Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối năm, Trịnh Hữu Tài gọi điện thoại tới: “Tôi chuẩn bị về quê để ăn Tết sớm, nếu cô có rảnh thì chúng ta gặp nhau, tôi nhân thể chúc tết sớm luôn.”
Luận văn đang ở giai đoạn kết thúc, thời gian còn lại của Đường Đường thực sự rất eo hẹp nên đành từ chối: “Lão Trịnh, ngài thật có lòng, phát cho tôi mấy bao lì xì là được rồi.”
Trịnh Hữu Tài phi phi vài tiếng, một hai phải gặp cô cho bằng được.
Trong vòng chưa đầy nửa năm, Trịnh Hữu Tài đã đứng vững gót chân ở Tấn Đông, ông ta còn vừa đầu tư xây dựng một tòa nhà cao ốc.
Cùng với đó, lão Trịnh còn quyên góp vật tư để xây dựng một trường tiểu học tình thương ở vùng xa xôi Tấn Đông.
Ông còn hứa sẽ dành 1% số tiền thu được dành cho việc đưa cơ hội đi học đến với người khuyết tật trên địa bàn.
Nhiều khi mấy người nhà giàu mới nổi không được đánh giá cao trong tầng lớp thượng lưu, một phần là về vấn đề nhân cách, phần còn lại là xét đến việc lớn lên trong hoàn cảnh nghèo đói, dơ bẩn, vốn không xứng để đứng ngang hàng với bọn họ.
Nhưng dựa vào việc Trịnh Hữu Tài đã trải qua một cuộc “thanh lọc tâm hồn” cùng với quân sư Quạ Ẩn đằng sau lưng ông, cùng với tài năng giám định của quân sư Quạ Ẩn nên danh tiếng của ông ta đã dần dần truyền xa trong cái vòng này.
Đây cũng là điều hiển nhiên thôi, tiền tài luôn đi cùng với nhân mạch (mối quan hệ), muốn bình thường cũng không được. Không ai có thể biết được rằng Quạ Ẩn tài năng bên người Trịnh Hữu Tài lại là một cô gái nhỏ cả. Với cái trình độ của Quạ Ẩn thì người khác cũng phải trải qua nhiều năm hun đúc, mài giũa cùng với phải có kiến thức lịch sử, văn hóa lâu đời mới có thể đúc thành như vậy.
Mới hơn một tháng không gặp mà cơ thể gầy gò của Trịnh Hữu Tài như được hơi ấm nuôi dưỡng, trở nên trắng trẻo, khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Sắc mặt hồng hào, thần thái khiêm tốn, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ sắc sảo, khôn khéo của người làm ăn.
“Yo~ đổi phong cách rồi à.”
Trịnh Hữu Tài phất phất vạt áo của mình, dưới lớp áo khoác là một bộ Đường trang được may bằng vải lanh trắng.
Nếu không nói gì thì người ta còn tưởng ông ta là một người có văn hóa khiêm tốn, lịch sự, bậc thầy uyên bác không bằng.
Trịnh Hữu Tài vui vẻ nói: “Thế nào? Cũng được lắm nhể?”, Đường Đường ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Tại một nhà hàng tư nhân tường trắng ngói đỏ xa hoa nào đó, lão Trịnh đưa cho cô một bao lì xì màu đỏ căng phồng, sờ qua thì chắc chắn không dưới 2 vạn.
“Còn một khoản tiền khác nữa thì đã được chuyển thẳng vào tài khoản của cô rồi.” Thì ra bữa ăn này không chỉ đơn giản là để đưa lì xì. Ông bí ẩn lấy ra mấy bức ảnh đưa cho cô xem.
Đường Đường dùng tay cầm một miếng bánh gạo hoa quế lên, thịt cá cô đã sớm ăn đến phát ngán, loại bánh gạo kê này là sở trường của ông nội cô: “Ồ, ly uống rượu bằng đồng.”
Trịnh Hữu Tài thò đầu lại gần: “Cô xem thử đi, có nhìn ra được cái gì không?”
