Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cái đệt!” Phó Niên Xuyên kêu lên: “Lục Phó Hành anh quá tâm cơ rồi đấy? Thế mà lừa chúng tôi?”
Phó Niên Xuyên tức giận đến mức không thèm gọi đội trưởng, gọi thẳng tên đầy đủ của Lục Phó Hành.
Lục Phó Hành mặt không đổi sắc: “Cạnh tranh công bằng.”
Phó Niên Xuyên không hề cảm thấy công bằng chút nào.
Lúc này Thiệu Tĩnh Trì cũng trở lại, cả người hắn cũng mặt xám mày tro, nhìn trông cũng không khá hơn Phó Niên Xuyên là bao.
Tô Ngự hỏi: “Sao nhìn anh cũng như vậy?”
Thiệu Tĩnh Trì lườm Phó Niên Xuyên: “Thằng ranh này nổ.”
Phó Niên Xuyên ho tiếng.
Nghĩ đến vừa rồi Phó Niên Xuyên còn bán thảm trước mặt họ, Tô Ngự có chút bất đắc dĩ. Lẽ ra cậu phải nghĩ đến Phó Niên Xuyên lúc trước cũng thường xuyên hố Thiệu Tĩnh Trì, hai người họ luôn đấu khẩu qua lại. Nhìn bề ngoài thì Phó Niên Xuyên có vể quân tử khiêm tốn, nhưng bụng dạ thì lại đen tối, cho nên Thiệu Tĩnh Trì cũng thường xuyên bị hại. Hôm nay hắn bơm cho Phó Niên Xuyên ba quả bom, khẳng định Phó Niên Xuyên cũng sẽ đáp lễ.
“Hai anh là trẻ nhỏ à?”
Chẳng trách Quan Nghiên Bạch luôn mỉa họ ấu trĩ.
Thiệu Tĩnh Trì hừ lạnh một tiếng.
Phó Niên Xuyên đột nhiên ôm lấy Tô Ngự, trên người hắn toàn dính bùn đất, cả chất lỏng khi bắn giết cương thi cũng lan sang Tô Ngự không ít.
Tô Ngự khó hiểu: “Anh làm gì thế?”
Phó Niên Xuyên mỉm cười nắm tay Tô Ngự: “Tôi muốn công bằng chút nên Tô Ngự à, đi tắm cùng tôi đi.”
Lục Phó Hành nhíu mày.
Thiệu Tĩnh Trì cũng kệ, hắn nắm lấy tay còn lại của Tô Ngự: “Em ấy sẽ tắm cùng tôi.”
Hai người đều không buông tay, còn âm thầm so ai hăng hơn.
Tô Ngự bị một trái một phải không thể động, mà sức lực của họ còn hơn hẳn với người thường, Tô Ngự đau đến mức ứa nước mắt, hét lên:
“Tôi không phải sợi dây, còn kéo nữa tay tôi sẽ đứt mất!”
Lục Phó Hành vừa định bước tới ngăn cản thì Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên đều thả lỏng lực, nhưng vẫn không để người kia chiếm thế.
Cuối cùng Phó Niên Xuyên nói: “Nhường một bước, ba người cùng nhau tắm!”
Kết quả là Tô Ngự, Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên chen chúc trong nhà vệ sinh tắm rửa. Mãi đến khi cậu bị cởi hết quần áo, cậu vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ngu ngơ.
Cũng không kịp phản ứng vì sao tự dưng cậu lại bị kéo vào tắm cùng nhau.
Phó Niên Xuyên nhìn chằm chằm dấu vết tình dục Thiệu Tĩnh Trì để lại trên người Tô Ngự đêm qua, vẻ mặt u ám: “Xem ra chỉ bất công nhất với tôi.”
Tô Ngự không dám đối diện với ánh mắt của hắn.
Thiệu Tĩnh Trì: “Đang nói thầm vớ vẩn gì đấy?”
Phó Niên Xuyên nở một nụ cười không có độ ấm: “Có biết Tô Ngự cùng Lục Phó Hành đã đến với nhau rồi không?”
“Với ai?!”
Thiệu Tĩnh Trì vẫn giữ nguyên động tác cởi quần lót, ngẩng đầu hét lên: “Lục Phó Hành? Con mẹ nó không phải anh ta nói không có hứng thú với nam à?”
Phó Niên Xuyên nhìn Tô Ngự: “Hai người ở bên nhau từ khi nào? Sớm hơn tôi?”
Tô Ngự bị hai người nhìn chằm chằm mà sợ sệt, sắc mắt tái nhợt lắc đầu.
