Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một cô gái trẻ lao ra đâm sầm vào người Tô Ngự, phía sau có một con cương thi đang đuổi theo cô ấy.
“Cứu với! Cứu tôi với!” Cô gái chạy sau Tô Ngự van xin.
Tô Ngự lập tức giơ súng bắn con cương thi vài phát, cuối cùng một viên đạn găm vào đầu cương thi, làm đầu nó nổ tung.
Tô Ngự hỏi: “Có bị cắn không?”
Cô gái vẫn chưa hết hoảng sợ, lắc đầu nói: “Không, tôi không bị cắn, cậu hãy tin tôi!”
Tô Ngự cẩn thận quan sát cô, thấy ngoại trừ mái tóc rối loạn thì trên người không có vết thương nào khác.
Cô gái nắm lấy cánh tay Tô Ngự, run giọng hỏi: “Vì sao tự dưng cương thi lại vào đây? Những con quái vật khổng lồ ghê tởm đó là gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ lắm, chúng ta đứng đây không an toàn. Cô đi theo tôi đến nơi an toàn trước đã.”
Tô Ngự cũng không thể để cô một mình nên quyết định đưa cô gái này đến viện nghiên cứu cùng.
“Được, được, cảm ơn cậu.” Cô gái không ngừng gật đầu cảm ơn.
Có lẽ vì sợ hãi, cô vẫn giữ chặt cánh tay Tô Ngự, Tô Ngự không còn cách nào khác, đành phải kéo cô chạy.
Không lâu sau Tô Ngự mang cô gái chạy tới viện nghiên cứu, trên đường biết được cô gái này tên Kha Kha.
Chỉ là khi đến bên ngoài viện nghiên cứu, Tô Ngự cảm thấy hơi kỳ lạ. Bởi vì chung quanh trống trải, không có cương thi, cũng không có bảo vệ, cửa viện nghiên cứu mở toang, bên trong dường như không có người.
Không lẽ bọn họ đều rời đi?
Kha Kha kéo Tô Ngự hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Ngự: “Ở đây hình như không có ai.”
Kha Kha: “Vậy làm sao bây giờ?”
Nên làm sao bây giờ? Tô Ngự nhất thời cũng không nên nên phải làm gì.
Vốn cậu nghĩ rằng viện nghiên cứu sẽ được quân đội bảo vệ, nhưng lại không phải, tình huống hiện tại không phải cậu có thể xử lý được.
Tô Ngự nghĩ đến tướng quân Thiệu, nhưng viện nghiên cứu các nơi quản lý quân sự của tướng quân Thiệu một đoạn đường dài. Hiện tại khắp nơi đều nguy hiểm, cậu lại không có xe, liệu cậu có thể đến đó thuận lợi không cũng là một vấn đề, và liệu tướng quân Thiệu có ở đó không? Với tình hình hiện tại, có lẽ tướng quân Thiệu đang chủ trì đại cục, hoặc có lẽ đã lên tiền tuyến rồi…
Tô Ngự đột nhiên cảm thấy bất lực.
“Tô Ngự?”
Giọng Kha Kha kéo Tô Ngự về hiện thực.
Tô Ngự cúi đầu nhìn Kha Kha, Kha Kha hết lòng tin tưởng cậu. Đây là lần đầu tiên Tô Ngự cảm nhận được có người ỷ lại mình khiến cậu cảm thấy được ủng hộ. Hơn nữa cậu cũng không thể bỏ cuộc, hiện tại cậu không thể chết được.
Tô Ngự: “Chúng ta đi đến nơi khác, nhưng với tình hình hiện tại không biết trên đường sẽ xảy ra chuyện gì hay không…”
Kha Kha: “Tô Ngự, hình như bên trong có người đi ra.”
Tô Ngự nhìn sang đó, thấy Tần Học đứng ở cửa viện nghiên cứu.
“Tốt quá, anh vẫn còn ở đây.” Tô Ngự kinh ngạc đi về phía anh ta: “Tôi còn tưởng mọi người đều rời đi hết rồi.”
Tần Học cười: “Vì sao cậu lại tưởng như vậy? Chúng tôi không hề rời đi.”
Tô Ngự cảm thấy hôm nay trạng thái của Tần Học có hơi khác thường, giống như nụ cười của anh ta có chút miễn cưỡng. Cậu nghĩ là do sự xuất hiện của thể biến dị đã gợi lên hồi ức không tốt trong anh ta.
