Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người tới chính là Thượng Quan Tuyền.
Đây là chuyện khá bất ngờ cho tất cả mọi người.
Hơn nữa đối với Lãnh Thiên Dục mà nói, hắn đến tiểu đảo này tìm Lãnh Tang Thanh là hành vi gạt Thượng Quan Tuyền, vạn vạn không dự đoán được cô sẽ tìm đến nơi này.
Niếp Ngân cũng ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời lẳng lặng nhìn Thượng Quan Tuyền, một câu không nói.
Thượng Quan Tuyền đi lên phía trước, nhóm đặc công nhìn thấy cũng lập tức quỳ xuống mặt đất thi lễ. Tuy nói cô đã rời khỏi tổ chức, nhưng bởi vì thiếu chút nữa cô sẽ chở thành chủ thượng nên nhóm đặc công vẫn phải kính trọng cô.
Lãnh Thiên Dục thấy vậy tất nhiên là không hờn giận, đi nhanh về phía trước kéo cô lại, thấp giọng nói: "Sao em lại tới đây?"
Thượng Quan Tuyền trừng mắt nhìn hắn một cái, cố ý nói lớn: "Nếu em không đến, còn không biết anh sẽ ngược đãi Thanh Nhi thế nào." Nói xong, chớp mắt một cái với Lãnh Tang Thanh.
Rốt cuộc Lãnh Tang Thanh đã có thể buông lỏng để phòng, Thượng Quan Tuyền đã tới cũng có nghĩa là mọi chuyện có thể thay đổi, tuy không thể xác định được anh cả sẽ vì cô mà bỏ qua cho Niếp Ngân hay không, nhưng ít ra hai người đàn ông này ở trước mặt Thượng Quan Tuyền sẽ không quá nặng tay.
"Chị dâu, anh ấy muốn phế cánh tay trái của Niếp Ngân." Cô tự nhiên rất thông minh, lập tức cầu cứu Thượng Quan Thuyền, quan trọng là, ngày trước cô kêu Thượng Quan Tuyền là tiểu Tuyền, hiện tại lại nói lớn "chị dâu", đây là có mục đích, thứ nhất là muốn nhắc nhở anh trai cô, hắn đã cướp đi cô gái mà Niếp Ngân yêu, thứ hai là nhắc nhở Niếp Ngân, Thượng Quan Tuyền đã là phụ nữ của anh cô.
Tất nhiên Niếp Ngân nghe ra ý của Lãnh Tang Thanh, bất đắc dĩ cười cười.
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục xanh mét.
Thượng Quan Tuyền nghe vậy, nhíu lại mày nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Dục: "Lãnh Thiên Dục, sao anh lại không có lý lẽ như vậy chứ?"
"Em bảo anh cái gì?" Ánh mắt Lãnh Thiên Dục ám ám.
Thượng Quan Tuyền lại không để ý đến tức giận của hắn, đè thấp tiếng nói: "Em cảnh cáo anh không được xằng bậy, em tin tưởng Niếp Ngân thật lòng với Thanh Nhi, anh thật muốn dùng phương pháp cực đoan này sao, kết thù với Niếp Ngân thì không nói nhưng ngay cả Thanh Nhi cũng sẽ hận anh."
Lãnh Thên Dục cắn chặt răng, nhìn tất cả mọi thứ làm tâm hắn không cam lòng.
"Thanh Nhi --" Thượng Quan Tuyền quay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh.
Thượng Quang Tuyền đi đến bên cạnh cô, sau đó kéo Lãnh Thang Thanh tới, nói thấp giọng: "Đại ca em và Niếp Ngân cũng đều sẽ không ngồi yên, hôn nay Niếp Ngân ân nhẫn như vậy là tất cả vì em, nhưng ít nhất em nên nghĩ tới anh mình chút, nếu không mọi chuyện sẽ không có kết quả tốt."
"Em phải làm sao bây giờ?" Một mặt là tình yêu, một mặt là tình thân, cô thật khó xử.
"Cùng anh ấy trở về trước đã, theo tính cách của anh ấy, hôm nay em không đi cùng anh ấy thì chắc chắn anh ấy không để yên đâu, tính cách Niếp Ngân em cũng rõ, anh ta nhất định sẽ phế cánh tay để giữ em lại, nếu em không muốn nhìn thấy một màn này thì nên đi về trước đi, sau đó bàn bạc kỹ hơn."
Khuôn mặt Lãnh Tang Thanh lộ vẻ khó xử, thật sự cô không muốn rời xa Niếp Ngân.
