Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi đến trạm cứu hộ, Thiệu Thiên Thành được bác sĩ đẩy thẳng vào phòng giải phẫu, còn Thiệu Tĩnh Trì được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Tô Ngự ngồi cạnh giường ở bên Thiệu Tĩnh Trì, cậu chợt nghĩ đến hình ảnh bọn họ cũng từng đợi cậu tỉnh lại trước giường bệnh. Lúc này cậu hiểu được nó dày vò đến mức nào.
Cơ thể Thiệu Tĩnh Trì được gắn đầy đủ các dụng cụ theo dõi dấu hiệu sinh tồn. Điều Tô Ngự cảm thấy may mắn là các dấu hiệu sinh tồn của Thiệu Tĩnh Trì đều hiển thị bình thường.
Chỉ là Thiệu Tĩnh Trì không hề tỉnh lại, ngược lại sau khi vào đây còn lâm vào hôn mê sâu.
Tô Ngự đắp cho Thiệu Tĩnh Trì một chiếc chăn dày, cậu nắm lấy tay Thiệu Tĩnh Trì, cảm thấy thân nhiệt hắn vẫn còn hơi lạnh.
Cậu rất muốn leo lên giường ôm Thiệu Tĩnh Trì để sưởi ấm cho hắn, nhưng trên giường có quá nhiều dụng cụ, cậu không nằm xuống được, đành phải cứ mãi nắm tay Thiệu Tĩnh Trì, hy vọng có thể sưởi ấm cho hắn một chút.
Bên ngoài vẫn luôn vang lên những tiếng nổ mạnh, tiếng súng dày đặc, và tiếng gào rống liên tục của cương thi…
Tô Ngự vẫn canh cánh trong lòng, cậu lo lắng cho Thiệu Tĩnh Trì, cũng vô cùng cho Quan Nghiên Bạch bọn họ.
Nhưng dù cậu có lo lắng thế nào, bồn chồn ra sao, sốt ruột đến đâu thì cậu cũng chỉ có thể ở lại nơi này, cậu không thể làm được gì.
Bây giờ cậu chỉ có thể hy vọng Thiệu Tĩnh Trì sẽ không sao và tỉnh lại, như vậy ít nhất cậu có thể an ủi lòng mình một chút.
“Tĩnh Trì, anh mau tỉnh lại đi. Anh xem, cho dù anh có tiêm thì Tần Học vẫn không tha cho bọn em. Anh mau tỉnh lại đi tìm anh ta tính sổ đi.”
Thiệu Tĩnh Trì vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
“Tĩnh Trì, lần trước không phải anh nói khi trở về phải làm chết em sao? Chỉ cần anh tỉnh lại, anh muốn làm thế nào cũng được, em đều nghe lời anh.”
Tô Ngự vứt bỏ sự xấu hổ, cậu hy vọng những lời này có thể kích thích Thiệu Tĩnh Trì.
Kết quả là, vừa mới nói xong câu này, cậu đã thấy ngón tay của Thiệu Tĩnh Trì thật sự giật giật.
Tô Ngự lập tức nói: “Tĩnh Trì, anh nghe thấy em nói đúng không?”
Thiệu Tĩnh Trì lại không phản ứng.
Tô Ngự nghĩ một chút rồi nói: “Anh biết không, lần trước Lục Phó Hành trở về, cả ba ngày anh ấy không hề để em xuống giường, bọn em ở trên giường làm ba ngày ba đêm…”
“Mẹ nó…”
Một tiếng mắng khàn khàn vang lên.
Tô Ngự vui mừng nói: “Tỉnh Trì, anh tỉnh rồi!!”
Thiệu Tĩnh Trì chậm rãi quay đầu nhìn Tô Ngự, khàn giọng: “Gà con, lá gan của em mập ra rồi.”
Tô Ngự ôm chặt hắn khóc: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào hay không? Cơ thể có cảm giác khác thường nào không?”
