Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thiệu Tĩnh Trì cũng không thực sự làm Tô Ngự. Sau khi bọn họ đến nhà ăn ăn trưa đơn giản thì Tô Ngự bị anh Trương gọi đi.
“Trong số những sống sót cậu dẫn về có hai người họ Quan và họ Thiệu ở cùng cậu phải không?” Anh Trường ngồi trên ghế văn phòng, hút thuốc hỏi.
“Vâng.” Tô Ngự đáp.
“Năng lực của chúng thế nào.”
“Tôi không rõ lắm.” Tô Ngự nói dối. Mặc dù cậu có hơi lo lắng anh Trương có thể đã gọi mấy người sống sót khác đến để hỏi, nhưng hiện giờ cậu không muốn cho anh Trương biết thực lực chân chính của hai người này.
Anh Trương quan sát Tô Ngự, muốn nhìn ra điều gì đó tử vẻ mặt cậu. Nhưng Tô Ngự vẫn đứng đó với dáng vẻ ngoan ngoãn, biểu tình cũng không có gì kỳ lạ. Vì vậy gã nói: “Ở đây có tới trăm mồm há miệng chờ ăn, gần đây đồ ăn bị tiêu thụ rất nhanh chóng. Thế này đi, cậu quay về nói với bọn họ hai ngày nữa ra ngoài tìm đồ ăn về.”
Vì sự bùng phát đột ngột của virus, Tô Ngự và những người khác sống ở phía Bắc thành phố rất gần nhà tù, nên mọi người đều mù quáng chạy trốn vào đây và chỉ mang theo vài thứ. Mà những quản tù biết chuyện vượt ngục mà chết kia cũng không hề chuẩn bị một chút vật tư nào. Vậy nên trong nhà tù không có bao nhiêu hàng tích trữ. Của cải hiện giờ đều là do anh Trương sai người ra ngoài tìm kiếm. Về cơ bản cứ cách vài ngày, anh Trương sẽ cho người ra ngoài tìm. Nhưng mỗi lần đi tìm sẽ lại thiệt hại vài người, thậm chí còn toàn bộ đều không trở về. Tô Ngự biết anh Trương như vậy là muốn thăm dò thực lực của Thiệu Tĩnh Trì, Quan Nghiên Bạch. Làm một người nắm giữ toàn bộ quyền lực, gã không thể chấp nhận sự tồn tại của những người có khả năng cướp đi quyền của gã. Anh Trương có cảnh giác với Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch.
“Tôi biết rồi.” Tô Ngự đáp lại rồi rời khỏi phòng anh Trương.
Khi cậu trở về phòng, vẫn không có ai ở đó. Cậu ngây ngốc trong phòng đến tầm hơn tám giờ tối, mới đợi được Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch trở về.
“Các anh đi đâu vậy?” Tô Ngự nghi hoặc hỏi.
Thiệu Tĩnh Trì ngồi xuống bên giường, kéo Tô Ngự lại gần và ôm trọn trong lồng ngực: “Không gặp một lúc đã nhớ tôi rồi?”
Tô Ngự phát hiện tóc Thiệu Tĩnh Trì có hơi ướt, trên người cũng có chút ẩm: “Anh đi tắm sao?”
Thiệu Tĩnh Trì trả lời: “Đúng vậy.”
“Nhưng không phải cửa phòng tắm khóa sao?” Để ngăn ngừa bọn họ lén lẻn vào tắm, anh Trương đã khóa cửa phòng tắm công cộng vào những ngày không cho tắm rửa. Vì đó là cửa tù nên được làm bằng sắt rất dày và vững chắc.
Thiệu Tĩnh Trì: “Đá văng là được.”
“??” Người bình thường đá thì sẽ không thể di chuyển được đi…
Thiệu Tĩnh Trì mặc kệ Tô Ngự kinh ngạc, ôm Tô Ngự sờ tới sờ lui: “Nào, cởi quần áo để ca ca yêu thương em.”
Tô Ngự yếu ớt phản kháng: “Các anh… Các anh còn chưa ăn tối… Tôi đã lén giúp các anh lấy hai cái bánh bao hấp rồi giấu vào ngăn kéo rồi.”
Món chính bữa tối hôm nay cũng là bánh bao chay, kèm theo một ít rau dưa. Sau thời gian ăn cơm thì sẽ không được cho thêm thức ăn nữa. Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch không đến nhà ăn nên Tô Ngự trộm cầm thêm một cái bánh bao. Sau đó cậu để lại bánh bao của mình cho bọn họ ăn.
