Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc tôi còn nhỏ, từ những người lớn tôi biết rằng: con người là do thể xác và tâm hồn cấu tạo thành, linh hồn thống trị thể xác con người. Khi thể xác chết, linh hồn vẫn còn tồn tại. Linh hồn không có thể xác, chúng ta vẫn gọi là “ma quỷ”, thể xác không có linh hồn, thì lại gọi là người thực vật hoặc là kẻ ngớ ngẩn.
Sau khi lớn lên, từ trong sách vở tôi biết rằng, con người khống chế cảm xúc, mà tình cảm cũng không phải từ “trái tim” mà là “não”. Tất cả hoạt động tư duy của con người đều được sản sinh bởi bộ não. Khi bộ não chết, mặc dù cơ thể vẫn còn tồn tại, nhưng lại giống như thực vật, không hề có ý thức cùng tư duy, cũng không có cảm xúc, tình cảm. Hay nói cách khác, “linh hồn” của con người chính là kết quả hoạt động của bộ não. Một khi bộ não tử vong, linh hồn cũng chết theo, càng không thể có loại “ma quỷ” gì đó tồn tại.
Vì vậy, ở đây liền xuất hiện một câu hỏi, cuối cùng thì linh hồn ở đâu trong cơ thể, hay là thể xác chế tạo ra linh hồn. Cá nhân tôi nghiêng về cách nghĩ thứ hai. Hoạt động của não bộ khiến con người sản sinh ra ý thức, tư duy. Có ý thức, có tư duy, có cảm xúc, có tình cảm mới xem là có “linh hồn”. Về phần “ma quỷ”, mặc dù nó có thực sự tồn tại thì chẳng qua chỉ là “năng lượng” còn sót lại sau khi thể xác chết, hoặc có thể gọi là “sóng điện não”. Loại năng lượng này đương nhiên không thể có ý thức và tư duy, càng không nói gì đến tình cảm.
Năm 2010, vào tháng mấy thì tôi không nhớ rõ lắm, lúc đó có vụ ba người tử vong và mười người khác bị thương do bị vật nặng trên cao rơi xuống đè trong thành phố chúng tôi. Chuyện này xảy ra vào khoảng tám giờ sáng, vừa đúng thời gian đi làm. Một chiếc cần cẩu của công trình xây dựng ven đường đang kéo ba ống xi măng rất lớn. Bởi vì sợi dây buộc bị đứt, ba ống xi măng từ trên cao hơn hai mươi mét rơi xuống. Hai công nhân xây dựng bị đập trúng chết ngay tại chỗ, các bộ phận cơ thể bắn tung tóe ra đầy đường phố. Một nhân viên văn phòng đã bị đập nát nửa thân dưới, người đó dùng hai tay bò lết hơn mười mét sau đó mới chết. Còn một bạn sinh viên nữ của một trường đại học sư phạm bị mảnh vỡ của ống xi măng đập vào đầu, mặt cô ấy toàn máu, nằm rạp trên mặt đất. Trừ những người đó ra, những người khác bị những mảnh bê tông làm trầy xước, bị thương, chỉ là tình trạng thương tích cũng không tính là quá nghiêm trọng.
Người sinh viên nữ bị mảnh vỡ ống xi măng bắn trúng đầu kia sau đó được xe cứu thương đưa đến bệnh viện nhân dân II. Lúc đó, người điều trị trực tiếp cho cô là phó chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh, Trương Nhạc, có quan hệ tốt với phó chủ nhiệm Y của trung tâm chúng tôi. Phó chủ nhiệm Trương thường hay giới thiệu một số bệnh nhân sang đây, cũng đôi khi đi ăn, rồi hát hò cùng chúng tôi. Tôi biết chuyện này, chính là tại một buổi tụ tập đồng nghiệp sau giờ làm.