Thiệu Tĩnh Trì vòng một tay ôm lấy Tô Ngự, vỗ nhẹ lưng cậu, nói: “Đừng khóc, tôi không sao rồi.”
Tô Ngự không tin hỏi: “Thật sao?”
Thiệu Tĩnh Trì đáp: “Đương nhiên, tôi sẽ không lừa em.”
Tô Ngự vẫn không kiềm chế được, khóc nghẹn ngào.
Thiệu Tĩnh Trì vừa trấn an Tô Ngự, vừa hỏi: “Tên mặt liệt bọn họ đâu?”
Tô Ngự kể cho Thiệu Tĩnh Trì nghe về những gì đã xảy ra sau khi hắn hôn mê, bao gồm cả việc tiến sĩ Thiệu vẫn đang làm phẫu thuật trong phòng giải phẫu.
Thiệu Tĩnh Trì chống giường ngồi dậy: “Mẹ nó tôi phải đi tìm Tần Học tính sổ chuyện này!”
Tô Ngự kéo Thiệu Tĩnh Trì lại: “Đừng, Tĩnh Trì. Anh vừa mới tỉnh, tình trạng cơ thể anh còn chưa rõ, anh đừng làm chuyện nguy hiểm nữa.”
Mặc dù khi nãy Tô Ngự bảo Thiệu Tĩnh Trì tỉnh lại tìm Tần Học tính sổ, nhưng đó là vì cậu muốn kích thích Thiệu Tĩnh Trì. Bây giờ Thiệu Tĩnh Trì thật sự muốn đi, cậu ngàn vạn lần không đồng ý.
“Yên tâm, cơ thể ca ca em hiện tại không sao cả rồi.”
Ánh mắt Thiệu Tĩnh Trì hung ác: “Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho thằng ranh kia.”
Tô Ngự: “Nếu phải đi, vậy anh đưa em theo.”
Thiệu Tĩnh Trì lập tức trả lời: “Không được, bên ngoài quá nguy hiểm.”
“Vậy anh đừng đi.” Hốc mắt Tô Ngự đỏ lên, cậu khẩn cầu: “Anh không muốn đưa em theo, vì bên ngoài nguy hiểm. Em cũng giống như anh, em cũng không hy vọng anh ra ngoài mạo hiểm. Em xin anh, để họ giải quyết được không? Nếu anh nhất định phải đi, em thật sự sẽ lo lắng đến phát điên mất.”
Nhìn Tô Ngự như vậy khiến Thiệu Tĩnh Trì vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, đành nói: “Vậy một tiếng, một tiếng sau nếu không có tin tức của họ, tôi sẽ ra ngoài giúp họ.”
Tô Ngự biết Thiệu Tĩnh Trì không thể thoải mái ở đây rồi để Quan Nghiên Bạch bọn họ bên ngoài liều mạng được.
“Vậy đưa…” Tô Ngự muốn nói đưa cậu theo.
“Không được!” Thiệu Tĩnh Trì kiên quyết từ chối.
Tô Ngự ấm ức: “Em cũng không thể yên tâm ở chỗ này mà.”
Thiệu Tĩnh Trì: “Ngoan, nếu họ đều chết, tôi nhất định liều chết cũng sẽ trở về. Tôi sẽ không để em lại một mình trên đời.”
Tô Ngự: “…”
Cậu thấy mấy lời này rất kỳ lạ, có phải cậu nên cảm động không?
Một giờ sau, Lục Phó Hành bọn họ không trở lại, Tô Ngự càng ngày càng thêm lo âu…
Thiệu Tĩnh Trì đã chuẩn bị đi, đứng trước cửa sổ ngược nắng quay đầu nói với cậu: “Gà con, chờ tôi trở về.”
Tô Ngự hồng mắt, chậm rãi gật đầu.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý, nếu họ đều không trở về, vậy cậu… Cũng sẽ không sống một mình.
