Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Thế là Nhi Nhi bị Độc Cô Hạo Kỳ vác về....
Hàn Ngân Hy chỉ đơn giản mỉm cười nhẹ, Lưu Ly mặt nghiêm chỉnh gật đầu nhẹ coi như đã trả lời
- Ừ, thế thì đỡ một của nợ
- Thế cậu có từng nghĩ, sau khi cậu ấy biết chuyện này sẽ phản ứng như thế nào không? Hử?
- Đó là chuyện của sau này
- Thế à?
- Hàn tiểu thư, tôi đến kiểm tra vết thương, làm phiền Lưu tiểu thư ngồi đợi một lát
Bạch Dật Trạch hiện tại đã phục hồi sao cơn nộ khí, vẫn mặt than đó nhìn hai người. Hắn không thể cởi mở một chút sao? Đến gặp bệnh nhân với vẻ mặt đơ như tượng thế sao? Mà thôi đó cũng không phải là chuyện của cô. Hàn Ngân Hy cắn răng, lết thân quay về giường muốn thản nhiên ngồi xuống như thể không có chuyện gì. Bạch Dật Trạch cùng Lưu Ly kẻ đứng người ngồi nhìn cô, vẫn không có ý định giúp đỡ gì cả. Hừ, đối với kẻ làm bậy thì không nên rộng lượng
Bịch...
Thấy Hàn Ngây Hy đã an tọa, Bạch Dật Trạch đi đến xem vết thương cho cô. Hắn lộ vẻ ghen ghét khi nhìn những vết tích ửng đỏ đầy chói mắt trên cổ lẫn xương quai xanh của cô, đủ biết hôm qua đã có 'chuyện tốt' gì xảy ra.
- Theo đánh giá sơ bộ của tôi, cô cần ở lại thêm tuần nữa
- Vì sao?
- Cô xem có bệnh nhân nào không biết tự chăm sóc bản thân như cô không?
- Ý anh đây là sao?
- Còn giả ngây? Không thể điều dưỡng tốt thì ít nhất cũng phải xem trọng nó một chút, sao lại để cả băng gạc bong ra, miệng vết thương vừa khép thì bị vỡ ra nặng hơn trước, cho cô ở lại thêm một tuần nữa là ít rồi đó
- Tùy tiện
Cạnh... Lưu Ly để tách trà xuống chiếc dĩa nhỏ dưới bàn, bình tĩnh nói:“ Bạch viện trưởng, anh nên làm kiểm tra tổng quát cho cậu ta luôn đi...” Quay đầu lại nhìn hai người ý cười vẫn chưa lui
- Tôi chính là muốn xem thử, rốt cuộc cậu ta bị nứt bao nhiêu cái xương sườn, anh hiểu ý tôi chứ?
- Không phiền Lưu tiểu thư bận tâm, tôi cũng đang có ý đó. Đương nhiên sẽ kiểm tra thật kỹ lưỡng, nhất là kẻ dùng bệnh viện của tôi làm chuyện riêng
Bạch Dật Trạch vừa nói vừa nghiến răng, thâm ý nhìn cô. Hàn Ngân Hy chảy đầy vạch hắc tuyến, trong lòng bỗng thấy cảm thấy chột dạ. Người bị hại là cô mà, vì sao ai cũng châm chọc cô hết vậy? Nếu muốn tại sao các người không đi tìm tên Lam Triệt chết bầm kia chứ... Cô trong sạch mà... Vì sao? Hàn Ngân Hy khóc không ra nước mắt
- Hàn tiểu thư làm phiền cô theo tôi
- Tôi có thể từ chối mà
- Về khoản này thì chúng tôi không ép buộc bệnh nhân nếu không muốn thì thôi vậy
Lưu Ly liếc mắt trừng cô một cái rồi quay đi. Hàn Ngân Hy âm thầm thở phào trong lòng một hơn... Phù, may quá nếu kiểm tra mà thấy cái gì chắc họ làm thịt cô mất- Kiểm tra đã xong, tôi xin phép đi trước hai người cứ tự nhiên
Nói xong Bạch Dật Trạch bình thản cầm hồ sơ bỏ đi
- Cậu không đi sao? Tớ nhớ làm đặc công đâu thảnh thơi như vậy?
- Tớ không muốn làm ai cản được tớ? Sao mới đó đã muốn đuổi khách đi?
- Không ai hiểu tớ như cậu
- Ừ... Gặp lại sau
- Gặp cậu sau
Lưu Ly đứng lên chỉnh lại y phục rồi bước ra. Hàn Ngân Hy thấy thế liền xuy tay ý bỏ đi... Vừa mở cánh cửa ra, bất chợt cô ấy quay người lại khiến cô giật thót thu tay lại, Lưu Ly liền nở nụ cười nham hiểm
- Ở lại đây mà kiểm điểm lại hành vi của mình đi... Không khéo tối nay sẽ có khách đến viếng đó...
