Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Phó Niên Xuyên đã tỉnh dậy.
Tô Ngự bị tiếng hắn dậy đánh thức, cậu cảm giác như vừa mới ngủ mà thôi, bèn đau lòng mở mắt ra.
“Xin lỗi, đánh thức em rồi.” Phó Niên Xuyên đã mặc quần áo.
“Anh phải đi sao?” Giọng Tô Ngự vẫn còn đầy ngái ngủ.
“Ừ, không phải em cũng lo đội trưởng một mình không được sao.” Phó Niên Xuyên đã chuẩn bị xong, hắn ngồi bên giường cúi người hôn trán Tô Ngự: “Em ngủ tiếp đi, đợi chút họ sẽ trở về cùng em.”
Tô Ngự gật đầu.
Lúc này, Phó Niên Xuyên cười nói: “Trên người em đã lành hết rồi này.”
Sau đó Tô Ngự mới nhận ra tất cả nhưng nơi bị Phó Niên Xuyên cắn trên cơ thể đều đã lành lại, cậu cảm thấy khả năng hồi phục bây giờ của mình thật sự rất lợi hại.
Phó Niên Xuyên: “Anh đi đây.”
Giọng điệu Phó Niên Xuyên hơi luyến tiếc, Tô Ngự cũng cảm thấy không nỡ. Nhưng cậu biết họ vẫn còn trách nhiệm, cậu không thể trở thành người khiến họ chậm trễ được.
“Vâng.” Tô Ngự đáp.
Phó Niên Xuyên đi rồi, Tô Ngự cảm thấy phiền lòng không ngủ được, tuy rằng nhắm mắt nhưng vẫn luôn không ngủ.
Không biết qua bao lâu, Tô Ngự cảm giác trời đã sáng rồi. Cậu nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở ra, Tô Ngự lập tức mở mắt liền nhìn thấy Quan Nghiên Bạch đi vào.
Quan Nghiên Bạch: “Đánh thức em?”
Tô Ngự lắc đầu: “Em dậy từ sớm rồi.”
Quan Nghiên Bạch ngồi bên cạnh cậu, nhàn nhạt nói: “Sao không ngủ?”
Tô Ngự thành thật trả lời: “Em hơi không ngủ được.”
“Vì Phó Niên Xuyên?”
Tô Ngự biết một phần khiến tâm trạng cậu trùng xuống là vì Phó Niên Xuyên rời đi, nhưng nhiều hơn là vì cậu nghĩ đến việc cả Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cũng sẽ rời đi.
“Anh cũng sẽ tụ họp với họ đúng không?”
“Ừ.”
“Thiệu Tĩnh Trì cũng sẽ đi sao?”
“Sẽ.”
Tô Ngự biết họ phải đi, bởi đây là trọng trách Quốc gia giao cho họ, là trách nhiệm họ cần phải hoàn thành. Lực lượng tiêu diệt, là hy vọng của toàn bộ người còn sống bên ngoài, trách nhiệm họ gánh trên lưng vô cùng nặng nề, là điều họ không thể vứt bỏ hay trốn tránh.
“Lần này vẫn sẽ mang em theo chứ?”
Thật ra trong lòng Tô Ngự đã lờ mờ đoán được đáp án.
Quan Nghiên Bạch rủ mắt, trên mặt có một tia ưu thương. Dáng vẻ này thật sự quá làm người khác đau lòng, Tô Ngự cảm thấy mình sắp cầm lòng không đậu mà an ủi hắn thì nghe Quan Nghiên Bạch nói:
“Lần trước mang em đi là xuất phát từ sự ích kỷ, mới khiến em gặp phải chuyện này.”
“Ở đây rất an toàn, không phải trước đây em luôn nghĩ tới cuộc sống an ổn sao?”
Tô Ngự hiểu ý Quan Nghiên Bạch. Trước đây cậu sợ mỗi ngày đều phải sống trong hoảng loạn và lo lắng, cậu vẫn luôn khao khát được đến khu an toàn, sống một cuộc sống yên ổn bình thường.
