Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phẫn nộ
Quân Thụy tăng nhanh dưới thân vận động, mỗi một lần xông tới thoạt nhìn đều giống như là muốn đem người ở dưới thân làm cho vỡ vụn, nhìn kỹ lại có thể thấy động tác của hắn tuy rằng rất nhanh cũng lại có chút ý tứ cẩn thận gìn giữ, thế nhưng cho dù hắn cẩn thận đến thế nào thì Tư Đồ Bích cũng không trán khỏi đau đớn. Hơn nữa người đang trong lúc động tình khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ, vì vậy đau đớn y phải nhận hoàn toàn chỉ có tang mà không giảm. Dù vậy, nhưng bởi vì nơi đây vốn là nơi phố xá sầm uất, bên cạnh lúc nào cũng có người qua lại nên Tư Đồ Bích cũng không dám thết to, chỉ có thể cắn răng cố nhịn cơn đau gắn bó trên người mình, cộng thêm thật ra động tác trên tay của Quân Thụy cũng mang theo không ít tư vị sung sướng đến cho y. Tư Đồ Bích thật sự cảm thấy vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không có một chút biện pháp nào, y chỉ có thể càng thêm chán ghét thân phận và cơ thể của mình. Y lại bắt đầu dùng phương pháp tự hỏi để trốn tránh những đau đớn và hỗ thẹn đang không ngừng xâu xé tâm tư, chỉ bất quá càng ngày y càng cảm thấy đau đớn, không chỉ là ở trên thân thể, mà ngay cả trong tâm linh cũng không thể tránh khỏi.
Tư Đồ Bích cắn răng nuốt vào lời cầu xin tha thứ, dục vọng của Đế vương quả thực vô cùng cường liệt, đến lúc này đã khiến y có chút không tự hỏi. Y bắt đầu miên man tự hỏi một chút viẹc liên quan ddén Tư Đồ gia, mặc dù Quân Thụy thực sự đang bày tỏ thành ý với Tư Đồ gia, thế nhưng trên đời cũng còn một câu nói chính là, công cao chấn chủ. Tư Đồ gia cho dù thực sự có công với xã tắc nhưng cũng không tránh khỏi cành lá có chút quá mức sum xuê, một ngày kia khi Quân Thụy có thể tọa vững giang sơn thì ắt hẳn người đầu tiên cần đem ra khai đao chính là Tư Đồ gia. Cho nên nói cái gì thành ý thật ra cũng không hẳn là việc tốt như thế, bất quá cũng chính là kế hoãn binh mà thôi, đạo lý này y có thể hiểu vì sao phụ thân lại không hiểu đây? Tại sao lại dễ dàng quyết định buông tha Quân Thái như vậy? Quân Thái dù sao cũng chính là do Chân hậu cô cô thân sinh, trong người có một phần huyết thống của Tư Đồ gia, tự nhiên không thể nói trở mặt liền trở mặt, tại sao lại muốn buông tha huynh ấy? Hơn nữa, nếu huynh ấy có huyết thống của Tư Đồ gia thì sẽ càng vì Tư Đồ gia tranh thủ nhiều điểm lợi ích, làm sao có thể bị coi là con chốt thí nhẹ nhàng buông bỏ như vậy? Việc của Uyển Tranh cũng rất kỳ lạ, đã biết rõ ràng đây là một vũng nước đục, nhẹ thì bị biếm vào lãnh cung, nặng thì chỉ có một con đường chết, như thế mà nàng vẫn không chút chần chờ mà nhảy vào, điều này muốn một kẻ làm đệ đệ như y phải xử lý làm sao đây? Chẳng lẽ nói Tư Đồ Bích y chẳng qua cũng chỉ là một con cờ của Tư Đồ gia mà thôi? làm sao tự xử? Chẳng lẽ nói hắn Tư Đồ Bích cũng chỉ là Tư Đồ gia một con cờ mà thôi?