"Tạm thời nhịn đau bỏ những thứ yêu thích để đổi lấy sự bình yêu cho mai sau đi, đây không là gì cả." Thượng Quan Tuyền làm sao không hiểu lòng cô, nói thật, Niếp Ngân là một người đàn ông mà khiến cho các cô gái không thể rời bỏ được, cô từng có tình cảm với hắn nhưng rất phức tạp, nếu không có Lãnh Thiên Dục chen vào, nói vậy cô vẫn cùng hắn dây dưa không rõ rằng.
Lãnh Tang Thanh nắm chặt tay, trong lòng nổi lên chua sót.
Niếp Ngân đi lên từ đằng sau, một tay kéo Lãnh Tang Thanh về bên người, ánh mắt sâu xa mà kiên định: "Hôm nay, vô luận thế nào tôi cũng không để cho Thanh Nhi đi được."
Lãnh Tang Thanh ngây ngẩn cả người.
Thượng Quan Tuyền ảo não nhớ lại cách nói này của Niếp Ngân.
"Ngân..."
"Thật là chê cười, Thanh Nhi là em gái tôi, tôi mang nó đi, ngươi thì làm được gì?" Lãnh Thiên Dục nhìn Niếp Ngân thì đột nhiên cường ngạnh, hắn đứng ngồi không yên, tất cả đều là vì Thượng Quan Tuyền xuất hiện, hắn sợ cô vẫn còn tình cũ với Niếp Ngân, chuyện này làm hỏa càng ngày càng lớn, hắn nói vô cùng lạnh lùng: "Niếp ngân, cho dù hôm nay ngươi có phế hai tay đi, ta cũng không để Thanh nhi ở bên ngươi đâu."
"Anh --" Lãnh Tang Thanh vừa vội vừa giận, nước mắt chảy dòng dòng.
Thượng Quan Tuyền rất khó xử, nhưng cô lại quên cách nói của Niếp Ngân, kể từ đó, tất nhiên theo tính tình Niếp Ngân thì hắn không đồng ý.
Niếp Ngân nghe Lãnh Thiên Dục nói vậy thì lạnh lùng cười, bạc môi hơi hơi nhếch lên, Lãnh Tang Thanh nhìn đến kinh hãi, cô biết Niếp Ngân đang chuẩn bị bắt đầu phản công, mặc dù hắn cười nhưng đây là tín hiệu nguy hiểm.
Quả nhiên, hắn thong thả nói một câu khiến mọi người khiếp sợ --
"Lãnh Thiên Dục, anh muốn mang Thanh Nhi đi? Quá muộn, Thanh Nhi đã mang thai con của tôi, anh cho là, tôi sẽ cho phép con tôi nằm ngoài tầm mắt của mình sao?"
(đây chính là cách nói(môi ngữ) ngày trước LTD nói với NN)
Những lời này, đủ để hủy diệt tính tự tin của Lãnh Thiên Dục!
Thượng Quan Tuyền cũng hít sâu một hơi, lẳng lăng nhìn Niếp Ngân, Niếp Ngân luôn làm việc có suy nghĩ, mà lúc trước hắn lại phá đám cưới của Thanh Nhi, không khó nhìn ra, hắn thật tâm muốn cưới Thanh Nhi.
Lãnh Tang Thanh kinh ngạc, nghe xong lời này, cả người sững sờ như đầu gỗ, sau đó bàn tay bé nhỏ ôm lấy bụng mình, ông trời, sao cô lại không nghĩ tới điểm ấy? Cô không rõ mình có mang thai không, chỉ nhớ rõ, mỗi lần cùng hắn hoan ái, cô và hắn chưa từng dùng biện pháp tránh thai nào, nói như vậy thì...
Trời ạ...
Lãnh Thiên Dục nhìn Lãnh Tang Thanh có phản ứng này, cơm giận càng ngày càng điên cuồng, phản ứng của cô làm hắn không thể nghi ngờ, cô đã cùng kẻ thù phát sinh quan hệ, hơn nữa còn mang thai, đáng chết!
"Niếp Ngân, tên cầm thú, ta sẽ giết chết ngươi!" Dưới sự giận dữ, hắn gầm lên, trực tiếp cầm súng nhắm ngay vào đầu Niếp Ngân.
Cùng lúc đó, Niếp Ngân cũng tùy tay đưa cầm súng, nhắm vào đầu Lãnh Thiên Dục, cười lạnh lùng, đáy mắt lộ ra hàn ý dị thường: "Tốt, chúng ta mỗi ngày ai cũng đều bắn 2000 phát súng, tôi muốn nhìn xem, súng của anh chuẩn hơn hay súng của tôi nhanh hơn!"
Trong không khí, đột nhiên trở nên khẩn trương, ngay cả dòng khí chảy cũng đều run lên.