Phó chủ nhiệm Trương nói, cô gái bị thương kia mới 19 tuổi, người bản địa, là sinh viên năm nhất của trường sư phạm. Khi cô được đưa vào bệnh viện thì đã bị tổn thương thùy não trước, chứng phù não. Vừa nhìn thấy tình huống này, phó chủ nhiệm Trương liền biết rằng, người này dù được cứu chữa tốt cũng rất có khả năng sẽ trở thành một người tàn tật tinh thần thất thường. Ông khuyên người nhà bệnh nhân nên chuẩn bị tâm lý trước. Bởi vì thùy não trước của con người chịu trách nhiệm về các hoạt động thần kinh cao cấp, cảm xúc hay tình cảm. Chính tại đây là một nơi sản sinh đồng thời truyền tải thông tin đến hệ thống thần kinh trung ương. Tế bào não không giống với các tế bào ở những vị trí khác trên cơ thể, một khi những tế bào ở đây đã chết thì không thể tái sinh. Kết quả do tổn thương não gây ra là không thể đảo ngược được.
Đúng như phó chủ nhiệm Trương dự đoán. Cô gái kia trải qua phẫu thuật đã bảo vệ được tính mạng. Lúc cô ấy tỉnh lại thì khả năng tư duy, trí khôn, khả năng hoạt động tay chân, cùng với thính giác, thị lực vân vân… không bị ảnh hưởng gì cả. Nhưng cô ấy không nhận ra người thân của mình, cũng không biết chính mình là ai, có đôi khi phát điên phát cuồng không biết vì sao, có đôi khi lại vô cùng im lặng, lạnh lùng. Đối mặt với người thân chăm sóc cô ngày đêm, lo lắng chuyện cuộc sống hằng ngày khó khăn cho cô, cô gái đó nói rằng cô một chút “cảm giác” cũng không có. Nhìn người nhà của cô đau buồn, khổ sở, khóc than, cô cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn không thể hiểu nỗi hành vi của bọn họ.
Gia đình của cô gái trẻ đã truy hỏi phó chủ nhiệm Trương vô số lần, rằng tình trạng của con gái họ còn có khả năng khôi phục hay không. Phó chủ nhiệm Trương bày tỏ, với kinh nghiệm hơn hai mươi năm chữa bệnh của ông mà nói, tổn thương não dẫn đến tính hung bạo và mất trí nhớ có thể là tạm thời, trải qua điều trị và an dưỡng tốt có thể hồi phục. Nhưng thời gian hồi phục phải tốn bao lâu và bình phục tới mức độ nào thì ông không thể nói chính xác được. Nhưng chứng mất cảm xúc của cô gái này rất có thể là vĩnh viễn. Đồng thời theo thời gian trôi qua, vẫn có thể xuất hiện một số di chứng khác, chẳng hạn như xuất hiện chứng bệnh về mặt tâm thần.
Lúc nghe nói đến đó, tất cả mọi người đều thở dài. Bộ não là cơ quan tinh vi nhất, một khi đã bị tổn thương, nó có thể dẫn đến rất nhiều vấn đề khó giải thích rõ ràng. Ví dụ như lúc bé tôi hay ngã về phía sau đập ót nhiều lần. Thùy chẩm của đại não phụ trách thị giác của con người, cho nên điều đó có lẽ là lý do đã dẫn đến việc tôi bây giờ trở thành một người cận thị cao độ, đồng thời hoạt động thị giác rất kém.