Tư Đồ Bích càng nghĩ càng thấy hỗn loạn, đau đớn vì vậy mà tăng thêm không giảm, Đế vương trẻ tuổi vững vàng đỡ lấu hông y, động tác xâm nhập rõ ràng mang theo ý tứ chinh phục nồng đậm. Năm đó, sau khi Tư Đồ Bích vào kinh không bao lâu liền có cơ hội gặp qua Quân Thụy, khi đó hắn đã mang theo cỗ khí phách lãnh đạo quân đội bễ nghễ chúng sinh chẳng kém bây giờ, thật sự khiến cho người ta cảm thấy sự tồn tại của hắn vô cùng giống một thiên thần. Khi đó, Tư Đồ Bích vô tình hữu ý luôn muốn tiếp cận y, muốn hiểu rõ con người của y, thế nhưng người này đối với ai cũng cứ giữ nguyên bộ dạng lãnh đạm xa cách, Tư Đồ Bích còn vì chuyện này mà phiền muộn hết một đoạn thời gian. Nhưng bây giờ rốt cuộc không ngờ cũng có cơ hội tiếp cận hắn, chỉ là cục diện hiện tại như thế này khiến y chỉ có thể xem thường hắn, cũng để cho y càng có lý do coi thường bản thân
“Ách…” Tư Đồ Bích cố nhẫn nhịn nhưng lại không cân thận lộ ra một tiếng rên rỉ, Quân Thụy cúi người bắt đầu hôn lên thắt lưng của y, không ngờ động tác này lại càng thêm khiến Tư Đồ Bích cảm thấy thương tâm, phẫn nộ. Tư thế lần này thật sự khiến cho y cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức hận không thể chết đi. Tư Đồ Bích nhắm mắt lại, gian nan gọi một tiếng “Bệ hạ”, một tiếng “Bệ hạ” này vừa treo lên miệng, y liền cảm thấy một trận đau đớn tột đỉnh nhói lên trong ngực, những suy nghĩ trong đầu cũng trở thành một mảnh hỗn loạn không lần ra được đầu mối, lối nào cũng là tuyệt lộ, chốn nào cũng đều thống khổ, y muốn mở miệng la thật to nhưng làm thế nào cũng chỉ có thể gọi được một tiếng “Bệ hạ”kia, phiền muộn trong lòng mang theo một tia huyết khí cuộn trào dâng lên, y không nén nỗi mà phun ra một ngụm máu lớn.
Quân Thụy vốn muốn đưa Tư Đồ Bích đi cùng đến Cảnh Nguyên, mục tiêu chủ yếu của lần vi phục xuất tuần này. Trong khoảng thời gian gần đây, ở Cảnh Nguyên xuất hiện một đám trộm cướp tụ tập lại lập thành sơn trại, công nhiên chặn đường cướp bóc phạm luật triều đình, lại càng ngày càng có xu thế lớn mạnh. Triều đình đã không ít lần phái quan binh đi tiêu diệt, thế nhưng vùng Giang Nam núi cao nước sâu trong chốc lát vốn không thể làm ra hiệu quả nhổ cỏ tận gốc. Quân Thụy xuất thân quân ngũ vốn đã quen ở chiến trường thỏa thuê chém giết, từ khi đăng cơ đến nay ngày ngày sống trong cảnh cẩm y ngọc thực đã sớm ngứa ngáy chán ngán, vì vậy liền tìm một cái cớ vi phục xuất tuần để chạy đến nhìn xem một chuyến.
Chỉ bất quá quyết định này hiện tại hình như không thể thực hiện được, Tư Đồ Bích đột nhiên phát bệnh khiến Quân Thụy càng không muốn để y một mình ở lại Giang Châu. Thế nhưng những ngự y đi theo trăm miệng một lời đều nói y chính là do tâm tư tích tụ lâu ngày, cần phải tĩnh dưỡng, không thích hợp lặn lội đường xa. Điều này khiến Quân Thụy không khỏi có chút khó xử.
Bọn họ bây giờ đang ở trong một con thuyền xuôi dòng về phía Cảnh Nguyên, con thuyền này tuy rằng thoạt nhìn không hề thu hút thế nhưng ở bên trong thứ gì cũng có. Đoàn thuyền của họ trước sau tổng cộng năm chiếc, phía trước hai chiếc mở đường, phía sau hai chiếc bảo hộ, thuyền của Tư Đồ Bích cùng Quân Thụy nghiễm nhiên được bao bọc ở giữa. Trên mỗi chiếc thuyền đều mang theo đủ loại vật dụng cần dùng, bởi vậu sau khi ngự y chẩn mạch cho Tư Đồ Bích xong những loại dược liệu quý hiếm cung ứng cho y quả thực không thiếu một loại nào, tuy vậy tình huống của y cũng không hề chuyển tốt lên tí nào, ngay cả ý thức của y cũng không được mấy lúc thanh tỉnh.
