Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Ngự bị tiếng nổ đánh thức. Ban đêm rất yên tĩnh, tiếng nổ trở nên vô cùng rõ ràng.
Cậu mơ màng mở mắt, phát hiện Lục Phó Hành đã dậy rồi.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói Tô Ngự hãy còn lơ mơ buồn ngủ, cậu xoa mí mắt, cố gắng tỉnh táo lại.
Lục Phó Hành đã mặc xong quần áo, cúi đầu hôn lên trán cậu: “Anh đi xem xem, em ngủ tiếp đi.”
Bởi vì là khu an toàn nên Tô Ngự cảm thấy không có gì đáng ngại. Cậu gật đầu, Lục Phó Hành mở cửa đi ra ngoài.
Còn về việc vì sao hôm nay Tô Ngự ngủ cùng Lục Phó Hành, câu chuyện bắt đầu từ mấy tiếng trước giờ ngủ.
Bởi vì phân khu ít người nhiều nhà, nên bây giờ những người vào khu về cơ bản sẽ được phân cho một căn nhà để ở. Nhóm người Tô Ngự chỉ ở một đêm rồi rời đi nên cũng ngẫu nhiên phân cho họ năm căn hộ. Mặc dù đều trong cùng một tòa nhà nhưng số tầng lại có cách một cách hai tầng.
Điều này có nghĩa Tô Ngự ở đâu thì họ đều phải ở cách xa cậu.
Như vậy cho dù ai trong bốn người họ ở cùng Tô Ngự thì ba người còn lại cũng không vui vẻ. Nhưng họ lại không muốn ở cùng nhau, mặc dù mỗi người ở một phòng cũng vẫn thừa phòng nhưng trong lòng họ đều có tính toán của riêng mình.
Nếu chỉ ở riêng với Tô Ngự, thì có thể thỏa thích như này như kia với cậu. Nếu có người thứ ba ở, chắc chắn sẽ tham gia một chân. Vậy nên đêm nay bốn người họ đều chỉ muốn độc chiếm Tô Ngự.
Nhưng bốn người không ai nhường ai, vì vậy cứ giằng co ở đó.
Thiệu Tĩnh Trì: “Gà con về cơ bản luôn ngủ cùng tôi, mấy người đừng ai hòng cướp!”
Phó Niên Xuyên: “Mẹ nó tôi chưa từng được ngủ với em ấy lần nào, lần này tôi quyết không nhượng bộ.”
Quan Nghiên Bạch: “Ha ha.”
Lục Phó Hành nhìn Tô Ngự: “Vẫn nên để em lựa chọn, tối nay em muốn ngủ cùng ai?”
Lục Phó Hành vừa hỏi vậy, ba người còn lại đều nhìn về phía cậu. Tô Ngự quả thực là đau đầu nhức óc.
Cậu chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó cậu sẽ cảm thấy mình như một hoàng đế lật thẻ thế này. Chỉ là cậu không chọn một người trong bốn phi tử tranh sủng này được, nếu ngẫu nhiên chọn một người, đến cùng người chịu khổ nhất định vẫn sẽ là cậu.
Ánh mắt bốn người họ nhìn cậu quá cháy bỏng, Tô Ngự rất buồn rầu. Cậu vắt óc suy nghĩ nửa ngày, sau đó mới nói: “Hay là các anh rút thăm đi?”
“…”
Thiệu Tĩnh Trì, Quan Nghiên Bạch, Phó Niên Xuyên, Lục Phó Hành đều cạn lời nhìn cậu.
Cuối cùng họ vẫn bốc thăm, vì tạm thời không nghĩ ra giải pháp gì khác.
Kết quả người rút trúng, chính là Lục Phó Hành.
Mặc dù ba người khác rất rất rất bất mãn, nhưng họ đã chấp nhận đề nghị này nên cũng phải tiếp nhận kết quả này. Vậy nên đây là nguyên do hôm nay Tô Ngự ngủ cùng Lục Phó Hành.
Tô Ngự bị tiếng gõ cửa đánh thức, buồn ngủ lò mò dậy ra cửa: “Ai vậy?”
“Là tôi, mở cửa.”
Giọng nói Quan Nghiên Bạch vọng vào từ sau cánh cửa.
Tô Ngự mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Mặc quần áo, đi theo tôi.” Quan Nghiên Bạch nhàn nhạt nói.
Tô Ngự vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nếu không có chuyện, Quan Nghiên Bạch chắc hẳn sẽ không đi tìm cậu vào giữa đêm thế này.