Thiệu Tĩnh Trì đã cởi sạch quần áo của Tô Ngự, vươn đầu lưỡi liếm cổ cậu, thấp giọng nói: “Ăn rồi.”
“Hả?”
Bọn họ ăn ở đâu? Rõ ràng là chưa từng đến nhà ăn, Tô Ngự đã ở nhà ăn cho tới khi dọn thức ăn đi thì mới rời khỏi đó.
Nhưng Tô Ngự không còn đầu óc để suy nghĩ này nọ nữa. Thiệu Tĩnh Trì đưa tay vào trong quần lót cậu, bắt lấy cậu nhỏ mềm mại kia của cậu rồi bắt đầu xoa nắn…
Cổ bị Thiệu Tĩnh Trì liếm đến nóng rực, Tô Ngự nửa đưa nửa đẩy nói: “A… Tôi… Tôi chưa tắm…”
Thiệu Tĩnh Trì khẽ cười: “Không sao, tôi không chê em.”
“A… Ưm.. Tôi… Tôi sắp ra…”
Kỹ thuật tay của Thiệu Tĩnh Trì thậm chí còn cao siêu hơn cả quan hệ bằng miệng. Chưa sờ được bao lâu Tô Ngự đã run rẩy bắn ra…
Sau khi bắn xong đầu óc của Tô Ngự sẽ luôn mơ màng một hồi, bị Thiệu Tĩnh Trì đè ở trên giường, mở rộng hai chân ra. Cậu cảm giác được cây gậy khổng lồ nóng bỏng chậm rãi đâm vào…
Mỗi lần chạm vào điểm sướng, Tô Ngự luôn không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ…
Khi cậu đang trầm mê trong tình dục thì nghe thấy âm thanh kéo ngăn tủ ra. Cậu xoay đầu thì phát hiện Quan Nghiên Bạch cầm lấy cái bánh bao chay cậu đem về cho bọn hắn. Sau đó quay lại ngồi trên giường nhìn bọn họ, chậm rãi chậm rãi ăn từng miếng.
Khung cảnh trước mặt này quá kỳ lạ rồi…
Tô Ngự cắn môi kìm lại tiếng rên sắp bật ra.
Thiệu Tĩnh Trì dường như nhận ra cậu cố tình kìm nén tiếng kêu của mình. Chỉ cần Tô Ngự không phát ra tiếng, hắn sẽ hung hăng đâm chọc. Từng chút từng chút mạnh mẽ đâm vào điểm mẫn cảm nhất của Tô Ngự, đâm cho đến khi Tô Ngự không khống chế được kêu dâm ra tiếng ‘Anh của em’ … ‘Tha cho em’ thì hắn mới hài lòng làm chậm lại…
Suốt hai ngày làm tình kịch liệt, Tô Ngự cảm thấy nếu làm thêm một ngày nữa thì có lẽ cậu sẽ không thể rời khỏi giường được.
Buổi tối cậu vẫn bị Thiệu Tĩnh Trì ôm vào bên trong ngủ. Tô Ngự nằm trong vòng tay Thiệu Tĩnh Trì, hỏi: “Mấy anh ăn bữa tối ở đây vậy?”
Thiệu Tĩnh Trì cười nói: “Đoán xem.”
Tô Ngự: “Tôi không thể đoán được. Sau khi đến nơi này thì lúc sau hoàn toàn không nhìn thấy người nữa. Là đi làm gì vậy?”
Thiệu Tĩnh Trì đáp: “Đi dạo loanh quanh.”
Tô Ngự luôn cảm giác Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch rất thần bí: “Hôm nay anh Trương tìm tôi hỏi thực lực của các anh. Sau đó còn muốn để các anh hai ngày nữa ra ngoài tìm đồ ăn. Gã nói đồ ăn không còn nhiều nữa.
“Rất nhiều.” Thiệu Tĩnh Trì đáp lại một câu không đầu không đuôi.
“Hả?” Tô Ngự không hiểu.
“Không có gì. Đi tìm thì đi tìm, tùy gã.” Thiệu Tĩnh Trì thờ ơ nói.
Tô Ngự vẫn còn khó hiểu trước thái độ nghe lời như thế của Thiệu Tĩnh Trì. Cậu cảm thấy năng lực của Thiệu Tĩnh Trì chắc chắn mạnh hơn anh Trương.
“Anh sẽ làm lão đại của nơi này sao?” Tô Ngự hỏi.
