Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Niếp Tích, anh điên rồi có phải không? Anh có biết mình đang làm cái gì không?"
Tiếng thét chói tai Lãnh Tang Thanh như xé rách không gian xung quanh, tựa hồ có thể chặt đứt hạt mưa, nhưng mây đen nồng hậu phía dưới vẫn tái nhợt vô lực như cũ.
Mưa to tầm tã giống như thời gian tạm dừng một chút, giây lát lại tiếp tục tiếp diễn, so với trước càng thêm mãnh liệt.
Niếp Tích chậm rãi nghiêng đầu, mưa từ chiếc mũi như điêu khắc của hắn chảy qua, dọc theo cảm xúc trên khuôn mặt được miêu tả của hắn, hắn cố ý che đậy rất tốt, thậm chí là tất cả những việc bừa bãi do hắn dự liệu.
Lãnh Tang Thanh nhìn vẻ mặt hắn không hề tức giận, hận trong lòng liên tục cấp tốc tràn ra, hơi thở dồn dập thổi bay hạt nước mưa, trong không khí vẽ ra đường cong có chút bất đắc dĩ, không cam lòng.
"Sao em lại tới đây?" Giọng nói Niếp Tích vô lực cùng với thanh âm tí tách phát ra trên mặt, lại có vẻ rất rõ ràng.
"Anh vì sao chạy tới đây? Anh muốn làm gì?" Cảm xúc Lãnh Tang Thanh cũng không bị thời tiết lạnh băng này khống chế, tức giận quát to.
Niếp Tích nhìn nhìn khuôn mặt của cô, muốn nói gì đó, nhưng không nói ra, biểu hiện cũng bình thản, cuối cùng chỉ nhếch đôi môi, dùng đầu lưỡi liếm dấu tích nước mưa để lại, trúc trắc nuốt một chút, thản nhiên nói ra một câu: "Em đừng quản tôi." Sau đó liền xoay người rời đi.
Loại biểu hiện này, lại càng kích thích thêm tức giận của Lãnh Tang Thanh, giờ phút này hai cánh tay mảnh khảnh của cô không yếu đuối như vậy, hai tay ngọc kéo lấy áo Niếp Tích, không biết không có khí lực hay không, nhưng cô thuận thế kéo, thân thể cường tráng của Niếp Tích lập tức bị Lãnh Tang Thanh kéo tới trước mặt.
Tình hình này làm cho Niếp Tích cũng lắp bắp kinh hãi, rồi đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt tức giận của Lãnh Tang Thanh, hai má tinh xảo gầy yếu của cô, tuy nhìn qua vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng giờ phút này phát ra khí thế lại làm cho bất luận kẻ nào đều không khỏi sinh ra cảm giác áp bức.
"Thế nào cũng không cho đi! Theo tôi về phòng bệnh!" Lãnh Tang Thanh hô to một tiếng, thanh âm như có lực xuyên thấu.
"Phòng bệnh? Phòng bệnh cùng mộ thì có gì khác nhau? Còn sống cùng chết lại có gì khác nhau?" Ngữ khí Niếp Tích cũng cao vút lên, hai mắt chưa bao giờ ngừng quan sát cảm xúc của Lãnh Tang Thanh.
Mộ! Chết! Lãnh Tang Thanh nghe thấy hai từ này, cả người lập tức ngây ngẩn ra, tuy rằng cô sớm cũng đã biết Niếp Tích có suy nghĩ như vậy, nhưng giờ phút này nghe thấy Niếp Tích chính mồm nói ra, nhìn thấy hiện tại Niếp Tích có bộ dạng này, lòng của cô lại sợ run lên, cái loại cảm giác vô lực và tuyệt vọng này lại một lần nữa tràn ngập toàn thân cô.
"Hiện tại sao anh lại biến thành bộ dạng này? Niếp Tích trước kia đi đâu rồi? Trở lại nhanh chút được không? Đừng khiến tôi thấy anh như bây giờ được không?" Ngữ khí Lãnh Tang Thanh đã gần như cầu xin hắn, lại nhanh chóng cầm lấy ống tay áo Niếp Tích, cô thật sự không thể chịu đựng được nhìn thấy biểu hiện của Niếp Tích bây giờ, cô vì rất nhiều biểu hiện của Niếp Tích vào giờ phút này mà trong lòng vô cùng đau.
"Trở về tính cách trước kia? Hoàn cảnh đều đã muốn chuyển biến, tôi còn có thể trở về là người trước kia?! Ngắn ngủi trong vài năm đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi còn có thể trở lại như trước kia sao!! Sinh mệnh con người tàn khốc như vậy, đã phá tôi thành nhiều mảnh nhỏ rồi, em muốn tôi trở lại như trước kia như thế nào!!!" Một một câu của Niếp Tích so với câu trên càng nặng hơn, nội tâm đau triệt chất vấn Lãnh Tang Thanh, nhưng mà mỗi một câu đều là vì Lãnh Tang Thanh tạo nên, mỗi một chữ đều như dao khắc vào cảm thụ nội tâm Lãnh Tang Thanh.
