Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Đại Thiện lại uống đến say mèm, loạng choạng bước vào nhà.
Thấy hắn giơ tay lên, ta theo bản năng ôm c.h.ặ.t con gái vào lòng.
Nhưng khi nhắm mắt lại, đợi mãi cũng không thấy những cú đấm, cú đá quen thuộc trút xuống người.
Hôm nay… lại không bị đánh.
Chẳng lẽ hắn thắng bạc ở sòng?
Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ thì hắn đã dùng dây thừng to bằng ngón cái trói c.h.ặ.t hai mẹ con ta, còn thắt nút chec.
"Phu quân, chàng định làm gì vậy?"
Ta hoảng hốt, vùng vẫy hỏi hắn.
Thế nhưng, hắn chẳng đáp lời, chỉ im lặng nhóm lửa, cầm kẹp than bên cạnh cho vào lò lửa nướng.
Ngọn lửa trong lò bùng lên ngày càng mạnh, tim ta cũng đập loạn nhịp.
Sống bên Triệu Đại Thiện suốt bảy năm, tính tình hắn thế nào ta hiểu rõ.
Dù tên hắn có chữ “Thiện,” nhưng con người hắn lại vừa độc ác vừa bẩn thỉu.
Không những lười biếng ăn chơi, mà còn ham mê cờ bạc, uống rượu như nước.
Uống say thì mẹ con ta chịu trận, còn khi thua bạc cũng chẳng yên thân.
Giờ hắn càng im lặng, ta lại càng thấy sợ hãi.
Giọng ta run rẩy cất lên:
"Phu quân, chàng nói gì đi chứ? Ta với Phán Đệ đã làm sai điều gì?"
Quần áo đã giặt sạch sẽ, hôm nay ta còn đưa hết tiền công thêu thùa kiếm được.
Gạo trong hũ, hai mẹ con cũng chưa dám ăn thêm hạt nào.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Triệu Đại Thiện bước tới, trên kẹp than nóng đỏ là một chiếc ấn sắt khắc chữ "tiện dân".
"Nếu không phải tại ngươi, sao ta cứ thua bạc mãi?"
Hắn thô bạo xé áo ta, lộ ra bờ vai trần.
"Hôm nay ta sẽ đem mẹ con ngươi bán làm nô lệ, đổi lấy chút bạc trả nợ!"
Chiếc ấn sắt nóng bỏng ấn lên vai, khiến ta đau đến mức kêu thét, nước mắt lập tức trào ra.
Thấy tay hắn lại vươn về phía Phán Đệ, lòng ta hoảng loạn.
"Triệu Đại Thiện, nó là con gái ruột của ngươi đó!"
"Con cái gì chứ? Lão tử cần con trai! Thứ con gái này chỉ có thể đổi lấy tiền thôi!"
“Không, đừng mà!”
"Đương gia, ta xin ngươi. Có bán thì bán ta cũng được, nhưng Phán Đệ vẫn còn nhỏ. Cầu xin ngươi, tha cho con bé!"
Ta vừa khóc vừa van xin, cố sức giãy giụa để bảo vệ con gái.
Dây thừng siết c.h.ặ.t đến tê cứng đôi tay, nhưng vẫn vô ích.
"Phán Đệ! Phán Đệ!"
Trong tiếng khóc xé lòng của con bé, ta cùng nó bị đẩy vào kiếp sống tiện tịch.
"Đừng khóc, con đừng khóc… Có mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ bảo vệ con…"
Ta muốn ôm con vào lòng, nhưng chỉ có thể nằm bò trên đất, bất lực mà động đậy.
Đau, đau quá. Vết thương đang rỉ m.á.u, lòng người mẹ này còn đau hơn gấp bội.
"Triệu Đại Thiện, dù là hổ dữ cũng chẳng ăn thịt con, ngươi đúng là súc sinh!"
Ngày trước dù hắn đánh đập ta ra sao, ta đều nhịn vì con gái.
Nhưng không ngờ hắn lại không tha cho chính đứa con ruột của mình.
Đây là tiện tịch, dấu ấn suốt đời không thể xóa bỏ.
Lần đầu tiên trong đời, ta căm hận đến mức lao lên cắn hắn đến bật m.á.u.
"Tiện nhân! Còn dám cắn ta? Ta sẽ bán ngươi vào kỹ viện, lúc đó xem ngươi còn dám chống đối không!"
Hắn lau m.á.u trên mặt, kéo lê ta cùng con bé lên chiếc xe thồ.
Ngày thường đều là ta với Phán Đệ đẩy xe đi đón hắn khi hắn say khướt.
Thật đáng thương cho con gái ta, lần đầu tiên ngồi trên xe được hắn kéo, lại là để mang đi bán lấy tiền.
Lên đến phố lớn, tiếng rao bán đồ ăn, bán súc vật vang lên rôm rả.
Mắt Triệu Đại Thiện sáng lên, hắn cũng gân cổ mà rao lớn:
"Bán đàn bà đây! Một lớn một nhỏ, có thể làm nô tì hoặc bán vào lầu xanh! Ai trả giá cao thì đến mà lấy!"
Hai mẹ con ta như lũ mèo, c.h.ó bên gian hàng, bị dây thừng trói c.h.ặ.t, phơi ra cho người ta ngắm nghía.
Có kẻ đến bóp miệng ta, bảo muốn xem răng miệng có tốt không.
Lại có kẻ nhìn chằm chằm vào hông ta với ánh mắt tham lam, tính toán xem liệu ta có dễ sinh đẻ không.
Phán Đệ khóc đến khản cả giọng.
Ta dùng thân mình che lấy mặt con, nhỏ giọng an ủi:
"Con ngoan, đừng sợ. Có mẫu thân ở đây rồi."
Con bé tựa vào ta, áp khuôn mặt nhỏ lên lưng ta mà cọ cọ.
Thật ra, lòng ta đã sớm sợ hãi đến cực điểm, nhưng ta chẳng dám run rẩy, sợ Phán Đệ vì thế mà kinh hoảng thêm.
"Trả năm lượng bạc nhé! Nhà bếp chúng ta vừa khéo thiếu người phụ giúp."
Ngũ thẩm ở tửu lâu khẽ cắn môi ra giá, hẳn là vì nhìn cảnh ngộ của chúng ta mà động lòng thương.
Ta nhìn bà, khẽ gật đầu cảm kích. Nếu có thể đến tửu lâu làm công việc bếp núc, cũng xem như là một con đường sống.
Thế nhưng, ngay sau đó, kẻ vừa chăm chăm nhìn hông ta lên tiếng:
"Hai người khỏe mạnh thế này, còn có thể sinh nở. Ta trả tám lượng!"
"Mười lượng, ta mang đến thanh lâu làm hoa khôi."
"Mười lăm lượng! Đưa về cho lão gia nhà ta nếm thử chút mới lạ."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");