Phó chủ nhiệm Trương nói, cô gái kia nằm viện 21 ngày. Các vết thương bên ngoài cơ bản đã khỏi hẳn, chuẩn bị cho xuất viện về nhà nghĩ dưỡng, thì vào lúc đó cô gái kia lại bỗng nhiên có ký ức về những chuyện của chính mình. Cô gái nói, trong đầu cô ấy bắt đầu xuất hiện những hình ảnh cuộc sống vụn vặt, những đoạn ký ức ngắn “chợt quay về” hiện lên trong đầu cô. Tin tức này khiến người nhà cô gái cùng với nhân viên chăm sóc đều vô cùng vui mừng. Nhưng mà, sự “vui mừng” này không kéo dài được bao lâu. Vào lúc nửa đêm, phó chủ nhiệm Trương vừa mới hết ca về nhà thì nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Trao đổi qua điện thoại, người nhà cô gái rất nóng lòng muốn tìm phó chủ nhiệm Trương, bác sĩ trực ban mới gọi cho phó chủ nhiệm Trương. Trí nhớ của cô gái đó đang dần dần khôi phục. Theo như cô gái đó kể lại, những chuyện sinh hoạt hằng ngày xuất hiện ngày càng nhiều trong đầu cô. Ví dụ như, một vài con phố, tòa nhà, gương mặt một số người, còn có những cảnh trong cuộc sống. Tỷ như cô cùng một vài người đá bóng trong sân, cùng một đám bạn uống rượu trong quán bar. À còn có hình ảnh người nhà của cô, và hình ảnh bạn gái cùng mình ở chung một chỗ…
Lúc đầu, phó chủ nhiệm Trương vẫn nghĩ đó là một hiện tượng tốt. Ông đang định dặn bác sĩ trực ban khuyên gia đình bệnh nhân không nên quá lo lắng, có thể hiện tại ký ức còn hơi lộn xộn, nhưng sau này sẽ bình phục như thường. Nhưng mà, trong lúc đang nghe, phó chủ nhiệm Trương cảm thấy có gì đó không ổn.
Ông hỏi bác sĩ trực ban: “Bạn gái? Cô sinh viên kia là đồng tính luyến ái?”
Bác sĩ trực ban nói, anh ta phải dùng cách này nói với phó chủ nhiệm Trương, bởi vì anh ta cũng không biết phải nói thế nào. Cô gái đó nói, trong đầu cô có một cặp vợ chồng xuất hiện nhiều lần trong những đoạn ký ức của cô, hẳn là cha mẹ của cô. Thế nhưng cặp vợ chồng trong đầu cô không phải là người nhà ở trong bệnh viện cùng cô hiện nay. Trừ điều đó ra, cha mẹ cô gái cũng bày tỏ, con gái của họ là một cô gái rất dịu dàng ít nói, có thể khi đi học ở trường xem học sinh nam đá bóng, chứ không có khả năng chính con bé cùng một đám con trai chơi đá banh, càng không thể ôm bạn gái.
Phó chủ nhiệm Trương nói, bộ não của con người giống như phần cứng của máy vi tính. Lúc máy vi tính bị hỏng, bạn đem ổ cứng đổi sang máy tính khác, hoặc là bạn thay thứ gì đó trong máy tính. Nhưng bạn không có đổi ổ cứng máy tính, máy vi tính sau khi hỏng cùng lắm là số liệu chương trình trong ổ cứng có thể bị mất. Nhưng những thứ trong máy tính này khẳng định là những thứ có trong ổ cứng của bạn, sao có thể là những thứ trong ổ cứng máy vi tính của người khác, phải vậy không?
Vì vậy phó chủ nhiệm Trương nói, mọi người đừng nóng vội, những hình ảnh dần hiện ra trong đầu cô gái có thể là cô đã chứng kiến, chẳng hạn như cô ấy xem một đám con trai chơi đá banh, thấy một bạn nam cùng bạn gái ở cùng một chỗ, thấy cha mẹ của một người khác vân vân. Có thể bởi vì trí nhớ vừa mới bắt đầu khôi phục, cho nên tư duy có chút hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa phân định rõ chuyện gì là mình đã thấy, chuyện gì mình đã trải qua.
Sáng ngày hôm sau, cũng chính là ngày cô gái kia vốn được cho xuất viện. Phó chủ nhiệm Trương bảy giờ rưỡi đi đến khu phòng bệnh, hơn nữa vừa đến khu điều trị đã đến xem tình hình của cô gái kia. Lúc này, cô gái đã xuống giường, vả lại còn đang ăn sáng.
