Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuộc sống của YoonHo và JaeJoong cứ thế mà bình yên trôi qua. Nhưng vì là JaeJoong mà, nếu muốn yên bình quá cũng không có khả năng. Một ngày nọ JaeJoong mua sách dạy nấu ăn, tranh thủ những ngày nghỉ ở nhà học làm theo từng bước. Lúc đầu khó có thể cho vào miệng, sau đó là miễn cưỡng nuốt, đến bây giờ thì cơ bản là ăn được. Dạ dày của YoonHo đã tham gia vào toàn bộ quá trình này, có thể nói là vui buồn lẫn lộn. Bất quá hiện tại xem như là cách mạng đã thành công, á, là thành công một nửa.
Mỗi lần YoonHo đi làm về luôn có một màn trình diễn thế này: JaeJoong mặc tạp dề, tay phải cầm phới tay trái cầm thìa, YoonHo mở cửa xong liền nhảy ra, sau đó hai tay bắt chéo trước ngực nói,
“Quái vật từ đâu tới? Mau mau rửa tay đi ăn cơm, nếu không ta sẽ đại diện ánh trăng tiêu diệt ngươi. Cho ngươi biết sự lợi hại của Phới thìa ánh sáng.”
YoonHo cũng rất phối hợp nói, “Vị huynh đài này xin hãy chờ một lát, tại hạ lập tức đi rửa tay. Xin an tâm, chớ nóng vội.”
Buổi tối lúc đi ngủ, đến lượt YoonHo nói với JaeJoong, “Ta phải đại diện ánh trăng áp đảo ngươi. Hãy lĩnh mệnh đi.”
Có đôi khi, JaeJoong thấy buồn chán liền đến văn phòng của YoonHo tìm anh. Đứng trước cửa phòng, JaeJoong lại tưởng tượng xem YoonHo và thư ký có ở trong đó “ấy ấy” không, sau đó vẫn đứng ở cửa gọi điện cho YoonHo bảo anh ra mở cửa.
Ngẫu nhiên cũng sẽ có cô gái nào đó đang ở trong phòng YoonHo, JaeJoong nhìn thấy liền nháy mắt với anh, ý là, Cũng không tồi đâu. YoonHo bất đắc dĩ cười, ý bảo, Biết làm sao, ai bảo chồng em quá đẹp trai thôi. Mà cô gái kia nhìn thấy hai người chìm trong thế giới của mình ‘liếc mắt đưa tình’ với nhau, liền cũng biết đường mà tự động rút lui.
~***~
“Thiên hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên lao kì tâm chí.” (Trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn) Đây là câu đầu tiên JaeJoong nghĩ đến khi nhìn thấy Kang Hye Jin.
Khi đó sắp được nghỉ hè, YoonHo đi làm rồi, JaeJoong ở nhà một mình nghe tiếng chuông liền ra mở cửa, không ngờ tới chính là Kang Hye Jin. Tuy ngạc nhiên nhưng JaeJoong cũng hiểu, có một số việc đã đến lúc phải đối mặt.
“Cậu là Kim JaeJoong?” Kang Hye Jin nhìn một vòng khắp nhà xong, ngồi xuống sôpha hỏi JaeJoong.
“Chị đến tìm tôi không phải là đã biết rồi sao?” JaeJoong thản nhiên xem TV, uống sữa.
“Cậu có biết hai gia đình đã quyết định cho tôi và YoonHo đính hôn chưa?” Kang Hye Jin đắc ý nhìn cậu.
“À… chị nói tôi mới biết.” JaeJoong lại uống một ngụm sữa.
“Thế chắc cậu cũng biết mục đích tôi tới đây đi.” Hye Jin ngừng một chút. “Rời bỏ Jung YoonHo đi.”
“Nếu không thì sao?” JaeJoong vẫn chăm chú xem TV, nói cũng không thèm quay đầu lại.
“Kim JaeJoong! Cậu là con trai! Mà YoonHo cũng là con trai!”
“Tôi là con trai tôi đương nhiên biết chứ. Còn YoonHo, mỗi ngày tôi cùng ăn cùng ngủ với anh ấy, đương nhiên cũng rõ ràng.” JaeJoong nói, cố ý trêu tức.
“Cậu… hai người ở bên nhau sẽ không có kết quả gì đâu!” Hye Jin có chút tức giận.
“Sặc… cũng không phải thực vật, còn bảo kết quả…” JaeJoong vừa nghe liền cười.
“Cậu không biết xấu hổ khi nằm dưới một người con trai khác à? Vui vẻ lắm sao?”
“A… vấn đề tế nhị này không cần chị quan tâm. Có điều, chị thì dù có muốn nằm dưới YoonHo cũng không có cơ hội.”
“Kim JaeJoong! Miệng lưỡi cậu lợi hại quá nhỉ!”
“Biết làm sao, hồi trước tôi vốn theo ngành báo, hơn nữa… nước miếng của YoonHo tôi cũng ăn không ít đâu.”
“Cậu… nhà họ Jung sẽ không bao giờ đồng ý.”
“Cái này cũng không khiến chị quan tâm. Còn chuyện gì nữa không nói nốt đi?”
Cuối cùng là Kang Hye Jin bị JaeJoong trêu tức liền đùng đùng bỏ đi rồi.
Sau khi YoonHo về nhà mới biết Kang Hye Jin đến tìm JaeJoong. Chuyện đính hôn anh cũng vừa mới biết.
YoonHo ôm JaeJoong nói, “JaeJoong, em không được phép bỏ rơi anh.”
JaeJoong ra sức gật đầu, cũng ôm YoonHo thật chặt.