Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Niếp Môn
  3. Chương 173
Trước /175 Sau

Niếp Môn

Chương 173

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Mã Mã

Trong nhà Niếp Ngân, ai ai cũng buồn phiền.

"Tôi rất hiểu anh cả của mình, anh ấy sẽ không làm chuyện gì nghiêm trọng đâu, chắc chưa trải qua một ngày Valentine nào, nên xấu hổ, vì vậy mà rời đi sớm, ngay cả điện thoại cũng không mang theo." Niếp Tích ngồi trên ghế, phân tích chuẩn xác.

Còn chưa nói hết lời, anh ta đã thấy Lãnh Thiên Dục cầm áo ra khỏi cửa.

"Anh đi đâu vậy?" Thượng Quan Tuyền kéo cánh tay Lãnh Thiên Dục lại, thấy khuôn mặt tức giận của hắn, trong lòng cô hơi lo lắng.

"Vác thằng Niếp Ngân tới trước mặt Thanh Nhi." Lãnh Thiên Dục lạnh lùng nói.

"Không được! Hai người gặp nhau sẽ chẳng làm ra được chuyện gì, cậu muốn để Thanh Nhi lo lắng sao?" Cung Quý Dương cũng kéo Lãnh Thiên Dục lại, lời nói sâu xa.

"Tớ muốn đi khuyện cậu ta, kể cho cậu ta biết Thanh Nhi buồn thế nào! Nếu sau khi cậu ta biết mà không chịu làm gì, thì chúng ta sẽ đánh cậu ta, đánh vào đầu cậu ta." Sầm Tử Tranh rất không vui, mặc dù quen Lãnh Tang Thanh không lâu, nhưng qua vài ngày hai người rất hòa thuận.

"Để xem, chúng ta còn cách nào không, không có người nào biết, anh ấy cũng ngượng, có người khuyên, anh ấy sẽ càng không theo chị dâu, tôi rất hiểu tính tình bướng bỉnh của anh ấy mà." Niếp Tích xòe hai tay ra, bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đi qua đi lại rất nhiều lần trong phòng khách.

"Có! Tôi có ý kiến!" Sau một lúc suy nghĩ, Cung Quý Dương vừa nhảy vừa hô lên, khiến mọi người chú ý.

Anh ta tụ tập mọi người lại, nhưng chỉ đẩy một mình Niếp Tích ra, mấy người sột sột soạt soạt.

Chợt Tu Nguyệt hét lên: "Không được! Tôi không đồng ý! Kiên quyết không đồng ý!"

"Đây là biện pháp duy nhất rồi, cô có chịu không?" Cung Quý Dương cảnh cáo, khuôn mặt uy hiếp.

Tu Nguyệt vẫn kiên quyết lắc đầu không đồng ý.

"Vậy cũng đừng trách tôi!" Cung Quý Dương lấy một đoạn dây thừng ra, một mình anh ta đã trói chặt cô ném xuống ghế salon.

"Kỹ thuật rất thuần thục." Thượng Quan Tuyền nói giỡn một câu.

Còn đôi mắt Sầm Tử Tranh đỏ lên.

"Yên tâm đi, hôm nào đó sẽ dạy cho Dục." Cung Quý Dương vội vàng lót bậc thang cho vợ mình.

Bên kia, Niếp Tích đứng nguyên đó có chút sợ.

Đẩy mình ra! Lại còn trói Tu Nguyệt lại! Đám người này muốn gì đây?

"Ặc... Ha ha... Không phải muốn tôi giả thành anh cả đó chứ?" Niếp Tích thấp thỏm hỏi.

"Niếp Tích, cười cái nào." Thượng Quan Tuyền đi tới bên cạnh Niếp Tích, nhìn chằm chằm mặt khuôn mặt anh.

"Ha... Aha... Ha ha!" Niếp Tích liếc mắt nhìn Thượng Quan Tuyền, khuôn mặt vô cùng tự nhiên: "ÔI! Nhìn gần trông cô thật đẹp."

Lãnh Thiên Dục nghe Niếp Tích nói vậy..., không vui liếc anh, Niếp Tích vội vàng cười cười, tỏ vẻ xin lỗi.

"Này, tiểu quỷ. Từ giờ cậu phải cố gắng bắt chước Niếp Ngân, bao gồm tư thế của cậu ta, lời nói của cậu ta, thậm chí là ánh mắt của cậu ta, tối nay phải có một đêm Valentine cùng Thanh nhi! Dĩ nhiên, chỉ qua bữa cơm tối thôi." Cung Quý Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói từng chữ một cho Niếp Tích hiểu.

Trời ạ! Quả nhiên!