Thiệu Tĩnh Trì bị Tô Ngự chọc cười: “Em muốn tôi làm? Cho dù tôi không làm, cũng có thể giúp em giết những người em ghét.”
Tô Ngự ngẩng đầu nhìn Thiệu Tĩnh Trì. Hắn nửa người dựa vào đầu giường, vẻ mặt tùy tiện, ánh mắt sắc bén. Như thể không để bất cứ thứ gì vào trong mắt.
Có phải vì không có sự ràng buộc của pháp luật trong những ngày tận thế, hay vì đối với Thiệu Tĩnh Trì, giết người là một việc rất đơn giản?
“Không có, tôi không muốn anh làm.” Tô Ngự trả lời.
Thiệu Tĩnh Trì: “Ngủ đi.”
Tô Ngự ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Tô Ngự thấy xung quanh cửa phòng tắm công cộng có rất nhiều người nên cậu cũng lại gần để xem. Thấy tấm cửa sắt nhà tắm thật sự bị mở ra bằng bạo lực, ở giữa còn có một hố lõm vào rất to…
Lúc ấy Tô Ngự mới biết Thiệu Tĩnh Trì không phải đang nói đùa, những gì hắn nói đều là sự thật.
Tô Ngự hơi kinh ngạc trước sức lực của hắn. Người bình thường có thể đá văng cửa sắt dày như vậy, còn làm nó lõm vào sao?
Sau khi anh Trương biết có người phá cửa, gã rất tức giận với người không tuân thủ quy củ này, nói muốn tìm ra hắn và dạy cho hắn một bài học.
Tô Ngự rất lo lắng gã sẽ tìm được Thiệu Tĩnh Trì. Nhưng sau hai ngày, bọn Thiệu Tĩnh Trì phải ra ngoài tìm kiếm của cải, cũng không có người tìm họ gây phiền toái vì chuyện này.
Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cùng đi. Anh Trương bố trí ba thuộc hạ đi theo, lái hai chiếc xe. Trong đó có một chiếc Thiệu Tĩnh Trì lái lúc đi vào, và được Quan Nghiên Bạch lái ra ngoài.
Vốn dĩ có năm người nên anh Trương chỉ cho phép lái một chiếc xe. Không biết bọn Thiệu Tĩnh Trì đã lái được hai chiếc đi như thế nào.
Mặc dù Tô Ngự đã từng thấy thực lực của Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, ngay cả khi đối mặt với hàng trăm cương thi cũng có thể rút lui an toàn nhưng Tô Ngự vẫn có chút lo lắng. Cậu muốn trèo lên thành tường cao có người canh gác, nhưng đi được nửa đường thì bị gã đầu trọc chặn lại và vây trong góc tường.
“Con điếm mày rất có năng lực đấy. Anh Trương không cần mày là mày đã quay đầu đi dụ dỗ mấy thằng khác rồi.” Đầu trọc vốn trông đã bỉ ổi, khi cười lên lại càng thêm khốn nạn.
Tô Ngự mím môi không nói gì.
“Tao thấy mày đi theo hai thằng kia là đắc ý quá nhỉ? Nhìn thấy tao mà dám giả vờ mù? Hôm này hai tên tình nhân của mày cũng không biết có thể còn sống trở về hay không đâu. Không bằng hầu hạ tao, tao sẽ để lại con đường sống cho mày.”
Đầu trọc nói xong, định cởi quần của Tô Ngự.
Tô Ngự vùng vẫy.
Đầu trọc giơ tay tát Tô Ngự một cái thật mạnh, trực tiếp đánh nứt khóe miệng cậu.
Gương mặt vừa nóng rát vừa đau xót, nhưng Tô Ngự vẫn giãy dụa…
“Mày con mẹ nó đừng có cho mặt mà lại không cần!” Đầu trọc chửi.
Tô Ngự liếm vết máu trên khóe miệng, trầm giọng nói: “Anh cũng biết hiện giờ tôi ở với bọn họ. Nếu anh chạm vào tôi, khi bọn họ về chắc chắn sẽ không tha cho anh.”
Đầu trọc nghĩ đến Thiệu Tĩnh Trì thì có chút kinh sợ. Gã buông Tô Ngự, hung tợn nói: “Mày nhớ kỹ cho ông, nếu bọn họ không về thì ông làm chết mày.”
Tô Ngự phớt lờ gã, đầu trọc nhổ nước bọt xuống đất rồi giận dữ bỏ đi.