Thiệu Tĩnh Trì đi rồi, trái tim của Tô Ngự cũng rời theo họ mà trở nên trống rỗng, tràn ngập nỗi sợ hãi về những điều chưa biết.
Tô Ngự đi tìm tướng quân Thiệu, cậu không thể đợi một mình. Loại lo lắng nghiêm trọng này sẽ ép cậu phát điên mất.
Tướng quân Thiệu bận đến mức không có thời gian để ý tới Tô Ngự, Tô Ngự cũng không để tâm. Cậu nép vào trong góc phòng chỉ huy, nhìn không biết bao nhiêu quân nhân qua lại báo cáo quân tình. Nhưng cậu không nghe thấy lời nói bỏ lại tổng khu hay rút lui, làm cậu cảm thấy được ít nhất vẫn còn có hy vọng.
Bên ngoài tiếng pháo càng lúc càng dồn dập, mày của tướng quân Thiệu cũng nhăn lại càng lúc càng chặt.
Cậu không biết liệu Thiệu Tĩnh Trì tìm thấy Quan Nghiên Bạch bọn họ chưa, cũng không biết tình hình bên nhóm Lục Phó Hành rốt cuộc như thế nào. Tô Ngự chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng họ đều sẽ không có việc gì, cũng hy vọng nếu họ thật sự xảy ra chuyện, cậu sẽ biết.
Tình hình bên ngoài vô cùng hỗn loạn, không có công cụ liên lạc, quân nhân ngoài kia chiến đấu hết mình. Trừ khi còn sống trở về, hoặc có người mang tin tức về cho họ, nếu không dù chết hay bị cảm nhiễm, họ không có cách nào biết được.
Lúc này, một quân nhân bước vào, nói với tướng quân Thiệu: “Báo cáo, nhận được tin tức tiến sĩ Thiệu Thiên Thành đã phẫu thuật xong, ngài ấy vẫn còn đang hôn mê nhưng tình trạng sức khỏe đã không còn đáng ngại.”
Thiệu Thiên Lẫm gật đầu: “Đã biết.”
Nghe tin tiến sĩ Thiệu không sao, Tô Ngự cũng nhẹ lòng được một chút.
Sau đó, ngay cả tướng quân Thiệu cũng ra ngoài. Cậu là người duy nhất còn lại trong văn phòng này.
Tô Ngự ngồi trong góc hồi lâu, tinh thần trở nên ngày càng hoảng hốt…
Sắc trời tối dần, Tô Ngự cảm thấy đây là quãng thời gian dài nhất trong cuộc đời mình. Cậu không thể làm gì khác, ngoài chờ đợi.
Tiếng súng bên ngoài dần thưa, Tô Ngự bỗng nhiên bừng tỉnh. Ban dầu cậu còn tưởng mình nhầm rồi, nhưng cậu thật sự nghe thấy tiếng súng, tiếng nổ đều đang dần giảm bớt.
Xảy ra chuyện gì? Có phải đạn dược sắp hết?
Hay có tình huống đột ngột?
Không lẽ tổng khu phải rút lui?
Tô Ngự lập tức đứng dậy, cậu bước nhanh ra ngoài, cậu phải biết chuyện gì đang diễn ra.
Vì sao bọn họ lại ngừng chiến hỏa.
Cậu vừa ra ngoài đã thấy người đến người đi, rất nhiều quân nhân đi qua đi lại nhanh chóng không để ý tới cậu, không có thời gian để ý tới cậu. Cậu không hề có cơ hội giữ người nào lại để hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc Tô Ngự đang thấp thỏm lo âu, hoảng hốt lo sợ thì một quân nhân chạy tới trước mặt cậu, vội vã hỏi: “Cậu là Tô Ngự?”
“Là tôi.” Tô Ngự lập tức trả lời.
“Đi theo tôi.”
Quân nhân nói xong liền xoay người chạy, Tô Ngự không biết quân nhân đó muốn dẫn cậu đi đâu, nhưng cậu lập tức đuổi theo không chút do dự.