Cạnh... Lưu Ly đóng cửa lại, nét mặt thay đổi hoàn toàn xoay người bỏ đi... Hàn Ngân Hy ngã người xuống giường thở dài, miệng thì thầm:“ Vậy là mình bị mất trong sạch lần hai sao? Ông Trời thật biết lựa kịch bản đó... Khốn khiếp!”
Cô bật người ngồi dậy, mở loptop ra thì thứ đập vào mắt cô là cổ phiếu của Đường thị tăng đột biến, quả là ngày u ám cũng may là của Bắc thị không bị xuống cho mấy, chứ không cô không những thành tội nhân mà còn là con nợ của tên đó nữa... Thảm hại!....
----
- Lam Triệt xem ra ta với ngươi không đội chung một trời rồi... Ta sẽ cho ngươi thấy thế nào đắc tội với Bắc Thiên Chiến này... Hừ
- Chỉ là chuyện xã giao bình thường thôi, cậu cần gì phải làm quá lên như thế? Thời gian còn dài, hắn đã chiếm tiện nghi trước thì cậu phải dành lại và mạnh tay hơn hắn chứ...
Cố Nguyên Lãnh mặt vẫn không đổi sắc nhìn những con số trên màn hình, Bắc Thiên Chiến nghe thế bèn nhanh chân đi đến chỗ của hắn, đặt bản điều tra kế bên, cả người vẫn còn tức đến tối mặt. Đối với cái tên bình thường trăng hoa có nhà không dùng để ngủ qua đêm như hắn thì biết cái gì gọi là tình cảm chứ? Nhưng nghĩ đến anh cũng thấy chột dạ, rõ ràng ngay cả bản thân cũng không sao hiểu nỗi cảm xúc của chính mình lấy đâu ra cái quyền đánh giá người khác như vậy... Thế nhưng trong tâm nộ khí vẫn đang sôi và không có dấu hiệu huyên giảm
- Cậu thì hiểu gì? Nếu là tự nguyện thì tớ có thể xem xét nhưng lần này là hắn...
Nhìn xuống tên bạn chí cốt mặt vẫn đang vô tâm, thủy chung nhìn vào màn hình trước mắt, tay thì bận gõ phím. Nghe anh nói thế, Cố Nguyên Lãnh khẽ đưa mắt qua liếc nhìn vài chữ trên bản điều tra rồi quay lại tiếp tục công việc. Bắc Thiên Chiến thấy thái độ của hắn bây giờ thì mới bắt đầu xem xét hành vi của bản thân khi nãy... Đúng là anh đã hơn nóng tính không biết tiết chế
- Thôi không nói với cậu nữa... Là do tớ lỗ mãng
Thấy tên đó đã hạ hỏa. Cố Nguyên Lãnh liền dừng mọi hoạt động, ngước khuôn mặt băng lãnh lên, nhìn thẳng vào mắt anh cười yếu ớt “: Thế cậu có muốn mình đánh sập hệ thống của Lam thị không? “
Bắc Thiên Chiến nghe thế, bạc môi cong lên một đường hoàn mỹ:“ Cứ làm nếu cậu thích”
Ý cười càng đậm nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Cố Nguyên Lãnh bèn buông giọng:“ Cậu có nghĩ những tên kia bây giờ đã biết chuyện rồi nhỉ?”
- Đã trễ như vậy, khỏi đoán cũng biết chuyện này đã tới tay bọn họ rồi... Mà cậu hỏi thế làm gì? - Bắc Thiên Chiến mắt đầy nghi hoặc nhìn Cố Nguyên Lãnh
- Không gì vì muốn biết rốt cuộc Hàn Ngân Hy kia có bao nhiêu mị lực... Dù là nguyên nhân gián tiếp khiến giá cổ phiếu của cậu giảm xuống, mà cậu vẫn còn quan tâm như thế
Bắc Thiên Chiến nhíu mày nhìn Cố Nguyên Lãnh:“ Này, nội những tên kia thôi là tớ đủ phiền rồi, sao lại thêm cả cậu nữa”
Cố Nguyên Lãnh cuối người xoay chiếc nhẫn:“ Ban đầu tớ không định có ý đó, nếu cậu đã muốn chia sẻ như thế thì tớ rất sẵn lòng đón nhận”
- Không, cậu cứ xem như tớ chưa từng nói gì
- Hửm, ngôn từ đã thả ra thì không có chuyện rút lại
Cố Nguyên Lãnh đứng dậy khỏi chiếc sofa đi đến quầy rượu, rót ra hai ly rồi đưa cho Bắc Thiên Chiến một cái
- Cảm ơn cậu đã cho tớ gia nhập, về sau trăm sự nhờ cậu cả vào cậu đấy
Cạch...
Bắc Thiên Chiến hiện vẻ mặt hết nói nhìn hắn, nội tâm đang phun tỏa nộ khí, cứng họng:“ Cậu.... “
Cố Nguyên Lãnh thì êm ả thưởng thức rượu, không hiểu sao hôm nay nó coi vị ngọt hơn thường ngày. Là do để lâu lên men hay do nội tâm con người lúc vui đây?
=======