Thiệu Tĩnh Trì bóp mặt Tô Ngự bắt cậu ngẩng đầu nhìn mình, sắc mặt hắn âm u, hỏi: “Hai người đến với nhau thế nào?”
Tô Ngự bị Thiệu Tĩnh Trì miết đau, cậu có thể cảm nhận được Thiệu Tĩnh Trì thật sự tức giận, cậu không dám lừa hắn:
“Là lần ở nông trại, Lục Phó Hành nói thích tôi…”
“Ồ?” Thiệu Tĩnh Trì nhưỡng mày, đen mặt nói: “Chỉ vì anh ta nói thích em nên em lên giường với anh ta, hay là em đã sớm muốn nhào vào ngực anh ta rồi?”
Tô Ngự không thể trả lời Thiệu Tĩnh Trì, dù cậu không có ý muốn nhào vào lòng Lục Phó Hành, nhưng đúng thật là cậu đã sinh lòng cảm mến Lục Phó Hành.
Thiệu Tĩnh Trì cười lạnh: “Không trả lời được? Bị tôi nói trúng?”
Tô Ngự rủ mắt, không biết nên giải thích như thế nào: “Anh ấy nghiêm túc.”
Thiệu Tĩnh Trì nghe xong buông lỏng tay, cả giận: “Anh ta nghiêm túc? Vậy em xem tôi là cái gì? Gậy mát xa à?”
Tô Ngự ngẩng đầu hét lớn: “Không phải các anh chỉ coi tôi thành đối tượng tiết dục, thành bạn tình sao?!”
Hiếm khi Tô Ngự cứng rắng trước mặt Thiệu Tĩnh Trì, Thiệu Tĩnh Trì bị cậu chất vấn mà ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại mới nói:
“Có khi nào tôi chỉ coi em như đối tượng tiết dục, như bạn tình?”
Tô Ngự: “Lần trước chính anh nói, nói tôi chỉ là chơi đùa thôi.”
Thiệu Tĩnh Trì: “…”
“Mẹ nó lần đó tôi nói với em nếu tôi chỉ là chơi đùa với em thì tốt rồi!! Không phải tôi đã sớm nói với em tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên ư?!!”
Tô Ngự lần này nghe Thiệu Tĩnh Trì lặp lại câu nói, nghe rõ giọng điệu của hắn khi nói thì đến lượt cậu sững sờ. Cậu hoàn toàn không thể tin được, Thiệu Tĩnh Trì lúc trước nói câu ấy vậy mà lại là bày tỏ cảm tình với cậu sao.
“Anh, anh nói yêu từ cái nhìn đầu tiên, không phải nói đùa sao?”
Thiệu Tĩnh Trì: “Tôi ăn no rửng mỡ chắc? Loại đùa cợt này thì có ích lợi gì.”
Tô Ngự trợn to hai mắt, ngây ngốc đứng đó, hoàn toàn không thể hồi thần từ sự khiếp sợ.
Thiệu Tĩnh Trì thích cậu, vậy mà Thiệu Tĩnh Trì thật sự thích cậu, hơn nữa đã thích cậu ngay từ ban đầu!!
Thiệu Tĩnh Trì cáu kỉnh: “Nếu tôi coi em là bạn tình, tôi còn đánh nhau với Phó Bỉ Ổi kia làm gì? Nếu không phải thích em, ai mà muốn lên giường ngủ với em!”
“Trong não em ngập nước à? Một phải hai phải nói ra thì mới biết? Ngày thường tôi đối xử với em thế nào? Em không cảm nhận được ư?”
Tô Ngự ngơ ngác nói: “Em không dám nghĩ anh sẽ thích em, bởi vì nếu anh thích thì thì lúc trước vì sao lại chấp nhận chuyện em ngủ cùng Quan Nghiên Bạch?”
Thiệu Tĩnh Trì càng tức, mắng: “Mẹ nó mấy ngày tôi không ở cạnh em thôi em đã làm cùng cậu ta rồi, cái nhóc lừa đảo trăng hoa này, tôi không đồng ý thì em sẽ không lên giường với Quan Nghiên Bạch? Không phải em thích cậu ta à? Tưởng tôi không thể nhìn ra được?”
“Nếu không phải thích em, em làm loạn với nhiều người như thế thì sao tôi còn muốn cùng em chứ? Tôi có rất nhiều lựa chọn, xét cho cùng không phải đều là bởi vì em sao?”
Tô Ngự không dám tin tưởng.
Mà lúc này, Phó Niên Xuyên bất mãn nói xen: “Tôi nói này, chó Thiệu cậu thổ lộ thâm tình ở đây, coi tôi như phông nền à?”
