Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2,
Vì vậy, khi thấy Yến Hoài Thu ở trước quầy hoành thánh ở chợ đêm, tôi hoàn toàn c h ế t lặng.
“Chào quý khách, đã đến giờ đóng cửa…”
Tôi chào hỏi một cách nhiệt tình.
Ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Yến Hoài Thu mặc một bộ âu phục, chân đi giày da trông cực kì anh tuấn.
Đi cùng anh còn có 2 người trợ lý đằng sau.
Họ đứng trước quán nướng nhỏ này không hợp lý lắm.
Tôi sợ đến mức trợn tròn mắt, đồ đang cầm trên tay cũng rơi xuống mặt đất.
“Anh…sao lại ở đây?”
Từ sau hôm đó, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau.
“Anh?”
Yến Hoài Thu có lẽ không hài lòng với cách xưng hô này, đôi lông mày cau lại.
Từ nhỏ đã vậy, chỉ cần anh cau mày, tôi liền sợ hãi đến mức co vai lại.
Trình Duệ đang cắt hành, thấy cảnh này lập tức đứng ra bảo vệ tôi.
“Tiểu Niệm đừng sợ.” Trình Duệ trừng mắt nhìn Yến Hoài Thu, “Anh muốn làm gì..?”
“Học trưởng Trình!” Tôi vội giữ chặt tay anh ấy, “Không phải, đó, đó là người nhà của em.”
Tôi cắn môi, nhìn về phía Yến Hoài Thu: “Chú nhỏ.”
Trình Duệ tròn mắt.
“Tiểu, Tiểu Niệm, em có một người chú trẻ tuổi như vậy từ lúc nào thế?”
Một lúc sau, Yến Hoài Thu ngồi xuống bên quầy hoành thánh.
Hai trợ lý đeo kính của anh đang nấu hoành thánh giúp tôi.
Yến Hoài Thu châm một điếu thuốc, nhìn tôi đang trong tiếc tạp dề bẩn thỉu.
“Tiền sinh hoạt không đủ?”
Tôi đến thành phố Vân Cương học đại học, hằng tháng Yến Hoài Thu đều gửi vào thẻ của tôi 50000 tệ.
Nhưng tôi chưa động đến 1 phần trong số tiền đó.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm mũi chân, không nói lời nào.
“Tôi tạo điều kiện cho cháu ăn học, là để cháu tới chỗ như thế này bán hàng sao?”
“...Đây chỉ là công việc bán thời gian thôi.”
Tôi bướng bỉnh nói: “Tôi tự nuôi được bản thân, không cần tiền của chú nữa.”
Yến Hoài Thu khịt mũi, “Đứa nhỏ này, cánh cứng cáp rồi.”
Anh búng tàn thuốc: “Thằng nhóc đó là ai?”
Anh lạnh lùng nhìn Trình Duệ.
“Là học trưởng trường cháu, cùng làm thêm với nhau ở đây.”
Đang nói thì Trình Duệ lau tay đi tới.
“Tiểu Niệm, đêm nay đông khách, may mà có chú cậu và hai người này trợ giúp.”
“Muộn rồi, tàu điện cũng không hoạt động nữa, chúng ta thuê một nhà nghỉ gần đây đi.”
Lời này vừa dứt, đôi mắt sắc bén của Yến Hoài Thu nhìn thẳng đến.
“Hai người ở nhà nghỉ cùng nhau?”
Nghe đến đây, tôi biết Yến Hoài Thu tức giận rồi.
Nhưng tôi biết, anh tức giận không phải vì tôi và nam sinh khác ở cùng nhau.
Anh không thích tôi.
Anh ấy chỉ, chỉ là có trách nhiệm đối với tôi mà thôi.