Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong cuộc hành trình trở lại Hoài Âm, Đường Đường và Dương Niệm Sâm đã nảy ra một trận cãi vã.
Phân tích dựa theo đủ loại nhân tố rồi thời cơ thì đáng lẽ ra cuộc cãi vã này không nên xảy ra mới đúng.
Ngày đó tỉnh lại, từ lúc thu thập hành lý đến lúc xuất phát đi sân bay cô cũng chưa từng nói chuyện với anh.
Đường Đường thậm chí còn tự hỏi có phải ngày hôm trước mình đã uống rượu cao lương[1] hay không mà mọi chuyện lại thành như vậy.
[1] Cao Lương là một loại rượu lên men từ hạt kê, sau đó chưng cất thành rượu cao độ. Đặc trưng của các sản phẩm rượu Cao Lương đó chính là hương vị êm dịu, ngọt từ đường thực vật (sắc-ca-rô), rất tốt cho việc phòng ngừa bệnh tiểu đường.
Chỉ là dư quang quét đến ống quần của anh, dù ở góc độ nào cũng làm máu nóng của cô trào dâng.
Nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc trốn tránh của cô. Xuống giường mặc quần áo vào thì lại là hảo hán.
Dọc theo đường đi cô rất khát nước nên đã uống hết hai chai nước khoáng 250 (đồ ngốc) ml.
Nước nhà người khác đều là loại 500ml, vậy mà trên xe của anh lại chỉ có mấy chai nhỏ như vậy, quả thực là không đủ giải khát.
So với sự hồi hộp và ngại cùng như khi ngồi kiệu hoa của Đường Đường – cô gái mới lớn thì Dương Niệm Sâm mặc quần áo xong liền bị đánh về nguyên hình.
Dương Niệm Sâm sau khi mặc quần áo thì đứng đắn, lý trí, ngay cả những ngón tay thon gọn của anh cũng khiến người ta cảm nhận được sự lãnh đạm, xa cách.
Ánh mắt sắc lẹm của Tri Thu nhìn lướt qua những ấn ký màu đỏ lộ ra từ chiếc váy cao cổ của cô.
Hai người còn đang xếp hàng mua đồ ăn, cậu hỏi: “Chị, chị có chịu thiệt không?”
Đường Đường nhanh chóng tìm được cái khăn lụa rồi thắt cho mình một chiếc nơ bướm xinh đẹp.
Những ngón tay xấu hổ không biết đặt ở đâu liền gãi gãi vành tai: “Cái này…không tính.”
Cô là một người đề cao sự công bằng nên sẽ không đổ lỗi cho bất kỳ ai.
Nhưng cô không biết là nếu như người đàn ông kia muốn để cô chịu thiệt thì cô cũng không chạy thoát nổi.
Dương Niệm Sâm ở phía xa xa bước vào phòng chờ hạng thương gia. Bóng dáng lạnh lùng.
Tri Thu vô cùng khó chịu, vừa tủi thân lại vừa tỏ ra bế tắc với chị của mình, anh ta lại còn thái độ như vậy nữa.
Đường Đường cũng không khá hơn là bao, cô cảm thấy mình đã gặp phải một tên oan nghiệt.
Chạy đi đâu cũng đều là thiên la địa võng, nhưng nếu không trốn thì cô lại có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
Khi cầm vé máy bay trong tay, sự tức giận trong lòng Đường Đường đã bị khơi ra tới, mà nó cũng vừa lúc làm cái cớ để cô phá vỡ sự tĩnh mịch này.
Dương Niệm Sâm còn đang nói chuyện điện thoại, anh luôn có vô số cuộc điện thoại cần nói chuyện, như kiểu là nếu không có điện thoại thì anh sẽ chết ngay tại chỗ vậy.
Cô kiên nhẫn đợi cho tới khi anh cúp điện thoại mới cất tiếng hỏi: “Tại sao lại là đi Hoài Âm mà không phải Nam Kinh?”
Dương Niệm Sâm phất tay để thư ký Kim bên cạnh lui ra.
“Đương nhiên là trở về thành Nam, nhưng tại sao lại phải là Nam Kinh?” Anh rõ ràng biết sự sắp xếp của cô lại còn cố mà hỏi.
Đường Đường đã nắm rõ thói quen của anh bảy tám phần, tâm trạng còn tốt, có thể đối chọi gay gắt với cô.
Còn nếu tâm tình không tốt, thì ngay cả một chữ dư thừa cũng lười nói.
“Đầu tiên, tài liệu quan trọng của sư huynh đang ở chỗ tôi, tôi muốn trả lại cho anh ấy.”
Dương Niệm Sâm thoáng nhíu mày khi nghe đến cái xưng hô sư huynh này.
“Nếu như em không yên tâm với dịch vụ chuyển phát nhanh thì tôi sẽ phái người đưa tới tận tay anh ta.”
Đường Đường cao giọng: “Vấn đề không phải là có trả hay không, tôi còn có chuyện muốn bàn với anh ấy.”
“Hơn nữa, về việc Yên Thụ Đồ, chúng ta hẳn nên bàn bạc một chút?”
Ý của cô là Yên Thụ Đồ đối với anh chỉ đơn thuần là một giao dịch và nó không có giá trị gì với anh ngoại trừ giá trị về mặt tiền bạc.
Nếu như sư huynh bên kia đủ tài lực thì có thể mua lại, mà anh cũng không bị tổn thất gì.
Dương Niệm Sâm cau mày, nghe cô nói xong một tràng dài, nửa phút sau mới chậm rãi nói: “Em lại sai rồi.”
Phổi của Đường Đường như muốn nổ tung.
“Tôi là người làm ăn, đối với đồ của mình có toàn quyền xử trí.”
Nói xong anh bày ra một bộ muốn rời khỏi nơi chiến tranh bốc lửa này.
Đường Đường từ phía sau đá anh một cái, cô đã thề sẽ không khắc chế nhưng cuối cùng cô vẫn khắc chế phần nào, chỉ đá vào gót chân của anh.
Dương Niệm Sâm dừng bước nhưng đầu cũng không quay lại: “Không cần bàn lại.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");