù không?
Tôi: …… Đã biết!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");