Nhưng càng chạy Tô Ngự càng cảm thấy xung quanh quen thuộc, cho đến khi theo quân nhân trở về trạm cứu hộ, Tô Ngự cảm thấy rất khó hiểu, cậu vừa định hỏi nguyên nhân thì thấy Thiệu Tĩnh Trì.
Đó gần như là phản ứng bản năng của cơ thể cậu, cậu tức khắc chạy về phía Thiệu Tĩnh Trì rồi ôm chặt lấy hắn.
Thiệu Tĩnh Trì thoạt nhìn chỉ bị thương ngoài da một chút, điều này làm Tô Ngự thở phào nhẹ nhõm.
“Tĩnh Trì, anh không sao rồi.”
Tô Ngự cảm thấy những giọt nước mắt cậu rơi hôm nay còn nhiều hơn những giọt nước mắt cậu đã chảy trong hai mươi hai năm trước.
Thiệu Tĩnh Trì cười khẽ ôm lại cậu, nói: “Không phải tôi đã nói tôi nhất định sẽ trở về sao.”
Tô Ngự nức nở: “Thật may là anh không sao.”
“Bé cưng, em không quan tâm đến anh sao?”
Giọng Phó Niên Xuyên đột nhiên vang lên, Tô Ngự lập tức quay đầu thấy Phó Niên Xuyên đứng sau cậu. Chỉ là nụ cười của hắn hơi miễn cưỡng, điều khiến cậu rợn người là Phó Niên Xuyên có một vết thương vô cùng lớn ở trên mặt, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn đều bị hủy đi, vết nứt từ trên trán lan xuống tận miệng. Người hắn hiện giờ cũng thảm không nỡ nhìn, vốn đã bị thương không ít, hiện giờ hầu như không còn miếng thịt nào nguyên vẹn trên cơ thể hắn nữa.
Tô Ngự buông Thiệu Tĩnh Trì, đỡ Phó Niên Xuyên lung lay sắp đổ, cả kinh nói: “Trời ơi, rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì vậy? Anh có sao không? Sao anh còn đứng ở đây? Bác sĩ đâu? Vì sao không có bác sĩ điều trị cho anh?”
Thể lực của Phó Niên Xuyên quả thực đã đạt tới cực hạn, hắn chỉ có thể vô lực dựa vào người Tô Ngự, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, anh không sao. Mặc dù bây giờ anh trông rất đáng sợ nhưng không tổn thương đến chỗ hiểm, không cần bác sĩ. Mấy vết thương này cơ thể chúng ta sẽ tự mình điều trị.”
“Vậy cũng phải băng bó chứ.” Tô Ngự đau lòng vô cùng, cậu không thể tưởng tượng họ đã trải qua trận chiến khó khăn thế nào.
Phó Niên Xuyên vuốt mi tâm cậu, mỉm cười: “Đợi Quan Nghiên Bạch ra rồi anh sẽ vào. Hiện giờ rất thiếu nhân viên y tế, chúng ta không thể chiếm dụng tài nguyên được, đúng không?”
Khi Quan Nghiên Bạch ra, Tô Ngự không ngờ tướng quân Thiệu cũng ở đó, hơn nữa ông cũng ra cùng với Quan Nghiên Bạch. Quan Nghiên Bạch lúc này chỉ mặc quần, từ cổ tới thắt lưng đều quấn băng kín người, hai tay cũng bị băng bọc lại.
Tô Ngự nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lục Phó Hành, cậu hỏi: “Vậy… Lục Phó Hành thì sao?”
Phó Niên Xuyên trầm mặc vài giây, rồi mới chậm rãi nói: “Đội trưởng bị thương, hiện đang trong phòng phẫu thuật.”
Tim Tô Ngự đập loạn nhịp, Phó Niên Xuyên và Quan Nghiên Bạch bị thương nặng đến vậy nhưng đều không cần phẫu thuật, vậy Lục Phó Hành…
“Anh ấy… bị thương đến chỗ hiểm sao?”
