Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian trôi nhanh. Chớp mắt đã gần hết hai canh giờ.
- Thời gian còn khoảng 50 số. Bắt đầu đếm ngược.
- 50…
- 49…
- 48…
Vị trung niên cao giọng, đếm ngược từng con số.
Bảy thí sinh, tất cả đường như cũng đều đã kết thúc phần thi của mình với kết quả là bỏ cuộc, là đã cố gắng hết sức, hoặc là đã hoàn thành được đan dược, dược dịch dù chất lượng không được tốt cho lắm.
Trong phòng giờ đây, người duy nhất còn chưa hoàn thành phần thi của mình dĩ nhiên chính là thí sinh Bá Thiên Vũ đang ngồi tu luyện.
- 40…
- !
Bất chợt đúng lúc này, Bá Thiên Vũ cũng bừng tỉnh.
Hắn vội thu hồi trạng thái tu luyện, đứng thẳng người lên cùng với tư thế lưng thẳng, mặt nghiêm, soái ca khó cưỡng, khiến ai nhìn thấy cũng phải nhăn mày kiểu “đcm, làm màu vãi loằng, xấu như chóa mà bày đặt”.
Hắn đảo mắt lướt qua từng thí sinh lẫn cả năm vị giám khảo, rồi bỗng nhiên làm ra vẻ ta đây, sủa kinh vồn.
- Đây mà gọi là luyện đan ư? Thật là nông cạn. Ta sẽ cho các ngươi thấy, đâu mới chân chính là luyện đan.
!
Sau đó, ngay khi mọi người còn chưa kịp hé môi cười kinh, ê, con chó này vừa sủa cái gì hay lắm nè mọi người, chắc là muốn ăn đập á, chúng ta cùng nhau xông lên giúp nó được thỏa mãn chứ. Con chó Bá Thiên Vũ đã tự dưng cởi áo, làm lộ thân hình cường tráng, bảy tỷ múi, còn có xăm một con đại hổ dữ tợn từ ngực ra đến sau lưng với cái mặt hổ đã bị bốn dấu cào xé ngang trên mặt ở trong mắt mọi người, cho mọi người chiêm ngưỡng miễn phí.
Còn cái vết thương to lớn ngay ngực của hắn, nó đã hoàn toàn bay màu ở lúc hắn có được nguồn Niệm Lực to lớn từ việc chuẩn bị gầy dựng lại Bá gia khủng bố khi xưa.
- 30…
Cạch!
Bá Thiên Vũ không màn việc bản thân đã lần thứ hai trở thành tâm điểm của mọi sự kinh bỉ, buồn nôn đến từ tất cả mọi người có mặt tại nơi đây, nhất là Lý Thu Uyển. Nàng… nàng… nàng… thôi xong rồi, nàng đã bị cái bo đỳ 7 tỷ múi của hắn câu dẫn nên gương mặt cứ dại ra, đôi mắt chớp chớp, lấp lánh nhìn từng chi tiết, đường vân của con đại hổ dữ tợn trên người hắn.
Hắn lập tức nhấc lò lên bếp, nhóm lửa.
Phừng!
- 10…
Khi lò đã nóng đến một mức nhất định, hắn mở nắp lò, tống tất cả dược liệu để luyện chế Phục Thường Đan vào trong lò, làm nên một màn khiến mọi người đang theo dõi đều giật bắn mình, hết hồn kinh hô.
Á đu!
Thanh niên của năm!
Best luyện đan là đây rồi chứ đâu!
Bội phục, bội phục.
Ngươi mà luyện thành đan, ta sẽ dùng chính con chim cu của ta làm chân, đi từ đây đến cuối trấn luôn.
Luyện đan kiểu như ngươi, nếu nó thành công thì chắc ai trên đời cũng đều có thể làm đan sư rồi.
Mịa, có biết luyện đan không vậy thằng óc cứt!
@@! @@! @@!
Bảy cái @@, à không, trừ Lý Thu Uyển ra thì còn đúng 14 cái @@ đều đồng loạt xuất hiện trên gương mặt mọi người.
- 1…
Thời gian đi đến giây cuối cùng.
- Hoàn thành.
Bá Thiên Vũ cũng vừa kịp tắt bếp, kết thúc phần thi của mình chỉ sau vài mươi giây nhóm lửa.
Vị trung niên ria mép hô to.
- Hết giờ. Tất cả thí sinh dừng tay, nếu ai còn làm ra hành động lạ thường, bài thi xem như bị loại.
- Bây giờ sẽ là lúc các vị giám khảo đại nhân nhận xét thành quả của các ngươi. Các ngươi có được gia nhập Bách Mại Dược Các hay không cũng là do ý của các vị đại nhân quyết định.
Mọi người nghe vậy thì cấp tốc tỉnh người, dời mắt khỏi pha luyện đan đầy ảo diệu, mà nói trắng ra là xàm lòn, éo có kiến thức mà cũng đòi luyện đan của Bá Thiên Vũ. Họ quay lại với thành phẩm mình đã tạo ra.
Bá Thiên Vũ không để tâm đến những gì mọi người đang nghĩ. Chửi hắn là chó, là súc vật, là cái lồng bàn gì cũng đều được, một đại ca giang hồ như hắn sẽ đéo chấp nhặt mấy chuyện nhỏ như con thỏ này.
Hắn chỉ là mặc áo lại, che đi phần cơ thể hấp dẫn đã khiến Lý Thu Uyển không thể nào rời mắt chứ cũng không mở nắp lò, lấy đan dược đã được luyện bằng Niệm Lực ra vội.