Từ khi lúc Niếp Tích bắt đầu nhập viện, tâm Lãnh Tang Thanh luôn âm ẩm đau, mỗi lần nhìn thấy hắn, Lãnh Tang Thanh cảm giác mình như đang đứng trước gương, mỗi một chi tiết của cô đều bị chiếu rọi nhìn ra không sót một cái gì, càng quá đáng là, mặt gương này cũng không phải chỉ có thể phản ánh ra mặt ngoài, mặt gương tại đây, phản ánh cô, cô lại trở nên trần như nhộng, trần truồng riêng mình, thậm chí dưới làn da mỗi một chỗ xương thịt, mỗi một tế bào, mỗi một hào tư ẩn, tất cả đều vô cùng nhuần nhuyễn bày ra, máu chảy đầm đìa hiện ra ở trước mặt cô, cô tìm cách che dấu nhiều năm như vậy lại bị một tầng một tầng bóc ra, trong khoảnh khắc trở nên không còn sót lại chút gì.
"Anh có nhất định không tiến bộ như vậy hay không! Có phải cam chịu như vậy không!" Cảm xúc Lãnh Tang Thanh đã bắt đầu bực tức cực độ, đây như không phải biểu hiện nói với Niếp Tích, càng giống như một loại phẫn hận oán giận đối với chính mình.
Niếp Tích không nói gì, một đôi mắt lạnh xuyên thấu qua màn mưa gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh, lưu ý từng bước một hãm sâu của cô.
"Người của anh còn có thể sống rất dài! Cạnh anh còn có rất nhiều người quan tâm anh! Chẳng lẽ anh lại bởi vì một người đã chết làm liên lụy tới mình sao? Anh lại không thể thử quên anh ấy sao? Không ai phủ định anh ấy mang cho anh tới kí ức vui vẻ, nhưng chuyện người khác đã chết thật anh vẫn không tính vui vẻ sao? Tự mình tra tấn như vậy, là hy vọng của anh sao?" Lãnh Tang Thanh khản cả giọng hô lớn, hiển nhiên, những lời này đã không phải là nói với Niếp Tích, hoàn toàn thành là mãnh liệt giãy dụa trong lòng.
Niếp Tích tất nhiên đã nhìn ra điểm ấy, hai mắt hắn chuyển nhanh, đáy mắt hiện lên một tia tự đắc, sau đó cường ngạnh mở một cánh tay Lãnh Tang Thanh, đổ thêm dầu vào lửa tức giận lớn tiếng nói với Lãnh Tang Thanh: "Quên! Thật sự giống như nói vậy sao! Em có tư cách gì nói với tôi? Hỏi một chút em giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm, chẳng lẽ không giống tôi sao?"
"Hỗn đản!!!" Phòng tuyến trong lòng Lãnh Tang Thanh cuối cùng đã vỡ ra, từng bước đi lên, cánh tay giơ lên đến đầu, hung hăng cho Niếp Tích một cái tát.
* Mã sướng quá!!! Kết sướng theo *
Đây là khi núi lửa được bùng nổ thoải mái, áp lực rất lâu, tích tụ rất nhiều, lưng đeo quá nặng, một cái bạt tai tại đây đã trào ra tất cả.
Mà giờ khắc này, đúng là chủ mưu Niếp Tích đã lâu chờ đợi, từ ngày nằm viện đó, hắn vẫn che dấu ý nghĩ trong lòng mình với Lãnh Tang Thanh, thông qua biểu hiện của mình lại bày biện ra, luôn dùng lại xấp xỉ tàn nhẫn này, đem vết thương lòng của Lãnh Tang Thanh đã băng bó bằng vải thật tốt, lại từng mảnh từng mảnh mở ra, chính là đợi cho tâm trạng Lãnh Tang Thanh hỏng bét như hiện tại, bởi vì chỉ có lúc đem băng vải mở ta, hắn mới có cơ hội thừa dịp xen vào.
Niếp Tích ôm mặt, cũng không có nhiều ngoài dự liệu, cho dù là có, cũng là tin vui.
Mà một cái tát này của Lãnh Tang Thanh, hình như là dùng hết khí lực toàn thân, cả người lập tức nhuyễn xuống, thân thể mất đi trọng tâm, ngồi phịch xuống ở trên chỗ tràn đầy nước, mặc cho nước mưa lạnh băng ngâm hai chân cô, lạnh tận xương, nhưng cô không chút cảm giác gì, chôn dấu đau xót lâu như vậy lại bừng lên, băng bó vết thương đã lâu như vậy lại bị mở ra, cô giãy dụa ngẩng đầu, tận lực làm cho mưa rơi xuống mưa kích thích lệ tuyến của mình, nhưng đúng là vẫn còn nhịn không được, cô lên tiếng khóc, âm thanh vang khắp ngã tư đường.