“Bởi vì tôi không gặp được ai cả nên nghĩ các anh đều đi rồi.” Tô Ngự: “Anh đặc biệt đi ra để đón tôi sao?”
Tần Học: “Ừ, tôi thấy cậu đến trong máy giám sát.”
“Những người khác đâu rồi, đều trốn ở bên trong sao?”
“Đúng vậy, để tôi đưa cậu vào.”
Tô Ngự đi theo Tần Học vào: “Tôi tưởng họ sẽ tập trung bảo vệ nơi này, chính phủ không điều quân tới đây sao?”
“Có lẽ họ thân mình còn lo chưa xong.” Tần Học nhìn Kha Kha phía sau Tô Ngự: “Cô ấy là?”
“Cô ấy tên Kha Kha, tôi gặp được trên đường.” Sau khi giới thiệu Kha Kha, Tô Ngự hỏi Tần Học: “Vì sao thể biến dị đột nhiên lại xuất hiện ở tổng khu, anh có biết tin tức gì không?”
Tần Học không trả lời, đưa Tô Ngự đến thang máy trong cùng của viện nghiên cứu. Anh ta ấn nút, cửa thang máy mở ra, Tô Ngự đi theo anh ta vào. Tần Học đứng cạnh Tô Ngự, cửa thang máy từ từ khép lại.
Lúc này, Tần Học mới chậm rãi nói: “Tô Ngự, cậu có biết virus cương thi là do tiến sĩ Thiệu tạo ra không?”
“Cái gì!!”
Tô Ngự khiếp sợ ngẩng đầu.
Giây tiếp theo tiếng hét của Kha Kha vang lên trong thang máy…
Bởi vì Tần Học cắm một cây kim mỏng vào cổ Tô Ngự, một luồng thuốc bị đẩy vào cơ thể cậu.
Tô Ngự đẩy Tần Học ra, che cổ lại: “Anh tiêm cho tôi cái gì vậy?”
Tần Học đứng thẳng người, đáp: “Chỉ là thuốc mê thôi.”
Đây hẳn là một loại thuốc có hiệu lực nhanh chóng, liều thuốc còn rất mạnh, Tô Ngự đã bắt đầu thấy chóng mặt, thân thể trở nên vô lực, thị lực cũng ngày càng mờ.
“Vì sao?”
Cậu không hiểu vì sao Tần Học phải làm vậy.
Tần Học cười khổ: “Xin lỗi Tô Ngự, tôi đã lừa cậu. Nhưng vì cậu là người họ quan tâm nên tôi cần phải lợi dụng cậu.”
Tô Ngự nghe xong, cậu hoàn toàn chìm vào bóng tối.
…
Khi Tô Ngự tỉnh lại, cậu thấy mình đang ở trong một căn phòng, thoạt nhìn như phòng thí nghiệm dưới lòng đất của viên nghiên cứu.
Cậu muốn đứng dậy, nhưng phát hiện tay chân đều bị trói lại. Hai tay bị trói sau lưng, hoàn toàn không thoát ra được, chỉ có thể ngồi dậy một cách khó khăn.
“Tỉnh rồi?”
Tô Ngự giật mình vì âm thanh đột ngột, nhưng giọng nói này…
“Tiến sĩ Thiệu! Ngài cũng bị bắt?!”
Tô Ngự nhìn thấy cách cậu không xa, Thiệu Thiên Thành đang ngồi trên mặt đất, hai tay cũng bị trói sau lưng, hai chân cũng bị trói lại.
“Đúng vậy, giống cậu, bị Tần Học tiêm ngất rồi tóm vào đây.”
“Vì sao anh ta muốn bắt chúng ta?”
Thiệu Thiên Thành thở dài: “Có lẽ, là vì trả thù tôi.”
“Có ý gì?”
Tô Ngự hỏi xong thì chợt nhớ tới lời Tần Học nói.
“Tần Học nói với cháu virus cương thi là do ngài tạo ra, đây là sự thật sao?”
Thiệu Thiên Thành im lặng.
“Nếu tiến sĩ Thiệu không nói được, vậy thì để tôi thay ngài nói đi.” Tần Học bước vào từ ngoài cửa.
Tần Học vẫn mặc chiếc áo nghiên cứu màu trắng, nhìn rất nho nhã lịch sự.
Nhìn thấy người mà ngày hôm qua còn nói chuyện cười đùa với mình, hôm nay dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác, Tô Ngự có chút không thể tiếp nhận.
“Tô Ngự, cậu biết thuốc II được nghiên cứu như thế nào không?”