Cô gái nói với phó chủ nhiệm Trương, cô ấy đã nhớ lại rất nhiều chuyện. Cô ấy nói, tên cô ấy là Uông Bình, mới vượt qua kỳ thi tư pháp. Cha của cô là một công nhân, mẹ là bà nội trợ ở nhà. Nhà còn kinh doanh một quán rượu nhỏ. Bởi vì nhà cô sống ở tầng một, nên quán rượu mở trên sân thượng của căn nhà. Cô còn nói, cô có một người bạn gái, có khuôn mặt bầu bĩnh, hơi mập một xíu, thế nhưng rất đáng yêu. Mặc dù cô vẫn chưa nhớ tên của cô ấy, nhưng cô lại nhớ rất rõ con đường đến nhà cô gái, cùng rất nhiều câu chuyện xoay quanh cuộc sống của bạn gái.
Nói chung, những chuyện cô gái nhỏ này nhớ đến không có bất kỳ chuyện nào có khả năng liên quan đến chính bản thân cô. Dùng ví dụ của phó chủ nhiệm Trương mà nói, máy vi tính không đổi nhưng ổ cứng lại đổi thành cái của máy khác.
“Chuyện này sao có thể chứ?”
Lúc đó tất cả mọi người chúng tôi đều thốt ra như vậy. Chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Trước đây tôi có đọc tiểu thuyết xuyên không, thấy linh hồn của một người chạy đến nhập vào thân thể của một người cổ đại, sau đó thì sao? Tất cả trí nhớ đều mang theo. Làm sao mà mang theo? Bản thân linh hồn có thể mang theo trí nhớ ư? Đương nhiên không thể! Trí nhớ được ghi lại trên vỏ não của con người. Trừ khi bạn cắt vỏ não của mình mang theo xuyên không luôn, bằng không bạn làm sao có thể mang theo trí nhớ chứ?
Phó chủ nhiệm Trương lại nói, có hai khả năng có thể xảy ra. Một là, bởi vì não bị tổn thương, nên tinh thần của cô gái đó xuất hiện vấn đề, những “ký ức” của cô ấy hoàn toàn do cô ấy tưởng tượng ra. Một khả năng khác chính là cô gái này đã từng biết một bạn học tên Uông Bình, đồng thời cô đối với cuộc sống của “Uông Bình” vô cùng hiểu. Bạn nam này có thể là đối tượng cô thích, nhưng cuối cùng lại không thể bên nhau. Cô gái ấn tượng sâu sắc với “Uông Bình”, vì vậy khi não bị tổn thương, chuyện cô nhớ trước nhất không phải là chuyện của chính mình, mà là chuyện của Uông Bình. Cũng có thể vì vậy mà cho rằng mình chính là Uông Bình.
Bất luận phó chủ nhiệm Trương thấy thế nào, chúng tôi thấy thế nào, nhưng cha mẹ của cô gái kia xem ra cho rằng trong thân thể của con gái mình dường như đang có linh hồn của một người khác đang ăn nhờ ở đậu. Cha mẹ của cô gái trong ngày hôm đó làm xong thủ tục xuất viện cho cô. Nhìn tình hình lúc đó, phó chủ nhiệm Trương nói, cha mẹ của cô gái đó dường như rất kiên định cho rằng con gái của mình bị linh hồn của người khác chiếm mất thân thể. Bọn họ vô cùng lo lắng, có thể sẽ đi thỉnh vài đạo sĩ, thầy cúng gì đó để tìm hồn phách của con gái trở về.
Sau khi cuộc tụ họp hôm đó kết thúc, tôi về nhà tìm kiếm cái người có tên “Uông Bình” trên công cụ tìm kiếm Baidu[1] một chút, đồng thời tra được thông tin người này đã vượt qua kỳ thi tư pháp, có thể khẳng định quả thực có một người như thế. Trên thông tin kỳ thi tư pháp của Uông Bình, tôi thấy anh ta sinh vào tháng 11 năm 1982. Còn cô gái kia sinh vào năm 1992. Hơn kém nhau mười tuổi à! Dĩ nhiên, Uông Bình cũng có thể là một người bạn nam mà cô gái kia quen biết, thậm chí cũng có thể là bạn trai trước của cô, chỉ có điều cha mẹ không biết mà thôi.