Nhưng sau này ở cùng họ, bốn người họ thực lực cường đại, bảo vệ cậu kín kẽ, cậu vốn không cần lo lắng mình sẽ gặp phải nguy hiểm chút nào. Dần dần, Tô Ngự cảm thấy cậu đã quen với cuộc sống như vậy, chỉ cần có họ ở bên, cậu sẽ vô cùng an tâm, không còn loại sợ hãi vì phải sống sót trong tận thế mà lo lắng, hay có thể sẽ chết bất cứ lúc nào nữa.
“Là do lòng phòng bị của em quá yếu, không phải lỗi của anh.” Tô Ngự ngồi dậy chủ động ôm lấy Quan Nghiên Bạch: “Trước đây em rất yếu đuối, nhưng sau khi đi theo các anh, em cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu không gặp được các anh, có lẽ em cũng sẽ không thể sống được đến bây giờ.”
Quan Nghiên Bạch cười khẽ, cũng ôm lấy Tô Ngự, thì thầm: “Thật may vì em không rời xa tôi.”
Khi đó, mặc dù Tô Ngự cảm giác được ý thức của mình đang dần mờ mịt, mơ mơ màng màng sắp hôn mê, nhưng cậu vẫn loáng thoáng nghe thấy câu nói ấy của Quan Nghiên Bạch. Tuy nghe không được rõ, nhưng cậu cảm nhận được cảm xúc của Quan Nghiên Bạch, đau đớn đến vậy, tuyệt vọng đến vậy…
Tô Ngự quyết định dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình, nói: “Chỉ cần em còn sống, chỉ cần anh còn muốn em, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Quan Nghiên Bạch ngước mắt nhìn cậu: “Sáng ra đã quyến rũ tôi?”
Tô Ngự ngẩn người, không phải cậu nói vậy là đang thổ lộ hả?
Quan Nghiên Bạch: “Tối qua Phó Niên Xuyên có làm em bị thương không?”
Tô Ngự không biết nên trả lời thế nào, nhưng Quan Nghiên Bạch vẫn kiên nhẫn ngồi đó chờ cậu trả lời.
Tô Ngự biết không thể trốn tránh, đành nói: “Đều, đều lành cả rồi.”
Quan Nghiên Bạch cười lạnh: “Khả năng khôi phục của em lại để cậu ta chiếm lợi.”
Tô Ngự không chắc Quan Nghiên Bạch có thể sẽ tức giận khi nghe xong hay không, tuy Phó Niên Xuyên nói họ đã đạt được sự đồng thuận, nhưng không có gì đảm bảo rằng trong lòng họ có thể thực sự hoàn toàn chấp nhận điều này.
Có lẽ nhìn ra Tô Ngự bối rối, Quan Nghiên Bạch đổi chủ đề: “Buổi chiều em có thể xuất viện rồi.”
“Thật ư?” Tô Ngự kinh hỉ: “Vậy sau đó em sẽ đi cùng các anh sao?”
Ánh mắt Quan Nghiên Bạch trầm trầm, nhàn nhạt nói: “Em ở lại đây đi, tôi không muốn em phải chịu tổn thương nữa.”
Tô Ngự lộ ra vẻ thất vọng.
Trước đây, cậu chỉ ước được ở lại khu an toàn. Bây giờ, bọn họ để cậu ở lại nhưng cậu không hề cảm thấy vui vẻ.
Quan Nghiên Bạch xoa đầu cậu, an ủi: “Chúng tôi sẽ thường xuyên về gặp em.”
