Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tây trang của Dương Niệm Sâm bị ném ra từ giữa màn lụa mỏng, một khối nửa mềm mại nửa có hình lấp ló ở nơi bậc giường.
Chỗ đặt chân lớn như vậy cũng đủ để Đường Đường ngủ trong mấy tiếng sắp tới.
Hoặc là giữa mùa hè, sau khi hai người xong việc trần truồng dựa vào nhau, uống một chén rượu hoa quế ngọt ngào.
Đột nhiên trong đầu của anh hiện lên hình ảnh như vậy.
Trong màn tất cả đều là Đường Đường non nớt và hương vị của Đường Đường trưởng thành.
Giống như khi anh cách một lớp áo lót và dây áo lót chuẩn xác bắt được hai cặp v* mềm mại rồi dùng đầu ngón tay gảy gảy đầu v* nho nhỏ cương cứng của cô.
Chẳng bao lâu nữa cô sẽ trở thành vợ của anh. Thái thái, phu nhân hay bà xã đều là những danh xưng từ chính thống nhất tới bình thường nhất, tất cả đều thuộc về một mình cô.
Khá tốt.
Những người quen thuộc anh đều biết anh là một người đàn ông không thể truyền thống hơn.
Cô nên hiểu anh dần đi là vừa.
Cũng nên chấp nhận tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Khoảnh khắc Đường Đường muốn ngã xuống, cánh tay vung vẩy bắt được màn giường.
Bức màn vốn mềm mại mỏng manh, sao có thể chịu được sự lôi kéo của cô, vậy nên cô ngay lập tức đáng thương mà thả chúng ra.
Thay vào đó là đẩy đầu vai của Dương Niệm Sâm. “Không cần…đang ở nhà…”
Những cái hôn nóng rực của Dương Niệm Sâm đã chồng chéo khắp cơ thể của cô.
Chỉ cần lấp kín cái miệng nhỏ này của cô thì sẽ không còn bất cứ vấn đề gì nữa.
Miệng cô rất ngọt ngào, hương vị “tú khí ngọt thanh” như vậy anh ăn mãi cũng không đủ.
Âm thanh mút chùn chụt vang lên, anh véo hai má Đường Đường, thở phì phò nói: “Mở miệng ra.”
Đường Đường như tan chảy trong chính lâu đài của riêng mình.
Cái lâu đài vẫn luôn vững chãi, kiên cố thẳng cho tới khi có ai đó thô bạo mà đục ra một lỗ hổng, rồi tứ đó bắt đầu xâm chiếm vô thời hạn.
Cô mềm nhũn nằm trên giường, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, trong ánh mắt mê man mù sương là thân ảnh to lớn, quỷ mị của Dương Niệm Sâm.
Bàn tay to lớn, lòng bàn tay mang đến tầng tầng điện lưu ngao du trên thân thể cô tạo cảm giác từng con sóng đang vồ vập xô vào bờ.
Cô thích nụ hôn của anh nên sau khi phản kháng không thành công thì cũng dâng lên môi thơm của chính mình.
Hai đầu lưỡi ở trong không trung đụng chạm, hòa quyện vào nhau.
Từ nơi môi lưỡi giao hòa truyền ra những âm thanh đứt quãng, nào hỗn đản, lưu manh, rồi lại không biết xấu hổ.
Thân thể thì thành thật nhưng cái miệng nhỏ trước sau đều phải nói ra mấy câu vô thưởng vô phạt.
Dương Niệm Sâm nửa híp mắt, đẩy hai chân cô ra, quy đ*u sung huyết cọ xát bên ngoài âm h/ộ phấn nộn, mềm mại.
Giọng nói trầm thấp pha chút tươi cười truyền vào màng nhĩ của Đường Đường: “Bảo bối, em nói đúng.”
“Giây phút tôi bước qua ngưỡng cửa kia thì đã định sẵn là sẽ không rời đi.”
Sau đó nửa cây côn th*t cứ thế mà cắm vào.
Cô đột nhiên giật bắn mình, nhu mị kêu lên một tiếng, suýt nữa là đem cặp v* của mình dâng tới miệng cọp.
“A, anh không biết xấu hổ!”
Dương Niệm Sâm thuận tay xốc áo lót màu trắng hồng lên, cứ thế không hề gặp bất kỳ chướng ngại nào mà nắm bóp bầu v* thơm ngon, mềm mại.
“Không sao, em có thể kêu lớn tiếng chút cũng được.”
Dứt lời, liền đem hai ngón tay cắm vào trong miệng của cô.
Hai chiếc răng nanh nhẹ nhàng cắn xuống một cái nhưng rất mau đã phối hợp với động tác của anh.
Đầu lưỡi nhỏ ướt át như lấy lòng mà cuốn lấy ngón tay của anh.
Huy*t thái dương đột nhiên phồng lên, những cơ bắp đang căng chặt bỗng chốc trở nên mạnh mẽ.
Thắt lưng nhấp một cái, cả cây côn th*t toàn bộ đều tiến vào. Thẳng tắp mà vọt tới cửa tử cung.
Rất nhiều dịch nhầy ướt át theo đó mà chảy ra. Chiếc giường lớn phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Cho dù chiếc giường có vững chãi tới đâu, chỉ cần làm bằng gỗ thì đều không thể nào chịu được động tác như vũ bão của người đàn ông.
Đường Đường nắm lấy thắt lưng của người đàn ông, áo sơ mi đã thấm đẫm mồ hôi, tiếng thở dốc của cô cũng theo đó dung hòa vào.
Dương Niệm Sâm nhấc mông của cô lên, đưa nó lại càng gần với dương v*t đang bung sức ra trận.
Thùng thùng, thùng thùng, tiếng đập cửa giống như là Định Hải Thần Châm vang lên, cả người Đường Đường cứng đờ.
Theo sau đó là thanh âm của Tri Thu: “Chị, chị ở đâu?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");