[1]Trang Baidu là công cụ tìm kiếm lớn nhất Trung Quốc, được lập vào năm 2000.
Sau đó tôi thử tìm tra trên mạng một số câu chuyện có liên quan đến việc linh hồn chiếm cứ thể xác. Ví dụ như năm 1949, sự kiện “Chu Tú Hoa” mượn xác hoàn hồn ở Đài Loan chấn động một thời[2]. Nhưng tôi đọc xong sự kiện này từ đầu đến cuối, tôi cho rằng đây là phát tác chứng tâm thần rất điển hình, bà Lâm Võng Yêu “được” Chu Tú Hoa “mượn xác hoàn hồn” vốn có một thời gian mắc bệnh tâm thần. Huống hồ, dân gian cũng luôn có rất nhiều câu chuyện được thổi phồng lên, và phủ lên một lớp thần bí và kỳ lạ. Ví như tôi đã từng gặp qua trường hợp của “hiệu trưởng Triệu”, đối với người bình thường mà nói, đó tuyệt đối là “ma nhập”. Sở dĩ việc này không khiến mọi người chấn động là bởi vì công việc tư vấn tâm lý yêu cầu tính bảo mật. Mặc dù việc “Thần” leo trèo này, cũng chỉ là quậy phá bên trong một chút mà thôi, không thể tiết lộ thông tin danh tính thật của người đến tư vấn, cũng như không thể công khai chuyện này với nhiều người.
[2] Sự kiện này như sau: Chu Tú Hoa bị cướp biển giết chết, cô chết không nhắm mắt. Vì vậy liền mượn thân thể của một thôn nữ Lâm Võng Yêu để sống lại. Chồng của bà là Ngô Thu Đắc phát hiện vợ đột nhiên bất tỉnh liền đem đến bệnh viện, kết quả chết không rõ nguyên nhân. Ngày đưa tang của bà, thi thể của bà lại đột nhiên bật dậy nói với mọi người: “Tôi là Chu Tú Hoa, tôi mượn thân thể của Lâm Võng Yêu để sống lại.” Trước tình cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó sự kiện mượn xác hoàn hồn này lan truyền khắp nơi. Sau đó, các học giả tâm linh trên thế giới bao gồm cả Mỹ và Nhật Bản đều đến Đài Loan phỏng vấn cô gái “Chu Tú Hoa” đó. Bà ấy một thời đã trở thành nhân vật tiêu điểm chấn động toàn thế giới. Sau đó, Ngô Thu Đắc để tránh giới truyền thông, đã mang Chu Tú Hoa mượn thân thể của vợ mình rời xa thành thị, đến sống ở một vùng quê ở Đài Loan.
Trước đó không lâu, tôi có đi ngang qua con đường đã xảy ra sự cố năm đó, phát hiện cách chỗ xảy ra tai nạn không xa vừa vặn chính là tòa án nhân dân thành phố. Lúc đó tôi bỗng nhiên lóe sáng, nhớ đến Uông Bình đã vượt qua kỳ thi tư pháp vào năm 2008, vậy thì không phải là anh ta đi làm trong tòa án chứ? Hơn nữa còn phải đã gặp tai nạn chết trong ngày hôm đó chứ? Lúc về nhà, tôi lập tức lên mạng tìm tin tức liên quan đến tai nạn kia. Đáng tiếc chính là, trong bản tin không có nhắc đến danh tính của những người đã chết trong tai nạn hôm đó. Nếu không tìm được cách lý giải nào khác, đối với chuyện này tôi vẫn quyết định tin vào khoa học.
Hết chương 8