Tô Ngự nghe vậy càng không vui. Cậu cảm thấy cậu là gánh nặng, vì khu vực họ diệt cương thi cách tổng khu quá xa. Lần này phải nhờ trực thăng nên họ mới có thể về tổng khu nhanh như thế. Mà lái xe, cộng thêm điều kiện đường xá tệ như vậy, về cơ bản sẽ phải mất vài ngày mới về được. Nếu họ thường xuyên trở về vì cậu, điều đó không chỉ làm chậm tốc độ diệt cương thi của họ mà còn khiến họ vất vả hơn nhiều, rất bất tiện.
“Em không sao đâu.” Tô Ngự nghiêm túc: “Các anh không cần thường xuyên trở về, như vậy phiền phức lắm. Các anh cứ làm tốt nhiệm vụ, em sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ các anh.”
“Ừ, tôi sẽ xem tình hình rồi làm.”
Quan Nghiên Bạch cũng không trả lời chính xác lời của Tô Ngự.
Buổi chiều, Quan Nghiên Bạch giúp Tô Ngự xuất viện, Tô Ngự đi theo Quan Nghiên Bạch lên xe. Sau khi khởi động, Quan Nghiên Bạch lái thẳng về một nơi, cuối cùng dừng xe trước một căn biệt thự.
Tô Ngự xuống xe đứng trước cánh cổng của ngôi biệt thự trông rất bề thế này, cậu ngạc nhiên hỏi: “Nơi này, không phải cho em ở chứ?”
Quan Nghiên Bạch hờ hững đáp, nói: “Không phải em rất muốn có một ngôi nhà như vậy sao?”
Tô Ngự nhớ đến lần đầu cậu và Quan Nghiên Bạch gặp nhau sau khi tách ra trong nhà tù. Quan Nghiên Bạch dẫn cậu đến một căn biệt thự ở thành phố H, Tô Ngự cảm khái có tiền thật tốt, nếu không phải tận thế thì chắc cả đời này cậu cũng sẽ không vào được một căn nhà như vậy.
“Không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ.”
Vốn tưởng rằng lúc đó Quan Nghiên Bạch không để tâm đến cậu, nhưng không ngờ một lời hâm mộ cỏn con như vậy mà Quan Nghiên Bạch cũng không quên. Tô Ngự thật sự rất cảm động.
Quan Nghiên Bạch cúi nhìn đôi mắt đã đỏ hoe của Tô Ngự: “Về sau chỉ cần em muốn, tôi có thể cho, đều sẽ cho em.”
Tô Ngự che khuôn mặt đỏ ửng, suýt nữa kêu lên vì xấu hổ. Loại lời nói này từ trong miệng Quan Nghiên Bạch bật ra quả là khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Sau khi vào biệt thự, Tô Ngự phát hiện nội thất bên trong trang trí vô cùng xa hoa.
“Biệt thự này là của anh sao?”
Quan Nghiên Bạch thản nhiên: “Không phải.”
“Hả?”
“Những thừ này đều thuộc sở hữu của nhà nước, tùy tiện phân phối.”
Tô Ngự có thể hiểu được, giống như khi họ ra ngoài quét dọn cương thi thì nhà cũng có thể tùy tiện ở. Bởi vì chủ nhân của những ngôi nhà đó có lẽ đã trốn đi, hoặc có lẽ đã… biến dị.
“Biệt thự vẫn cần quan hệ mới được phân cho.”
Quan Nghiên Bạch bổ sung.
Tô Ngự mỉm cười. Cậu biết Quan Nghiên Bạch nói vậy có ý đây là hắn đặc biệt làm vì cậu.
“Cảm ơn anh.”
Quan Nghiên Bạch cười nhẹ: “Không cần khách sáo với tôi.”
Quan Nghiên Bạch nói với Tô Ngự, mỗi tuần sẽ có người gửi nguyên liệu nấu ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày, không cần phải ra ngoài mua sắm. Đương nhiên nếu cậu thấy chán, muốn có chuyện để làm thì hắn cũng có thể giúp cậu sắp xếp.
Tô Ngự hỏi: “Đồ đưa tới đều không gần tiền sao?”