Quan Nghiên Bạch bình đạm: “Cương thi vào rồi.”
Tô Ngự: “!!!”
Lúc xuống cầu thang, chân Tô Ngự có hơi không nhanh nhẹn, dù sao lúc nãy đã bị Lục Phó Hành làm đi làm lại rồi.
Quan Nghiên Bạch trực tiếp cõng cậu lên lưng, sau đó nhảy từ cầu thang tầng bảy một cách vững vàng và nhanh chóng.
“Sao cương thi lại vào được?”
“Không rõ lắm, Husky và Phó Niên Xuyên đều bị gọi đi rồi. Tôi đưa em đến nơi an toàn trước rồi đi gặp họ.”
Ngay cả Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên đều bị gọi đến để chi viện, đồng nghĩa với việc lần này số lượng cương thi vào không hề nhỏ.
Tô Ngự cảm thấy rất kỳ quái, nơi này thuộc quyền quản lý của quân đội, hệ số an toàn cũng cao hơn rất nhiều. Nếu không gặp phải thể biến dị đột phát như thành phố N thì thành phố N cũng không thất thủ. Vậy nên nhìn chung cương thi rất khó có thể xâm nhập vào phân khu, Tô Ngự đau đầu nghĩ, không lẽ họ thật sự có thể chất tai vạ? Nếu không vì sao cứ đi đến chỗ này thì chỗ đó sẽ có cảm nhiễm ngay chứ…
Được Quan Nghiên Bạch cõng trên lưng đi vào đường cái, Tô Ngự mới thấy rất nhiều xe ô tô chạy như bay và người đi bộ chạy vội trên đường.
Đã lâu không thấy nhiều người sống như thế, khiến Tô Ngự nhất thời cảm thấy có chút không chân thực.
Có một người không biết là quân nhân hay quản lý, cầm loa qua cửa sổ trời ô tô, đứng đó hét:
“Mọi người hãy chạy vào bên trong, bên trong được bảo vệ bởi lực lượng chính phủ, rất an toàn. Mọi người đừng vội, tránh gây tai nạn…”
Tô Ngự ngồi vào trong xe, Quan Nghiên Bạch khởi động xe, Tô Ngự hỏi: “Chúng ta cũng vào bên trong sao?”
Quan Nghiên Bạch gật đầu: “Đến nơi Lục Phó Hành tới lúc ban ngày, em ở đó đợi chúng tôi trở về.”
Tô Ngự ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu được đưa đến nơi quản lý đã đến ban sáng, là một tòa nhà có một số quân nhân võ trang đứng bên ngoài, bên trong cũng có không ít người sống sót trốn vào.
Mặc dù hiện giờ là đêm nhưng vì phân khu có điện nên trong đại sảnh vẫn rất sáng.
Tô Ngự tìm một góc dựa vào tường nghỉ ngơi. Cậu biết nhóm Lục Phó Hành sẽ giải quyết tốt chuyện này, cho nên cậu chỉ cần ở đây đợi bọn họ trở về là được.
Mọi người ở đâu đều sợ hãi, cũng vô cùng bất an. Một số người thân quen thì túm tụm thì thào bàn luận vì sao cương thi lại vào được. Mà một số người nôn nóng bất an đi qua đi lại, còn một số ít thì im lặng ngồi đó như Tô Ngự.
Tô Ngự có chút buồn ngủ, cậu dựa vào tường mơ màng sắp ngủ gật.
Một lát sau, Tô Ngự cảm thấy có người đứng trước mặt.
“Không ngờ cậu cũng ở đây, tôi tưởng họ sẽ mang cậu theo cùng chứ.”
Tô Ngự mở mắt, thấy Vương Cảnh Bân đứng trước mặt mình với nở nụ cười tủm tỉm. Trên người cậu ta hơi bẩn, Tô Ngự cũng lười nghĩ là vì sao. Ban ngày cậu và Vương Cảnh Bân cũng coi như chia tay trong không vui, Tô Ngự thấy mình không có gì để nói với cậu ta cả, nên cũng chẳng để ý cậu ta.
Vương Cảnh Bân cũng không quan tâm, đứng bên cạnh Tô Ngự, cậu ta nói: “Ban ngày tôi đã nói hơi nặng lời rồi, tôi xin lỗi cậu, xin lỗi.”
Tô Ngự vẫn không để ý đến cậu ta.