“Bệ hạ, nếu vẫn không được chúng ta phải lên bờ thôi… Tình huống của Tư Đồ đại nhân thật sự không mấy lạc quan…” Thái y khom người đứng bên cạnh Quân Thụy nhỏ giọng đề nghị, thái độ của Hoàng thượng đối với Tư Đồ đại nhân gã từ sớm đã thấy được không giống bình thường, vì vậy đương nhiên gã vô cùng hy vọng bệnh tình của Tư Đồ Bích có thể nhanh chóng được khống chế, nếu cứ phải bó buộc trên thuyền như thế này, lỡ một ngày có điều gì sơ xuất, vậy coi như cái đầu của gã liền gặp tai họa rồi.
Một búng máu của Tư Đồ Bích thổ ra cũng không nhiều đến bao nhiêu, bất quá chỉ như vậy cũng đủ khiến cho Quân Thụy vô cùng sợ hãi, hắn ngồi cạnh đầu giường nhìn người cho dù đang hôn mê cũng vẫn cứ nhíu chặt lông mày kia, bởi do tâm tư tích tụ thành bệnh thế nên hô hấp của Tư Đồ Bích cũng không quá thông thuận, nhìn y nghiêng đầu sang một bên mở miệng cố gắng hít thở trong lòng Quân Thụy cũng vì vậy mà càng thêm khó chịu. Nguyên tưởng rằng y giống như những gì người ngoài đồn đãi, vốn là thập công tử được Tư Đồ gia muôn vàn sủng ái, hơn nữa trước đây Quân Thái đối với y cũng là chiều chuộng đủ đường, quả thực giống như vưu vật đặt trong lòng bàn tay, vì vậy ban đầu Quân Thụy liền nhanh chóng kết luận bệnh tình của Tư Đồ Bích bất quá chỉ là do một hoàn khố đệ tử quen sống an nhàn không chịu được cực khổ mà thôi. Thế nhưng, hóa ra mọi chuyện lại không hề giống vậy.
“Cho thuyền vào bờ đi.” Quân Thụy nhẹ giọng nói, ngón tay bất tri bất giác mơn trớn gương mặt của Tư Đồ Bích, trên người y ướt đẫm từng trận mồ hôi lạnh khiến lúc Quân Thụy giúp y gỡ phần tóc dính vào sau vành tai cũng không khỏi thở dài.
Lúc Quân Thụy đưa Tư Đồ Bích quay về Tư Đồ gia vừa đúng hừng đông, ngược lại như thế cũng tốt, những kẻ không liên quan ở thời điểm đó đều chỉ có thể ở yên trong phòng không tiện làm ra hành động gì, chỉ có gia chủ Tư Đồ gia cùng với vài đích tử1 tuổi tác đã có chút ổn trọng ra ngoài đón tiếp. Trương Đình Hải đi trước dẫn đường nhanh chóng bước vào ra hiệu cho mọi người quỳ xuống, lại còn căn dặn nếu không được cho phép thì ai cũng không thể ngẩng đầu, Tư Đồ Nhữ nghe vậy thì trong lòng liền cảm thấy buồn bực, thế nhưng cũng không dám nghịch lại, chỉ có thể mang theo đám người đón tiếp quỳ phục trên mặt đất. Chốc lát sau liền nghe được một loạt tiếng bước chân gấp gáp tiến đến, một đôi giày màu minh hoàng cứ thế đột ngột xuất hiện trong tầm mắt mọi người, thế nhưng tất cả mọi người vẫn cứ ngoan ngoãn cúi gằm xuống đất, không một ai dám ngẩng đầu lên. Hiện giờ nếu bọn họ có thể nhìn lên liền sẽ phát hiện Quân Thụy đang ôm một người gắt gao trong lòng, thân thể người đó được phủ áo choàng minh hoàng của Hoàng đế, chiếc nón trùm đầu cũng được cố ý kéo rũ xuống che phủ diện mạo người bí ẩn đó. Hoàng đế vô cùng cẩn thận dùng thân thể mình che chắn cho người đó khỏi những giọt mưa phùn đầu xuân đang không ngừng tí tác rơi xuống, một cánh tay vô lực rũ xuống, làn da trắng noãn mịn màng mơ hồ liện lên một vài vết bầm xanh, đó chính là dấu vết khi Quân Thụy chìm đắm vong tình không biết nặng nhẹ lưu lại. Hóa ra người bí ẩn kia lại chính là Tư Đồ Bích.
“Trương Đình Hải, gọi ngự y tiến đến hầu hạ.” Quân Thụy đạm nhiên mở miệng, một ánh mắt cũng không thèm ném cho một đám người đang quỳ trên mặt đất, thậm chí ngay cả một tiếng “bình thân” cũng không muốn nói.