Thiệu Tĩnh Trì: “Vào thời điểm này không phải cậu nên cút trong im lặng chắc?”
Phó Niên Xuyên: “Đương nhiên không được, mấy người cả đám toàn lộ tâm ý cướp đi tiên cơ, tôi mà không làm gì thì sẽ thật sự không đạt được mất.”
Tô Ngự ngơ ngác nhìn hắn: “Gì cơ?”
Phó Niên Xuyên nói: “Vừa rồi em đã nói ‘bọn tôi’ coi em như bạn tình, vậy nên chắc hẳn em cho rằng tôi cũng như vậy. Lần trước em đã hỏi tôi liệu tôi có thấy hứng thú với cơ thể em không, tôi nghĩ câu trả lời của tôi đã khiến em hiểu nhầm rồi.”
“Tuy tôi không phủ nhận rằng ban đầu tôi thấy sắc nổi lòng tham, nhưng nếu đơn giản chỉ vì tình dục, hà tất tôi phải dây dưa với em làm gì? Vương Cảnh Bân cũng rất xinh đẹp, không phải sao?”
“Vậy nên bé cưng Tô Ngự à, em hãy nhìn anh nhiều hơn, công bằng với anh thêm chút, có được không?”
Gương mặt Tô Ngự đỏ bừng, tim đập dữ dội, hốc mắt chua xót, không nói nên lời.
Cậu đã từng nghĩ đông nghĩ tây, từng tự thấy xót xa, ngỡ tưởng họ không thích cậu, ngỡ tưởng đến cuối cùng cậu sẽ bị bỏ rơi.
Nhưng giờ lại phát hiện, vấn đề dường như hoàn toàn là do cậu. Là cậu trăng hoa, là cậu không một lòng, là cậu chân trong chân ngoài thích người này đến người khác.
Mà họ, đều vô cùng tốt.
Cậu chợt cảm thấy mình chẳng xứng với bất kỳ ai trong số họ, vì cậu không thể dành tình yêu trọn vẹn cho họ.
Tô Ngự cúi đầu lẩm bẩm: “Em không có ưu điểm, tham sống sợ chết, nhát gan sợ phiền, ngay cả diện mạo cũng không đặc biệt xuất chúng, hai người đều đẹp hơn nhiều so với em, cũng không so được với sự xinh đẹp của Vương Cảnh Bân, dáng người cũng chỉ như vậy, vì sao hai người lại thích em chứ? Em không ngờ em sẽ được hai người thích, em cảm thấy bản thân không có sức hấp dẫn đến vậy…”
Thiệu Tĩnh Trì: “Dáng vẻ phục tùng này của em rất có sức hấp dẫn, khiến người muốn đ*t em đến khóc.”
Tô Ngự: “…”
Phó Niên Xuyên: “Lần trước anh đã nói với em rồi, chỉ là em không tin mà thôi.”
“Anh không nghĩ, để sinh ra cảm giác với một người sẽ cần lý do. Bởi vì người đó là em, chỉ một lý do này là đủ.”
Tô Ngự: “Các anh vốn biết nói lời yêu thương vậy sao?”
Phó Niên Xuyên cười: “Em mới biết ư? Anh cảm thấy đề nghị vừa rồi của chó Thiệu không tồi. Hiện giờ chúng ta hãy vận động buổi sáng đi, rất tốt cho thể xác lẫn tinh thần.”
…
Tô Ngự bị Phó Niên Xuyên bế như xi tiểu cho trẻ nhỏ, ngồi trên bồn cầu. Hai chân cậu bị bẻ ra, gậy th*t đỏ tươi của Phó Niên Xuyên đang hung hăng thọc rút vào lỗ dưới của cậu.
Khuôn mặt Tô Ngự đắm chìm trong tình dục, hai má ửng đỏ, đôi mắt híp lại, miệng đang ngậm nuốt cây d/ương v/ật của Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì đứng trước người cậu, rủ mắt nhìn cậu bị Phó Niên Xuyên xỏ xuyên, hô hấp hơi nặng nề, trầm giọng: “Quả nhiên rất mê người, chẳng trách tên mặt liệt bị dáng vẻ này của em câu tới tay.”
“Ưm~ “
Thiệu Tĩnh Trì đâm sâu vài cái, cổ họng Tô Ngự khó chịu phát ra tiếng rên rỉ.
Phó Niên Xuyên: “Tôi muốn nghe bé cưng rên, cậu rút ra đi.”
Thiệu Tĩnh Trì bất mãn: “Thế sao cậu không rút ra? Tôi cắm cậu đứng cạnh nghe.”