Vương Cảnh Bân hơi thút thít: “Đây là lần đầu tiên tôi thích một người đến vậy. Khi ấy Lục Phó Hành dùng máu cứu tôi, anh ấy giống như một vị thần trong lòng tôi ấy. Vì vậy sau khi biết anh ấy thích cậu mà không thích tôi, cảm xúc của tôi hơi mất kiểm soát.”
“Là do tôi không đúng, lúc về tôi đã ngẫm lại, lời nói của tôi thật sự quá khó nghe. Tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu, thật sự rất xin lỗi, tôi vô cùng áy náy, cậu có thể đừng trách tôi được không?”
Giọng điệu Vương Cảnh Bân rất chân thành, nghe như cậu ta thật sự thành thật xin lỗi vì hành vi ban ngày của cậu ta.
Thật ra, Tô Ngự vốn là người không muốn so đo với người khác, trừ việc nói mấy lời khó nghe lúc trước thì Vương Cảnh Bân cũng không làm chuyện gì quá đáng với cậu. Cậu còn từng nghe những lời quá đáng hơn rồi, cho nên mấy câu như vậy cũng không làm cậu quá tức giận.
“Thôi, tôi cũng không quan tâm nữa.”
Vương Cảnh Bân vui mừng: “Thật sao? Cảm ơn cậu Tô Ngự, tôi biết cậu là một người tốt bụng mà.”
Tô Ngự nghe cậu ta khen như vậy thì thấy ngượng, cậu trả lời: “Không có gì, vốn đây cũng không phải chuyện lớn.”
Vương Cảnh Bân cười nói: “Thành thật mà nói, sau khi nói xong mấy lời đó thì tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy, trước giờ tôi chưa bao giờ như vậy.”
Tô Ngự: “Không sao, đều đã qua cả rồi. Coi như không có chuyện gì xảy ra là được.”
Cậu ở cùng Vương Cảnh Bân cũng được một thời gian, biết Vương Cảnh Bân cũng không phải người xấu. Cậu có thể hiểu nguyên nhân khiến Vương Cảnh Bân mất kiểm soát, dù sao loại cảm tình này rất dễ khiến con người ta mất lý trí.
Vương Cảnh Bân gật đầu: “Tô Ngự, cậu thật tốt. Vậy cậu có thể nói một câu với Lục đội giúp tôi được không, đừng để tôi ở lại nơi này?”
Tô Ngự nhíu mày, cậu thấy khó xử, ban đầu còn tưởng Vương Cảnh Bân đã thông suốt. Cuối cùng lại vòng về chuyện này.
Vương Cảnh Bân vội nói: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi đã từ bỏ rồi, thật đấy. Tôi biết tình cảm không thể cưỡng cầu.”
“Chỉ là cậu xem, hôm nay cương thi đã vào nơi này rồi, cũng đồng nghĩa với việc ở đây không an toàn. Ý tôi là mấy người có thể dẫn tôi theo rồi tìm cơ hội đưa tôi tới tổng khi được không? Tôi nhớ mấy người đã nói tổng khu mới là nơi an toàn nhất đúng không?”
Tô Ngự suy nghĩ một hồi: “Chuyện này tôi không thể quyết định. Nếu không thì cứ đợi họ về rồi tôi sẽ hỏi họ.”
“Được.”
Vương Cảnh Bân đáp một cách dứt khoát, sau đó nói với Tô Ngự: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa, cậu có thể giúp tôi được không?”
“Chuyện gì?”
Vương Cảnh Bân lộ vẻ khó xử: “Lúc tôi đến đây tôi gặp hai mẹ con trên đường. Cô ấy nhờ tôi chở họ đi một đoạn đường nên tôi đã đưa họ theo cùng. Nhưng đi được nửa đường thì người mẹ nói cô ấy còn có người thân, xin tôi quay lại giúp cô ấy. Tôi thấy nguy hiểm quá nên từ chối, nhưng cô ấy nhất quyết phải xuống xe, mà tôi thì chắc chắn phải ngăn cản rồi nên người mẹ đó có hơi oán giận tôi.”
“Bây giờ đến đây rồi nhưng cô ấy còn rất kích động, không chịu xuống xe đi vào, cũng không muốn để ý đến tôi. Nhưng tôi thấy đứa bé trong lòng cô ấy hình như đang bị bệnh, cứ để cô ấy trên xe như vậy cũng không ổn. Giờ tôi cũng không biết cô ấy còn ở trong xe không, cậu có thể đi cùng tôi ra xem được chứ? Nếu cô ấy vẫn còn ở đó thì khuyên nhủ một chút, dù sao đang là thời kỳ đặc biệt, tôi thấy đưa họ vào đây vẫn sẽ an toàn hơn.”