“Dạ, Bệ hạ.” Trương Đình Hải cúingười lĩnh chỉ, sau khi thấy hoàng thượng ôm đã Tư Đồ Bích vào phòng liền vội vã đóng cửa, sau đó mới quay đầu lại nhìn một đám người vẫn đang quỳ trước cửa kia, không khỏi lắc đầu. Gã hấp tấp chạy đến trước mặt Tư Đồ Nhữ nói: “Tư Đồ lão gia, sắc trời đã không còn sớm nữa, ngài và các vị công tử vẫn nên nhanh chóng trở về thôi.”
“Dạ…” Tư Đồ Nhữ đứng lên, ngẩng đầu liếc nhìn gian phòng đang đóng chặt kia, trên mặt tuy rằng không biểu hiện ra chút tâm tình nào, thế nhưng trong mắt không nén nổi một chút lo lắng mơ hồ. Mấy tên đích tử đang ở đó cũng hiện ra không ít loại biểu tình chăm chú chờ gia chủ phân phó, Tư Đồ Nhữ phất tay một cái không nói thêm gì, mọi người thấy vậy đều tự hiểu, ngay ngắn lui hết ra ngoài.
“Phụ thân, Thập ca…” Tư Đồ Cẩn không chịu đi. Vừa rồi lúc Trương Đình Hải truyền chỉ cậu đã cảm thấy bất mãn, khi Hoàng đế tiến vào cậu liền len lén ngẩng đầu nhìn, người vừa rồi bị Hoàng đế ôm trong lòng không phải Thập ca Tư Đồ Bích của cậu thì còn là ai nữa? Tâm tư Tư Đồ Cẩn không ngừng nảy lên, mỗi khi mình đề cập đến vấn đề liên quan đến Hoàng đế Thập ca liền tỏ ra không mấy vui vẻ, hơn nữa lần gặp gỡ sau khi cung biến vài ngày kia, cậu phát hiện trên người Thập ca có không ít vết thương. Vì vậy Tư Đồ Cẩn vẫn cảm thấy Quân Thụy là một người xấu, hôm nay Thập ca bị hắn ôm về như vậy, khẳng định đã xảy ra chuyện rồi.
“Cẩn nhi, trở về phòng.” Tư Đồ Nhữ nhẹ giọng mắng cậu, thanh âm không lớn nhưng sự uy nghiêm trong đó cũng đủ khiến cho Tư Đồ Cẩn thoái lui, cậu chỉ có thể vừa lo lắng quay đầu nhìn vào gian phòng kia vừa chậm rãi lui ra.
Tư Đồ Cẩn đi tới cửa viện, không quá yên tâm quay đầu lại nhìn phương hướng gian phòng kia thêm một lần nữa, cậu thấy không ít ngự y vội vã chạy đến, sau khi nhận được ý chỉ của Hoàng đế liền bước nhanh vào phòng. Tư Đồ Cẩn cứ thế đứng ngẩn ngơ ở ngoài cửa lớn một hồi, đến khi Tư Đồ Nhữ đến quát cậu vài câu mới chợt bừng tỉnh, sau đó liền chạy vội vào bên trong. Đám thị vệ đang canh gác ngoài cửa phòng cũng giật thót vội vàng rút đao kề lên cổ cậu, Tư Đồ Cẩn vô cùng lo lắng nhưng không thể làm gì khác ngoài đứng yên, cậu vội vàng hô lớn hy vọng Quân Thụy ở bên trong có thể nghe thấy: “Bệ hạ, bệ hạ, thần cũng có học y thuật! Trước đây mỗi lần Thập ca ngã bệnh trong nhà đều là do thần săn sóc, thần tương đối hiểu được tình huống thân thể Thập ca. Bệ hạ, xin người để ta ở lại đây đi!” Nói xong, cậu liền quỳ phịch xuống mặt đất.
Quân Thụy từ trong phòng bước ra, nhíu mày nhìn kỹ Tư Đồ Cẩn, lần trước hắn đã từng gặp thiếu niên này ở chỗ của Tư Đồ Bích trong kinh thành, hắn chỉ nhớ được thiếu niên này vô cùng thân thiết khiến mình không khỏi khó chịu. Bất quá bây giờ nghe được cậu so với người khác thì hiểu rõ tình huống của Tư Đồ Bích hơn một chút, hắn liền cảm thấy người này cũng không quá đáng ghét như vậy, vì thế phất tay bảo thị vệ thả người ra.
“Tạ ơn Bệ hạ!” Tư Đồ Cẩn vội vã dập đầu một cái, sau đó nhanh chóng lao vào trong phòng.
————————————–
1/ Đích tử: Con trai vợ cả, con trai thuộc dòng chính.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)4 phản hồi