“Muốn nghe cục cưng gọi Phó ca ca, không bằng song long? Thật ra Tô Ngự rất thích được đau đớn đấy~” Phó Niên Xuyên đề nghị.
Thiệu Tĩnh Trì sáng mắt lên, hầu kết chuyển động, hơi bị Phó Niên Xuyên lay chuyển.
Tô Ngự nâng đôi mắt ướt át nhìn Thiệu Tĩnh Trì, tràn ngập sự khẩn cầu, hy vọng hắn đừng làm như thế.
Thiệu Tĩnh Trì rút d/ương v/ật từ miệng Tô Ngự ra, kéo theo một sợi chỉ bạc…
Khóe miệng Tô Ngự còn vương nước miếng, cậu lập tức xin tha: “Đừng… Đằng sau sẽ nứt mất.”
Phó Niên Xuyên hôn lên vành tai cậu, dịu dàng nói: “Sẽ không, chúng ta làm từ từ.”
Phó Niên Xuyên đặt Tô Ngự xuống, hai tay cậu chống đỡ bồn rửa mặt, vểnh mông, đưa lưng về phía hai người họ.
Phó Niên Xuyên bóp rất nhiều chất bôi trơn vào lỗ hậu của cậu, Thiệu Tĩnh Trì cắm vào trước, Phó Niên Xuyên đưa ngón tay dọc theo cạnh d/ương v/ật Thiệu Tĩnh Trì cắm vào…
Thiệu Tĩnh Trì nhíu mày, d/ương v/ật chen chúc với ngón tay Phó Niên Xuyên cảm giác rất kỳ quái.
Bởi vì chỉ là một ngón, Tô Ngự cũng không cảm thấy đau đớn, ngược lại cảm thấy sảng khoái vì được Thiệu Tĩnh Trì đâm vào.
Cậu nằm sấp trên bồn rửa mặt rên rỉ…
Ngay khi cậu bị Thiệu Tĩnh Trì đâm vô cùng sung sướng, đột nhiên ngón tay rời đi, một đầu gậy thô to nóng bỏng chen vào…
“A a… Đau quá!!!”
Trong khoảnh khắc đó, Tô Ngự đau đến hét thảm thiết, cậu bé vốn đang cương đằng trước cũng mềm oặt xuống.
Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên cũng đều cau mày, d/ương v/ật của họ quá lớn, nhất thời cây gậy của Phó Niên Xuyên chen không vừa.
“A… từng người một, được không?” Tô Ngự run rẩy cầu xin.
Thiệu Tĩnh Trì rút d/ương v/ật ra một nửa, Phó Niên Xuyên liền theo khe hở đó mà cắm vào…
“A a…”
Tô Ngự đau nhói, phút chốc mềm nhũn cả chân. Thiệu Tĩnh Trì ôm lấy eo cậu mới không ngã quỳ thẳng xuống mặt đất.
Cậu rơi lệ đầy mặt nhìn lại: “Phó ca ca, tha cho em đi~ Em đau quá~”
Hơi thở Phó Niên Xuyên nặng nề, hắn cúi người hôn lên mắt Tô Ngự, âm thanh hàm chứa dục vọng: “Em cũng gọi anh như vậy rồi, sao anh có thể tha cho em.”
Nói xong, hắn cùng Thiệu Tĩnh Trì phối hợp một trước một sau lần lượt đâm chọc…
“A… A…”
Trước đây tiếp nhận một cây d/ương v/ật của họ thôi cũng khiến Tô Ngự cảm thấy vách tràng căng đầy rồi, hôm nay lại phải nuốt hai cây, Tô Ngự lắc đầu, cậu đã không thể biết cảm giác hiện giờ của mình là thế nào nữa. Vách tràng như bị căng hỏng rồi, vừa đau lại vừa tê…
Lúc đầu, ba người họ không được thoải mái cho lắm, nhưng sau khi Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên phối hợp ăn ý, Tô Ngự dần dần bị cắm đến rên rỉ sung sướng…
“A, anh của em, mau một chút…”
Thiệu Tĩnh Trì trầm thấp nói: “Em gọi người nào?”
Tô Ngự quay đầu, Thiệu Tĩnh Trì cúi đầu trao nụ hôn lưỡi.
Mỗi lần họ cắm vào, Tô Ngự sẽ cảm nhận được sự đau đớn đan xen sự sung sướng khiến cậu thoải mái run rẩy, ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Loại khoái cảm này làm người trầm mê, cuối cùng Tô Ngự mất hết lý trí, chỉ nhớ việc không ngừng kêu dâm loạn, bắn rất nhiều lần…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");