Tô Ngự cảm thấy đây cũng không phải việc gì khó nên đồng ý.
…
Tô Ngự đi theo Vương Cảnh Bân ra khỏi tòa nhà quản lý, tuy bên ngoài có đèn đường nhưng chỉ có một ngọn nhỏ bên tòa nhà quản lý. Càng đi xa tầm nhìn càng mờ mịt.
“Sao cậu lại đỗ xe xa như thế.”
“Cậu thấy bên ngoài xe đều chật kín đấy, tôi không có chỗ đậu nên đành đậu xa xa một ít.”
Tô Ngự nhìn xung quanh, tuy xe bên ngoài đúng là đậu lộn xộn, nhưng vẫn còn ít chỗ trống có thể đậu. Cậu nghĩ Vương Cảnh Bân nhìn thấy nhiều xe nên tưởng không còn chỗ nữa.
Tô Ngự: “Tôi cảm thấy hai mẹ con kia có thể đã đi rồi.”
Vương Cảnh Bân: “Đi rồi cũng không sao, nhưng phải qua nhìn một chút tôi mới yên tâm.”
Tô Ngự không nghĩ nhiều, lúc này cậu còn cảm thấy Vương Cảnh Bân khá tốt.
Cậu đi theo Vương Cảnh Bân về phía xe cậu ta.
Ở đây đã không còn ánh đèn, chỉ có thể nương nhờ ánh trăng, Tô Ngự miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ trong xe, khom người đối diện với bọn họ.
Tô Ngự: “Hình như họ vẫn ở đó.”
Vương Cảnh Bân gật đầu: “Lúc nãy tôi muốn cô ấy đi cùng tôi nên có hơi lôi kéo cô ấy, tôi sợ tôi qua đó cô ấy lại kích động, hay là cậu qua đó khuyên một chút nhé.”
“Được rồi.”
Tô Ngự cảnh giác nhìn xung quanh, cậu đoán cương thi đều ở vòng ngoài cùng, sẽ không đột nhiên có cương thi xuất hiện ở đây.
Vương Cảnh Bân ở phía sau nói: “Cậu yên tâm, tôi giúp cậu nhìn xung quanh.”
Tô Ngự gật đầu, đi tới trước xe.
Đáng tiếc tầm nhìn ở đây thực sự rất tệ. Cậu không thể nào nhìn thấy được người phụ nữ kia đang làm gì trong xe, cứ quay lưng về phía cậu. Tô Ngự chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng “Hừ hừ”, không lẽ đang dỗ dành đứa bé trong ngực?
Tô Ngự mở cửa xe ra, đối phương cũng không quay đầu nhìn lại. Cậu muốn chào hỏi đối phương trước nên vỗ vai người phụ nữ. Nhưng ngay lúc cậu chạm vào vai người phụ nữ, một cảm giác ớn lạnh dâng lên trong lòng cậu.
Bởi vì cơ thể người phụ nữ cậu chạm vào, cứng ngắc và lạnh băng.
Nhưng đã quá muộn, trong giây tiếp theo Tô Ngự gần như không có cơ hội phản ứng. Người phụ nữ quay đầu rất nhanh, há cái miệng đầy máu cắn vào bàn tay mà cậu không kịp rút về…
“A!!!”
Tô Ngự hét lên, cậu ra sức giãy dụa đẩy con cương thi ra nhưng cơ thể vì sợ hãi tột độ mà ngã xuống đất. Dưới lòng bàn tay cậu chảy ra một vết máu lớn, cơn đau nhức dọc theo bàn tay truyền đến đại não, máu tươi không ngừng tuôn ra từ vết thương…
Con cương thi trên xe cũng rơi ra khỏi xe, há mồm gào rống, chật vật muốn đến gần Tô Ngự. Lúc này Tô Ngự mới nhận ra, tay chân của nữ cương thi đều bị trói lại.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười phát rồ của Vương Cảnh Bân vang lên từ đằng sau.
Cậu bị cắn!
Tô Ngự cả người run lên, nhiệt độ cơ thể như bị rút mất, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cậu tái mặt quay đầu cứng đờ hỏi: “Tại sao!!?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");