Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
10,
Buổi tối của một tuần sau, tôi ngồi trong một nhà hàng cao cấp, trên người là bộ váy Chung Đình mua.
Thật ra, tôi luôn nghi ngờ những kế hoạch của chị ấy.
Chị ấy nói, Yến Hoài Thu thật sự rất thích tôi.
Hơn nữa còn là cái kiểu thích c h ế t mê c h ế t mệt.
Làm sao có thể chứ, anh ấy thích tôi khi nào?
Sao tôi lại không nhìn ra được.
Nhưng Chung Đình xinh đẹp như vậy, lại có một bạn trai cún con đẹp trai như thế, chị ấy chính là lão đại.
Chỉ là chiếc váy này có vẻ quá hở hang rồi.
Tôi không được tự nhiên kéo lên kéo xuống.
Bỗng nhiên, đèn trần của nhà hàng vụt tắt và đèn tường chuyển từ màu xanh lam sang màu hồng.
Một nam sinh đẹp trai xuất hiện trước mặt tôi, quỳ một gối xuống.
“Tiết Niệm, chúng ta đã ở bên nhau bốn năm, gả cho anh đi!”
Tôi giật mình.
Nhưng lão đại Chung đã ra chỉ thị, tôi phải trả lời theo kịch bản:
“Chúng ta bên nhau bốn năm rồi, em rất vui khi anh cầu hôn em.”
“Em đồng ý với anh, anh đeo nhẫn lên cho em đi…”
Lời thoại còn chưa kịp đọc xong.
Một bóng người cao lớn bước ra.
Trông hung dữ một cách khó hiểu.
“Tiết Niệm.”
Vẻ mặt Yến Hoài Thu lạnh lùng, ánh mắt quét qua nam sinh đẹp trai đang nửa ngồi nửa quỳ, rồi nhìn sang tôi.
Cặp mắt đen kia lạnh lùng nhìn tôi: “Cái gì gọi là bên nhau bốn năm rồi? Bốn năm trước em mới bao nhiêu tuổi?”
Trong lòng tôi hơi sợ hãi, nhưng vẫn làm theo kịch bản:
“Vậy thì sao? Tôi không thể ở bên anh ấy sao?”
“Chỉ cần tôi thích là có thể ở bên nhau.”
“Em thích?” Yến Hoài Thu không giận mà còn cười lên, “Em một bên nói thích tôi, một bên cùng người khác yêu đương bốn năm. Tiết Niệm, có phải em nghĩ rằng trưởng thành rồi tôi sẽ không đánh mông em đúng không?”
Anh ấy bước lên phía trước, nắm lấy tay của tôi:
“Nói với tên nhóc này, em và nó kết thúc.”
“Về nhà với tôi.”
Thấy tôi đứng yên, Yến Hoài Thu nhíu mày, ánh mắt ảm đạm, trực tiếp ôm ngang tôi lên.
“A, thả tôi xuống.”
“Yến Hoài Thu, anh làm gì vậy!”
Yến Hoài Thu mặc kệ tôi, ôm tôi bước đến bãi đậu xe, mở cửa rồi ném tôi vào.
Tôi cố gắng đứng dậy.
“Anh có ý gì? Bạn trai tôi còn đang đợi tôi!”
Nghe thấy hai chữ “bạn trai”, đáy mắt Yến Hoài Thu trở nên âm trầm, dùng đôi tay to lớn đè vai của tôi xuống, ép tôi ngồi vào trong xe.
Anh cúi người, anh dùng chân kẹp lại hai chân của tôi, từ trên cao nhìn tôi chòng chọc.
“Tiết Niệm, rốt cuộc em đã ở bên thằng nhóc kia bao lâu?”
“Thật sự là bốn năm sao?”
“Em còn vị thành niên đã dám lén lút yêu đương, hôm nay ông đây không đánh em không được…”
“Anh ăn dấm.”
Tôi ngắt lời anh.
Động tác của Yến Hoài Thu ngừng lại.
Ở khoảng cách gần như thế này, tôi cảm nhận được sự bối rối trên mặt anh ấy.
“Anh thích em.” Tôi chớp mắt nói: “Yến Hoài Thu, anh cũng thích em đúng không?”
Cả người anh bỗng cứng ngắc, vừa rồi còn hung hăng lãnh khốc, bây giờ đã câm nín rồi.
“Anh đối với em… thật sự không có cảm giác sao?”
Tôi chống người dậy, theo sự dạy bảo của Chung lão đại, tôi vòng tay qua cổ anh ấy.
Mặt hai chúng tôi sát vào nhau.
Tôi dùng chóp mũi cọ vào mặt anh.
“Như vậy? Không có cảm giác sao?”
“Thế này, cũng không có sao?”
Cơ bắp Yến Hoài Thu căng cứng.
Hô hấp của anh trở nên nóng như lửa đốt.
“Được rồi, anh không có cảm giác với em, vậy em lên kia tìm bạn trai em, đêm nay ở bên anh ấy là được…”
Lời cuối cùng vừa dứt…
Người đàn ông bất động từ nãy đột nhiên giơ tay nắm lấy gáy tôi, cúi đầu xuống hôn tôi thật mạnh.
Đây không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt.
Là nụ hôn của người trưởng thành.
Tôi bị sốc đến nỗi mở to mắt.
Nhịp tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Thì ra… hôn nhau với người mình thích là cảm giác thế này…
Thật giòn, thật ngọt, giống như bị điện giật vậy.
Không biết trôi qua bao lâu.
Yến Hoài Thu dần dần thả tôi ra.
Chúng tôi ôm nhau ở ghế sau, thở dốc.
Màu son trên môi tôi đã sớm trôi hết, chắc đã vào hết miệng anh rồi.
“Chú nhỏ, đã hôn xong chưa?” Tôi thở hổn hển: “Xong rồi, em đi tìm bạn trai đây.”
Yến Hoài Thu bật dậy, đôi mắt trở nên nguy hiểm: “Tiết Niệm…”
Còn dám hung dữ nữa!
“Chú nói, chú không có tình cảm với em!” Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh:
Chú nói chú có cô út! Chú giúp em chuẩn bị của hồi môn! Chú nói chú không thích em!”
“...Tôi chưa bao giờ nói là tôi không thích em.”
“Anh nói rồi…”
“Chưa.”
Yến Hoài Thu nhìn thằng vào tôi nói từng chữ:
“Tiết Niệm, tôi chưa bao giờ nói rằng không thích em.”
“Bởi vì tôi không thể nói ra.”
“Tôi đã kiềm chế hai năm, mỗi ngày đều rất khó chịu.”
Tôi sửng sốt hỏi lại: “Cũng bởi vì sợ sau này em sẽ hối hận sao?”
Yết hầu Yến Hoài Thu khẽ chuyển động, một lúc sau mới gật đầu.
“À.”
Tôi vươn người lên, vẫn dùng chiêu cũ: “Được thôi, em đi tìm bạn trai, dù sao chú cũng không có cảm giác đối với em….”
Yến Hoài Thu cực nhanh ngăn tôi lại, không cho đi.
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy sự kiềm chế trong anh sụp đổ từng li từng tí.
Cuối cùng nó bị đánh bại hoàn toàn.
Sau đó, anh cúi đầu hôn tôi một lần nữa.
“Có cảm giác với em.” Yến Hoài Thu khàn giọng, ở bên tai tôi thì thầm nhận thua, “Đời này, chỉ có cảm giác với em.”