Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
12,
Nhưng hôm đó, khi tôi tan học về thấy Yến Hoài Thu ho khan rất nhiều.
“Bác sĩ nói, anh phải cai thuốc, nếu không sẽ ho nhiều hơn.”
Anh giải thích với tôi như vậy.
Tôi phồng má trừng mắt nhìn anh: “Anh hút thuốc từ bao giờ?”
Tôi nhớ rõ trước đây anh ấy không hút thuốc.
“Sau khi em học đại học.” Yến Hoài Thu nhìn thẳng vào tôi nói, “Anh rất nhớ em, nhớ đến nỗi chỉ có thể hút thuốc để giải tỏa.”
“...”
Nghe anh nói xong tôi đỏ bừng mặt.
Lời yêu thương vô tình nói ra đúng là quyến rũ nhất.
Tôi quyết định: “Được, vậy phải cai thuốc, bắt đầu luôn từ hôm nay!”
“Nhưng anh chưa bỏ được, anh n g h i ệ n.” Yến Hoài Thu đứng dậy rút ra một điếu thuốc, “Bây giờ thật sự muốn hút.”
Tôi vội chạy qua ôm anh, không cho hút thuốc.
“Nếu anh hút thuốc, em sẽ rất tức giận.”
“Nhưng thật sự rất ngứa miệng.” Yến Hoài Thu nhân cơ hội này ôm tôi vào lòng, cúi đầu dụi chóp mũi vào mặt tôi “Hiện tại miệng anh rất khó chịu, Niệm Niệm ngoan, giúp anh làm dịu đi được không?”
“Em làm dịu đi kiểu gì…A.”
Còn chưa dứt lời, đã bị anh cúi đầu ngậm chặt môi.
Nụ hôn của anh quá quấn quít, mỗi lần bị anh hôn, trong đầu tôi không nhớ nổi gì nữa.
Chờ đến khi tôi tỉnh táo lại đã nằm trong ngực anh.
Tôi cắn môi, lườm anh: “Ai cho anh hôn em!”
“Không phải em nhào vào trong ngực anh sao?”
Yến Hoài Thu giả vờ vô tội nhún vai, sau đó lại mặt dày hôm lên mặt tôi.
Sao trước kia tôi không phát hiện anh dính người thế này nhỉ.
Nhưng nắm rồi thì đừng buông.
Tôi ngả vào vòng tay anh, trái tim như được ngâm trong hũ mật ngọt.
Nhưng Yến Hoài Thu lại buông lỏng ra.
Anh cọ cằm vào cổ tôi, khàn giọng nói: “Niệm Niệm, khi em tròn 20, chúng ta lĩnh chứng được không?”
Tôi chớp mắt: “Là mấy tháng nữa sao?”
“Ừm, anh sẽ nhịn thêm vài tháng nữa.”
“Ồ, vậy để em suy nghĩ, dạo này em gặp rất nhiều học trưởng đẹp trai ở trường…”
Cánh tay đang ôm tôi của Yến Hoài Thu đột nhiên siết chặt hơn, một tay nâng mặt tôi lên, mặt đối mặt.
“A.”
“Học trưởng đẹp trai?” Yến Hoài Thu híp mắt lại, “Được, Tiết Niệm, thì ra em chê tôi già.”
Anh lại cười một tiếng, “Ông đây hôm nay phải để em nhìn rõ xem, học trưởng trẻ tuổi lợi hại, hay ông đây lợi hại.”
“Yến Hoài Thu! Anh vừa nói sẽ nhịn thêm vài tháng!”
“Được, anh có thể nhịn được, nhưng cũng có biện pháp khác đối phó với em.”
“...”
Không xong rồi, tôi chạy không thoát.
Tôi sợ rằng chiều nay sẽ không đi học được.
Cũng không biết là có thể ăn cơm tối được không.
Trong lúc cao trào, chỉ nhớ Yến Hoài Thu nghiến răng nói bên tai tôi:
“Là em khiêu khích anh, từ nay đừng hòng chạy trốn.”
“Tiết Niệm, em dám hối hận dù chỉ một chút xem.”
“Em là của anh, chỉ có thể là của anh.”
Cuối cùng, anh thì thầm nói.
“Niệm Niệm, ba tháng sau, anh sẽ tổ chức cho em sinh nhật tuổi 20 long trọng nhất, khó quên nhất, được không?”