Tô Ngự đương nhiên không biết, cậu không trả lời.
Tần Học: “Chính sự hy sinh của không biết bao nhiêu sinh mạng đã tạo nên thành công của thuốc II, cũng là nguồn gốc của virus cương thi.”
Tô Ngự trợn to mắt không thể tin tưởng.
“Cải tạo gen không phải là một việc đơn giản, phải không? Tiến sĩ Thiệu.”
Nếu thuốc II thật sự là khởi nguồn của virus cương thi, vậy tiến sĩ Thiệu là một trong những nhân viên nghiên cứu phát triển chính vào thời điểm đó. Đây có lẽ là lý do vì sao Tần Học lại nói virus là do tiến sĩ Thiệu tạo ra.
“Cho dù tiến sĩ Thiệu có tội, anh cũng có thể giao ông ấy cho quốc gia xử lý. Hơn nữa người phát minh nghiên cứu ra thuốc cũng không chỉ có mình tiến sĩ Thiệu, anh có thể báo cáo bọn họ. Tần Học, những chuyện này anh không nên là người giải quyết.”
“Hiện tại ông ta vẫn đang ngồi thoải mái tại vị trí này còn không phải vì bên trên bao che cho ông ta hay sao?” Tần Học kích động: “Nếu không phải vì họ chế tạo ra loại virus này, người nhà của tôi sao có thể chết?! Người yêu của tôi làm sao có thể bị cảm nhiễm?! Vì sao ông ta có thể được hưởng thụ hết phúc lợi ở tổng khu khi virus bùng phát, rõ ràng đều do bọn họ tạo thành, nhưng cuối cùng họ lại không phải gánh chịu hậu quả, vì cái gì?!”
Thiệu Thiên Thành, người vẫn luôn im lặng chợt nói: “Tôi biết đây là lỗi lầm mà tôi không bao giờ có thể bù đắp được, vậy nên tôi ngày đêm nghiên cứu để tìm ra biện pháp giải quyết cương thi. Chỉ cần tôi nghiên cứu ra vaccine kháng thể, tôi sẽ lập tức lấy chết tạ tội.”
“Ha ha ha… Nói thì dễ nghe.” Tần Học cười trào phúng: “Những cũng chỉ là cái cớ thôi, đáng lẽ ông nên chết từ lâu rồi.”
Thiệu Thiên Thành: “Nếu cậu hận tôi như vậy, bây giờ tôi có thể chết ngay lập tức. Tôi xin cậu, đừng để những thể biến dị đó làm tổn thương nhân loại lần nữa.”
“Là sao?” Tô Ngự sững sờ: “Thể biến dị… Là do Tần Học tạo ra?”
“Là tôi làm.” Tần Học dứt khoát thừa nhận.
“Anh… Không lẽ thành phố N là anh cố ý?”
“Thành phố N là sai lầm của tôi, nhưng bây giờ tôi rất biết ơn những thí nghiệm ở thành phố N đã cho tôi biết cách tạo ra thể biến dị. Nếu không làm sao tôi tìm được cách để trả thù Thiệu Thiên Thành?”
“Anh như vậy thì có khác gì ông ấy?!!” Tô Ngự hét lên.
Tần Học cười khổ: “Đối với tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tôi sống cũng không có ý nghĩa, đành phải kéo các người chôn cùng tôi.”
Tô Ngự: “Vì sao! Tần Học, không lẽ anh muốn để toàn nhân loại chết cùng với anh sao?”
Tần Học: “Muốn trách thì trách Thiệu Thiên Thành đã phá vỡ kế hoạch của tôi trước thời hạn, nếu không tôi đã có thể để cậu sống thêm một thời gian nữa.”
Thiệu Thiên Thành: “Tha cho họ đi, cậu muốn tra tấn tôi thế nào cũng được.”
Tần Học cười lạnh: “Tra tấn thân thể ông thì có tác dụng gì với tôi chứ? Tôi muốn cho ông biết, cảm giác tôi trải qua lúc đó đau khổ đến mức nào.”
Thiệu Thiên Thành bất an: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
Tần Học nhìn Tô Ngự chậm rãi nói: “Thiệu Tĩnh Trì, hẳn là sắp đến rồi.”
Tô Ngự ngây ngẩn cả người.
Tần Học: “Tô Ngự, vốn tôi thật sự nghĩ tới việc tha cho cậu. Nhưng chỉ có cậu, mới có thể uy hiếp đến bọn họ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");