Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong làng có lão họ Điền rất giỏi y thuật, nghe nói năm đó dịch bệnh hoành hành, lão đã cứu sống rất nhiều người.
Lão là người góa vợ, không con, nhưng sau này lão nhận cháu gái của Cửu lão nhà họ Trần là Thu Muội làm đồ đệ, nhà họ Trần tốt bụng, lúc xây nhà mới còn để dành cho lão một gian phòng để dưỡng già.
Mẹ chồng sờ người ta, lúc này cũng hoang mang: "Sao không thấy khỏi nhỉ? Rõ ràng đã đuổi "gió" đi rồi mà! Haizz, lão Điền già rồi, giờ này không biết có đến không nữa."
Lão Điền quả nhiên không đến, người đến là đồ đệ của lão, Trần Thu Muội.
Thu Muội trạc tuổi ta, là cô nương cao ráo, xinh đẹp.
Dưới ánh nến, nàng ấy cau mày bắt mạch, kê đơn thuốc cho ta, sau đó lấy ra một túi kim bạc bày trên bàn.
Những chiếc kim bạc kia lạnh lẽo, chiếc nào chiếc nấy còn dài hơn cả ngón tay, khiến ta hồn vía lên mây.
"Lúc nãy không phải nói uống thuốc là khỏi sao?" Ta run rẩy hỏi.
Thu Muội thản nhiên gật đầu: "Ừ, chỉ là muốn nhắc nhở tỷ tỷ, sau này phải giữ gìn sức khỏe, nếu không thì những chiếc kim này sẽ không nằm trên bàn mà là đ.â.m vào người tỷ tỷ đấy."
Triệu Đắc Thiên từng bị nàng ấy châm cứu rồi, nên vừa nhìn thấy những chiếc kim bạc kia, hắn liền hít sâu một hơi, nổi da gà.
"Thu Muội, hay là muội cất kim đi đi, nhìn ghê quá."
Thu Muội bĩu môi cười khẩy: "Ghê sao? Tẩu tử ốm nặng, không lo đi mời lang trung lại còn đi đuổi "gió", còn có chuyện gì ghê gớm hơn nữa sao? Nếu mà đuổi "gió" có tác dụng thì cần gì lang trung nữa?"
Mẹ chồng ngồi bên cạnh hậm hực nói: "Nhà nông chúng ta, đời nào cũng làm như vậy."
"Đến đời này phải thay đổi rồi! Bác ngồi im đấy, con xem mắt cho bác."
"Hả? Thật sao? Chữa được sao?"
"Thử xem sao ạ."
Nghe nói còn có thể chữa được, mẹ chồng xúc động đến nỗi miệng méo xệch.
Thu Muội cúi người xuống, mở mắt mẹ chồng ra xem xét kỹ lưỡng, sau đó lấy ra vài chiếc kim bạc, nhanh chóng châm vào vài huyệt vị trên đầu và quanh mắt bà.
Mẹ chồng ngồi trên giường, đau đến nỗi giật nảy người: "Ôi..."
Ta nằm trên giường, cũng giật mình: "Ôi trời ơi, sau này con nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe."
Triệu Đắc Thiên không dám nhìn mẹ chồng đang bị châm kim, quay sang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Giờ thì biết nghe lời chưa?"
Thu Muội nói mắt của mẹ chồng không thể khỏi hoàn toàn được, dù sao bị thương rồi thì vẫn là bị thương, nhưng có thể khỏi được sáu bảy phần.
Ca ca nàng ấy ở kinh thành có một tiệm thuốc, mấy năm nay nàng ấy luôn nghiên cứu y thuật ở đó, còn được học hỏi từ vài thần y, vì thế tuy rằng chỉ là một cô nương quê mùa, nhưng hiện tại nàng ấy ở kinh thành cũng nổi danh là "thần y".
Chỉ là vị "thần y" này luôn toát ra vẻ lạnh lùng, khiến người ta nhìn thấy là sợ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, sợ thì sẽ biết nghe lời.
Như mẹ chồng ấy, thường ngày hung dữ bao nhiêu, giờ đối diện với kim bạc của Thu Muội lại ngoan ngoãn như con mèo con.
Nghe tin ta bị ốm, ngày hôm sau cha ta liền lái xe ngựa vội vã đến thăm.
"Con gái ngốc ơi, nhà họ Triệu nhờ có xưởng đậu phụ mà giờ mỗi tháng kiếm được mấy lạng bạc, con phải giữ gìn sức khỏe, nếu không mà lỡ c h ế t thì họ lại cưới vợ khác, lúc đó thì "người khác hưởng thành quả" rồi! Nhà họ Phan chúng ta không thèm thiệt thòi như vậy đâu!"
Ta nằm trên giường, tức tối ho: "Cha nói cái gì thế?"
"Nói cái gì? Toàn lời hay ý đẹp thôi! Chỉ có cha mẹ ruột thì mới thật lòng với con cái!"
"Con không sao đâu, chỉ là bị cảm lạnh, uống thuốc là khỏi rồi."
Cha ta ngồi bên giường, nghi ngờ nhìn ta: "Vậy sao mặt mũi con vẫn xanh xao thế này?"
Nhưng lão nhìn một lúc, không hiểu sao mắt lại đỏ hoe.
Sau đó lão thay đổi sắc mặt, chửi rủa: "Nhà họ Tiền c h ế t tiệt!"
Cha ta là người không thể ngồi yên một chỗ, mỗi lần đến thôn Đào Thủy là lão lại đi lang thang khắp nơi, lão thích náo nhiệt, thích tán gẫu, càng thích trêu chọc bọn trẻ con.
Vì thế lão luôn mang theo một túi kẹo, gặp trẻ con trong làng là lại trêu chọc vài câu, rồi cho kẹo, khiến bọn trẻ trong làng luôn đuổi theo lão.
Lúc đầu, vì hành động của lão quá kỳ quặc, lý chính còn tưởng lão là kẻ bắt cóc trẻ con, suýt nữa đánh lão một trận.
Nhưng mà giờ lão và lý chính cũng như các lão gia trong làng đã trở thành bằng hữu thân thiết.
Ngay cả những thẩm thẩm thường ngày hay buôn chuyện phiếm ở đầu làng, nhìn thấy lão cũng nhiệt tình chào hỏi: "Ôi chao, nhạc phụ của nhà họ Triệu lại đến đấy à?"
Lần này cũng vậy, lão mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc đến thăm ta, lại còn mua quà cho mấy ông bạn của mình.
"Đây là bánh nếp cho Điền lão gia, đây là chè bánh cho lý chính, đây là rượu trúc diệp cho lão béo."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");