Quan Nghiên Bạch: “Anh ta bị thể hoàn chỉnh đâm thủng ngực.”
Tô Ngự váng đầu hoa mắt, cậu ngơ ngác nói: “Anh ấy sẽ ổn thôi, đúng không?”
Phó Niên Xuyên rủ mắt, xoa mái tóc của Tô Ngự: “Xin lỗi, anh không thể trả lời em chắc chắn được.”
Trái tim Tô Ngự dường như lại rơi xuống đáy vực…
Sau đó Tô Ngự mới biết, Lục Phó Hành và Quan Nghiên Bạch hoàn toàn không thể đọ sức với thể biến dị Boss màu đỏ đen, cần phải nói toàn bộ nhân loại đều không thể.
Giờ họ gọi nó là thể biến dị hoàn chỉnh. Tốc độ thể hoàn chỉnh đã vượt qua cả cơ thể họ sau khi được cải tạo bằng thuốc, nó gần như dịch chuyển tức thời. Thậm chí nó còn có thể dễ dàng né tránh ngay cả tên lửa tự dẫn, mấy loại đạn thường về cơ bản không hề có khả năng bắn trúng nó, đao thì lại càng không thể. Bọn họ thậm chí còn không thể tới gần nó, nhưng thể hoàn chỉnh lại có thể dễ dàng đến gần họ và gây ra tổn thương cho họ.
Khi đó Lục Phó Hành và Quan Nghiên Bạch hoàn toàn trong thế hạ phong, bọn họ không những phải đối mặt với sự công kích của thể hoàns chỉnh, mà còn cần chiến đấu với lũ cương thi và thể biến dị khác bị nó điều khiển. Ngay khi hai người họ sắp không ứng phó được, Phó Niên Xuyên đã đến, sau đó quân đội vũ trang do tướng quân Thiệu sắp xếp cũng đến nơi. Bấy giờ mới có thể miễn cưỡng có thể kiểm soát được đàn cương thi đang bị điều khiển.
Nhưng ngay cả như vậy cũng không có gì thay đổi, quân đội tới sau đã bị diệt toàn quân.
Ba người Lục Phó Hành bọn họ hoàn toàn không thể giết thể hoàn chỉnh, khi đó thể lực của họ cũng đạt tới cực hạn, đã mình đầy thương tích. Lục Phó Hành cũng trực tiếp bị thể hoàn chỉnh chọc thủng ngực khi đánh lén nó, chỉ còn lại Quan Nghiên Bạch và Phó Niên Xuyên. Lúc ấy bọn họ đã nghĩ rằng không có khả năng thắng được.
Tô Ngự biết thể hoàn chỉnh đã chết, nhưng theo như mô tả của họ, họ vốn không có cách nào giết được thể hoàn chỉnh cả.
Cậu nghi hoặc hỏi: “Vậy các anh giết chết nó như thế nào?”
Thiệu Tĩnh Trì: “Tôi bắt được Tần Học.”
“Tôi nói với nó, chỉ cần nó động đậy, tôi sẽ lập tức giết Tần Học.”
“Mặc dù khi đó tôi đánh cược, nhưng không ngờ tôi đánh cược thắng.”
Tô Ngự ngẩn ra, không dám tin tưởng: “Không lẽ…”
Phó Niên Xuyên nói tiếp: “Vốn dĩ, chúng ta đều sẽ chết dưới tay nó, nhưng khi chó Thiệu bắt Tần Học đến trước mặt nó thì mọi động tác của nó đều dừng lại.”
Thiệu Tĩnh Trì: “Cho dù tốc độ nó nhanh đến thế nào, tôi cũng có thể tiễn Tần Học xuống địa ngục trước.”
“Nó không di chuyển, tên lửa tự nhiên có thể nhắm trúng nó.”
Tô Ngự nhất thời không nói nên lời, song trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");