- Hừ.
Lý Thu Uyển cách hắn vài thước nhăn mặt lên hắn đã mặc áo, làm nàng không nhìn kỹ được con hổ trông rất sống động kia, tự hỏi nó được ai xăm cho hắn, làm sao lại đẹp như vậy. Nàng trở lại gương mặt lãnh đạm rồi cầm lọ Phục Thương Đan vừa luyện xong lên tay.
Tranh thủ…
Ủa, mà tại sao hắn lịa tự dưng cởi áo khi luyện đan zậy, là khoe hàng hay là có ý định dụ dỗ Lý Thu Uyển mê hắn đây?
À không, hắn làm vậy là để cho mọi người thấy, trong suốt quá trình luyện đan của hắn, hắn chẳng làm bất cứ điều gì mờ ám. Đan thành là đan thành, dù là quá trình luyện đan của hắn vô cùng hư cấu vậy thôi, chứ chả ai rãnh đi khoe bo đỳ hay dụ dỗ Lý Thu Uyển, người hắn muốn biến thành em gái nuôi.
Ồ, ra là thế a.
Tranh thủ dư giả, khi năm vị giám khảo còn chưa bắt đầu thẩm định thành phẩm của những thí sinh, Bá Thiên Vũ tiếp tục một màn suy tư đủ bề.
Bấy giờ, sau khi nhìn sắc mặt của tám thí sinh, vị trung niên ria mép liền nói.
- Những ai tự hiểu bản thân đã thất bại thì mời ra về, đừng để mất thời gian quý báu của các vị đại nhân.
Lời này vang lên, ba người tham gia thi thành Đan Sư và một vị trung niên thi Luyện Dược Sư sau vài ba lần nhìn kỹ lại đan dược, dược dịch bản thân đã luyện chế ra thì đành lắc đầu, thu dọn đồ nghề, rời khỏi nơi đây.
Trung niên ria mép tiến lại gần từng thí sinh còn lại, đảo mắt, xem sơ những thành phẩm của Lý Thu Uyển, Lưu Chú và Chu Phú thì lập tức đuổi Lưu Chú.
- Yêu cầu của Hồi Thương Đan là một viên đan dược có kích thước ngang 2 phân, dọc 2 phân 5. Hồi Thương Đan của ngươi ngang, dọc đều chỉ có một phân, ngươi đã thất bại, về đi.
Lưu Chú không thể nào phản bác. Hồi Thương Đan của hắn quả thật là nhỏ hơn gấp đôi so với tiêu chuẩn của một viên Hồi Thương Đan bình thường. Lúc nãy hắn không đi là vì hắn đã hy vọng được các vị giám khảo lưu tình, nghĩ rằng ở tương lai không xa hắn nhất định sẽ luyện chế thành công Hồi Thường Đan mà chấm chế cho hắn, để hắn được gia nhập Bách Mại Dược Các.
Nhưng bây giờ bị trung niên ria mép, cũng có thể nói là vị giám khảo thứ sáu đuổi thẳng mặt, những vị giám khảo nơi cũng không có một tia ánh mắt nào nhìn hắn, muốn cho hắn một cơ hội nhỏ nhoi.
Hắn phải cuốn gói rời đi trước khi khiến các vị giám khảo đại nhân không vui vì bị câu giờ.
Trong lúc Lưu Chú thu dọn hành trang, trung niên ria mép tiếp tục công việc, đi đến chỗ của thí sinh cuối cùng - Bá Thiên Vũ, ra lệnh.
- Mở lò, ta muốn xem thử đan dược của ngươi có đạt chuẩn căn bản hay không.
- Vâng.
Bá Thiên Vũ không việc gì phải từ chối. Hắn mở nắp lò ra, một mùi hương tinh thuần, khiến lòng người bừng tỉnh từ trong lò xông lên, lan nhanh khắp phòng, hấp dẫn đến tất cả ánh mắt của mọi người tụ lại cùng với một sự kinh ngạc rất lớn.
Á đù. Đây là mùi đan dược, vậy hắn đã thật sự luyện thành đan chỉ bằng thời gian vài chục nhịp thở và cách thức “thẩy tất cả vào lò cùng lúc mà bất chấp nhiệt độ bên trong”?
Trung niên ria mép cũng lấy làm lạ, khó tin vãi lòn. Trung niên vội nhìn vào bên trong lò, thấy ngay mười viên đan dược to, tròn, hợp chuẩn, nhẵn bóng nằm im ru ở đáy lò thì liền nheo mặt lại, trở nên giận dữ khi nghĩ đến một khả năng.
Vụt!
Thế rồi ngay khi Bá Thiên Vũ vừa phát hiện sơ hở của bản thân “ấy thôi chết tôi. Luyện đan bằng Niệm Lực thì đan dược sẽ không tỏa ra nhiệt độ như vừa mới luyện từ lò xong. Thế này thì…”
Hắn gấp gáp hô lên để cố gắng biện minh trước khi bị phát hiện.
- Ấy, khoan...
Chát!
Nhưng rất tiếc, bàn tay của trung niên ria mép đã ịnh vào mặt hắn, đánh cho hắn té lăn trên đất cùng với một câu quát sùng máu.
- Dám giở trò gian lận ngay trước mặt ta. Tiểu tử, ngươi là đang chán sống!
///Tác nghỉ lễ đây.
Chúc mọi người nghĩ lễ vui vẻ, yên bình bên người thân, bạn bè.