Đường Đường mút đầu ngón tay, lại nhón một miếng thịt vịt nướng, chấm vào sốt me chua rồi bỏ vào miệng: “Đùa à, có thể nhìn ra cái gì từ ảnh chụp chứ?”
Biết là cô sẽ nói như vậy mà, Trịnh Hữu Tài đứng dậy nói: “Cô đi theo tôi.”
Ông ta lại dẫn Đường Đường lên một căn phòng bao càng xa hoa hơn ở phía trên lầu, bên trong đã chật kín người, khi hai người vào thì không ít ánh mắt tò mò phóng tới, nhưng cũng chỉ đơn giản là liếc mắt một cái rồi thôi.
Tất cả đều vây quanh một chiếc tủ kính trưng bày ở giữa căn phòng, trong đó là một chiếc hộp lớn lót nhung, và phía trên chính là chiếc ly bằng đồng kia.
Nếu như thứ này là hàng chính phẩm thì dựa trên hình dáng và quy chế thì có thể coi như là di tích văn hóa cấp độ một, tự nhiên không thể bị
người khác cầm lên, chỉ có thể dùng mắt thường quan sát ở một khoảng cách nhất định.
Trịnh Hữu Tài thì thầm bên tai Đường Đường, ‘cô có nghĩ đây là hàng chính phẩm không?’
Đường Đường đi qua đám người, mấy vị lãnh đạo thấy thế không khỏi tức giận, so với di tích văn hóa quốc gia thì một cô gái xinh đẹp thì tính là gì, sao lại lỗ mãng (thô lỗ, bất lịch sự) như vậy?
Cũng may chủ nhân của chiếc ly đã đứng dậy, dùng giọng điệu quen thuộc hỏi Trịnh Hữu Tài: “Lão Trịnh, đây là người của ông à? Không phải ông nói sẽ đưa Quạ Ẩn tiên sinh đến đây hay sao?”
Lão Trịnh cười với ý vị thâm tường (ý tứ hàm súc thâm sâu): “Thứ lỗi, thứ lỗi, tính cách của Quạ Ẩn tiên sinh rất lạ lùng, không thích ra ngoài, đây là tiểu đồ đệ của ông ấy – Tiểu Đường. Con bé được thừa hưởng không ít từ sư phụ của nó đâu, hiện giờ Tiểu Đường cũng đang là sinh viên của khoa Văn hóa và Lịch sử đấy.”
Chiếc ly kia bằng đồng, tự nhiên không dễ dàng bị làm hỏng nên chủ nhân của nó cũng hào phóng để cô gái nhỏ lấy ra quan sát một phen.
Lại hỏi: “Nhìn ra cái gì không?”
Đường Đường trả lại chiếc ly về chỗ cũ, gãi gãi đầu: “Cái này… Chắc là phải mang về để sư phụ của tôi xem xét kĩ hơn.”
Sao cô có thể khoe khoang trước mặt mấy người này được chứ? Chắc chắn sẽ phải đón nhận không ít ánh mắt hình viên đạn. Huống chi cô còn không nghĩ tới việc đổi chỗ dựa.
Trịnh Hữu Tài vừa có tiền lại còn chịu lắng nghe ý kiến của cô, bọn họ phối hợp rất ăn ý.
Sau khi hai người rời khỏi, Trịnh Hữu Tài nói: “Nếu cô tự tin thì tôi sẽ mượn được thứ đó bằng mọi giá.”
Đường Đường nói: “Cũng được, cứ lấy được chiếc ly rồi lại nói.”
Trịnh Hữu Tài phân phó lái xe đưa cô về, trên hành lang phía xa có một người đàn ông lịch sự, văn nhã dang đứng, còn không phải con trai độc nhất của đại phòng nhà họ Dương – Dương Thận thì là ai.
Dương Thận không uống rượu cũng không hút thuốc lá, cả người khí chất không thể nào sạch sẽ hơn.
Một người phụ nữ mặc sườn xám thướt tha đi ra, nắm lấy cánh tay của người đàn ông: “Cô gái nhỏ xinh đẹp quá nhỉ?”
Người phụ nữ kia đương nhiên không phải là vợ của hắn ta, Dương Thận cười cười: “Cô gái nhỏ sao có thể phong tình bằng em được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");