Tô Ngự nhanh chóng đi đến trạm canh gác, người canh bên trong thấy Tô Ngự nghi ngờ hỏi: “Hôm nay đến phiên cậu gác?”
Tô Ngự lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ đến nhìn chút.”
Người nọ không để ý Tô Ngự nữa.
Tô Ngự vẫn luông chờ đến chập tối mới thấy xe ban ngày Thiệu Tĩnh Trì lái nhanh về phía bên này. Trên xe dính đầy máu bẩn, toàn bộ xe gần như không còn chỗ nào sạch. Đèn pha bên trái bị móp vào, cửa xe cũng bị lõm xuống, kính xe cũng bị nứt ra. Tình trạng vô cùng thê thảm, xem ra hắn hẳn đã phải đánh với một bầy cương thi.
Tô Ngự vội chạy xuống mở cửa cho hắn.
Xe cọc cạch trôi vào, không chịu nổi nữa dừng lại trước Tô Ngự một mét.
Thiệu Tĩnh Trì mở cửa xe đi xuống, trên người có chút xộc xệch nhưng vẫn giữ thái độ ngạo mạn. Thoạt nhìn trạng thái rất tốt.
Chỉ có một mình Thiệu Tĩnh Trì, cũng chỉ có duy nhất xe của hắn trở lại.
“Những người khác… đâu rồi?” Thật ra điều Tô Ngự quan tâm nhất chính là vì sao Quan Nghiên Bạch không quay về cùng hắn.
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Bị cương thi ăn rồi.”
“?!!!!” Tô Ngự không thể tiếp nhận, không lẽ Quan Nghiên Bạch cũng bị cương thi ăn sao…
Thiệu Tĩnh Trì vẫn mang ít của cải về, nhưng không nhiều. Hắn lại còn là người duy nhất trở về nên anh Trương không hài lòng lắm.
Thiệu Tĩnh Trì nói siêu thị nhỏ quanh đây đã hết đồ từ lâu, bọn họ đến siêu thị lớn nhưng đang tìm dở thì cương thi xông vào. Có khoảng hơn nghìn con, ba người của anh Trương không chạy thoát được…
“Tôi có thể mang đồ về đã là không tồi rồi, nếu không tự mình thử đi đi?” Thiệu Tĩnh Trì nói một cách khiêu khích.
Giọng điệu của Thiệu Tĩnh Trì như vậy mà anh Trương cũng không phát cáu, chỉ hỏi hắn: “Đồng bọn của cậu cũng không còn?”
Thiệu Tĩnh Trì: “Không biết, có thể.”
Anh Trương không nói gì nữa.
Chỉ là Tô Ngự cảm thấy có chút không thoải mái khi nghe Thiệu Tĩnh Trì nói về tình huống của Quan Nghiên Bạch.
Cậu nghĩ rằng một người lợi hại như Quan Nghiên Bạch chắc chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng dù sao Quan Nghiên Bạch cũng là một con người, đối mặt với hơn nghìn con cương thi, có lẽ hắn cũng không thể chạy thoát.
Trở lại phòng, Thiệu Tĩnh Trì nhéo nhéo mặt Tô Ngự để cậu ngẩng đầu nhìn hắn, khó chịu nói: “Tên mặt liệt đi rồi thì em khổ sở như vậy sao?”
Đi rồi?
“Anh ấy… không phải bị cương thi ăn sao?” Vì Tô Ngự bị nhéo mặt nên chỉ có thể cong môi nói chuyện.
Thiệu Tĩnh Trì buông lỏng tay đang véo cậu: “Nếu mấy thứ đó có thể ăn được hắn thì tốt biết mấy.”
Nghe Thiệu Tĩnh Trì nói vậy, Tô Ngự mới chắc chắn Quan Nghiên Bạch không có việc gì. Không phải bị cương thi ăn, mà là đi rồi.
“Vì sao anh ấy lại rời đi?” Tô Ngự thật sự chỉ là tò mò.
Thiệu Tĩnh Trì tức giận: “Quan tâm đến hắn như thế? Nếu em có hứng thú với tên mặt liệt như vậy thì sao không đi quyến rũ hắn mà lại bò lên giường của tôi? Không phải em rất giỏi dụ dỗ đàn ông sao?”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ, tạm thời bé công Quan chưa có cơ hội ăn bé Tô.
Sâm: Má, anh Quan có sở thích nhìn em Tô làm tềnh à =)))))))))))))))))
Mà anh Thiệu ghen quá rồi ứ ừ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");