"Anh cả mà biết chắc giết tôi mất. Mà chuyện này, chị dâu và anh ấy gặp nhau, sẽ biết ngay. " Niếp Tích vội vàng phẩy tay.

"Chuyện về sau cậu không phải lo lắng, nếu cậu không muốn chị dâu mình đau lòng vì anh cả thì..., nghe tôi đi." Cung Quý Dương nói rất chính nghĩa.

Niếp Tích nháy mắt, nhìn qua mọi người, rồi lại nhìn qua Tu Nguyệt bị trói, thở dài: "Được rồi, nhưng thả cô ấy ra đi."

Sầm Tử Tranh vươn tay, ngón tay đánh vài cái, sau đó chỉ vào Niếp Tích, nở nụ cười mê người: "Cùng chị!"

Quần áo của Niếp Ngân, giày da của Niếp Ngân, kiểu tóc của Niếp Ngân...

Niếp Tích mang theo hình tượng của anh trai mình, đứng ở trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người ngồi ở trên ghế salon thật giống ban giám khảo, chỉ có mình Lãnh Thiên Dục không thèm chú ý, đứng ở bên cửa sổ.

"Đầu tiên, việc thứ nhất, bước đi."

Niếp Tích nhận lệnh, nghênh ngang bước trong phòng khách.

"Ngừng ngừng ngừng! Không đúng! Anh cả Niếp Ngân không tùy tiện như vậy, nhìn rõ như ban ngày ấy." Tu Nguyệt vừa phản kháng, giờ lại tới tham gia.

"Cậu phải nhớ, cậu chính là Niếp Ngân, trên cái thế giới này không còn Niếp Tích nữa, chẳng qua là trong con người cậu có một mặt bướng bỉnh thôi, hiện giờ thu cái thứ bướng bỉnh đó lại, biến thành Niếp Ngân." Thượng Quan Tuyền răn dạy.

Niếp Tích cẩn thận nhớ lại từng bước đi của anh mình, từ từ đi về phía trước.

Anh cả và mình không giống nhau, bước đi của anh rất phóng túng, mức độ không phô trương...

Đúng rồi, anh thích đút hai tay vào túi quần, sống lưng thẳng, còn khuôn mặt anh cả, bình thường không hay cười, mà lạnh tanh, luôn lạnh lùng với người khác...

Không đúng, kể từ khi kết hôn với chị dâu, anh ấy thay đổi rất nhiều, trước mặt chị dâu, khuôn mặt rất ôn hòa, rất bình tĩnh, còn thích vuốt tóc chị, mình cũng phải vuốt, không thì không giống, hắc hắc...

Ánh mắt của anh ấy, cũng thay đổi rất nhiều sau khi cưới chị, anh cả nhìn chị có cảm giác chiều chuộng, khi chị dâu gặp chuyện, khuôn mặt toát ra lo lắng...

Cho tới trưa, khuôn mặt Niếp Tích giật gân hai lần, chân trái vướng chân phải ngã ba lần, vì muốn bỏ cuộc nên bị đánh một lần, đôi mắt hơi ướt ướt vì dùng thuốc nhỏ...

Lãnh Tang Thanh vẫn đi qua đi lại chẳng có mục đích.

Cô nhận thấy, khi nhìn đôi người yêu cười nói hạnh phúc, hình như không khó khăn, hiện tại cô đang hưởng thụ hình ảnh tốt đẹp này.

Dĩ nhiên, trên đường cũng có một số cô bé mang vẻ mặt buồn buồn, Lãnh Tang Thanh nhìn qua các cô, lòng rất chua.

Cô chính là người tốt bụng như vậy, tổn thương của mình còn chưa khép lại, mà đã thương thay cho người khác.

Bởi vì cô hiểu rất rõ buồn bực trong lòng những người đó, bất kể từ nguyên nhân gì, nếu cô đơn một mình trong ngày Valentine, thì lòng phải thừa nhận nỗi đau mất đi toàn thế giới.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài của trạm xe bus, dưới chân là những cánh hoa hồng đỏ, không phải là cô không thích hoa hồng của cô bé đó tặng, chẳng qua cảm thấy hoa rất đáng thương.

Hôm nay là ngày đặc biệt, lẽ ra nó phải được cầm trong tay một người đang hạnh phúc, đáng tiếc lại không may rơi vào tay cô, bông hoa này thật giống trái tim cô, tan nát rải rác khắp dọc đường.

"Keng keng keng!"

Tiếng chuông điện thoại chặn đứt suy nghĩ của cô, cô lấy điện thoại ra nhìn, trong đó có một tin nhắn, mà người gửi mang tên —— Ngân

Quảng cáo
Trước /175 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nam Bác Sĩ Và Nữ Thạc Sĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net