Quan Nghiên Bạch: “Tôi trả giúp em.”
Tô Ngự nghĩ thầm, rốt cuộc hắn giúp cậu trả bao nhiêu tiền chứ, bởi vì cậu thấy trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu đắt tiền. Đủ các loại thịt thà, các loại hải sản, còn có rất nhiều rau củ quả…
“Đúng rồi, cha tôi muốn gặp em.”
Cốc nước không cầm chắc trong tay Tô Ngự rơi thẳng xuống đất. Nhưng vì sàn được trải một tấm thảm dày nên cốc nước cũng không bị vỡ, chỉ bị văng nước ra mà thôi.
Tô Ngự sợ tới mức tái mặt, nói năng không mạch lạc: “Vì, vì sao?”
Vì sao cha Quan Nghiên Bạch đột nhiên lại muốn gặp cậu?
Tướng quân Thiệu, người mà ngay cả Phó Niên Xuyên cũng sẽ run lên khi nhắc đến tên, có thể hình dung là một người vô cùng đáng sợ. Tuy Tô Ngự chưa từng gặp nhưng chỉ nghĩ tới thôi là chân cậu cũng vô thức mềm oặt.
“Ông ấy muốn xem xem người khiến chúng tôi không tuân quân lệnh, bất kể bị trừng phạt cũng phải cứu về nhìn như thế nào.” Quan Nghiên Bạch vừa nói, vừa giúp Tô Ngự nhặt cốc nước lên.
Tô Ngự nuốt nước bọt, nghe Quan Nghiên Bạch nhắc tới chuyện bị phạt, chợt nhớ tới lần trước Lục Phó Hành dùng bom hạt nhân bị giam hai ngày, Quan Nghiên Bạch cũng bị cha đánh tơi tả vì chuyện vị hôn thê. Vậy lần này, Quan Nghiên Bạch nói không tuân quân lệnh…
“Các anh có phải bị phạt rất nặng không?” Tô Ngự nóng vội hỏi.
Quan Nghiên Bạch nhàn nhạt đáp: “Không có gì.”
Tô Ngự lo lắng: “Thật sao? Trừng phạt thế nào?”
“Chỉ cần em không sao, những thứ này đều là chuyện nhỏ.”
Có vẻ như Quan Nghiên Bạch không định nói với cậu.
“Vậy, cha anh, có biết quan hệ của chúng ta không?”
Điều Tô Ngự sợ nhất thực ra chính là điều này. Cậu không biết cha Quan Nghiên Bạch khủng bố đến mức nào, nhưng cậu biết những người cùng thế hệ với ông về cơ bản đều không thể chấp nhận đồng tính.
Hơn nữa, từ những gì họ miêu tả, Tô Ngự có thể đoán được cha Quan Nghiên Bạch là một người vô cùng nghiêm khắc vô cùng nguyên tắc. Vậy nên dạng người này càng là dạng người không bao giờ chấp nhận chuyện đồng tính.
Nếu cha hắn biết, Tô Ngự bẻ cong và đưa Quan Nghiên Bạch lên con đường đồng tính thì thôi đi, lại còn đồng thời cùng ba người đàn ông khác dây dưa không rõ, chân đạp nhiều thuyền, trong đó còn có một người là cháu ruột của mình. Tô Ngự cảm thấy tướng quân Thiệu sẽ có khả năng lột da cậu mất…
Nghĩ đến đây, Tô Ngự không khỏi rùng mình một cái.
Quan Nghiên Bạch: “Em muốn ông ấy biết?”
Tô Ngự lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn, em không muốn chút nào hết.”
Quan Nghiên Bạch nhíu mày: “Vì sao?”
Tô Ngự: “Em sợ cha anh sẽ giết chết em…”
Quan Nghiên Bạch nghe vậy thì cười: “Yên tâm, có tôi ở đây.”
Tô Ngự gào thét trong lòng, nhưng anh thì rất muốn chứ gì ~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");