Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mười ngày sau, nàng ở Ngự Thư Phòng hầu hạ Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương, lúc ra cửa gặp được Ý phi.
Ánh mắt nàng ta nhìn nàng có chút cổ quái, nàng đoán nàng ta đã biết chút gì đó, ánh mắt không kịp che giấu hoảng loạn, hai người lướt qua nhau.
Quả nhiên, hồi cung một lúc sau có nô tỳ của nàng ta đến, mời nàng ghé qua cung nàng ta ngồi trò chuyện.
Uống xong một tách trà nhỏ, nàng ta mới từ nói chuyện phiếm chuyển sang chủ đề chính, phất tay để các cung nữ lui xuống, đóng lại cửa, liếc nhìn nàng một cái, từ trong lòng ngực lấy ra một mảnh giấy đỏ
Nàng nhìn một cái, ngẩn người, lập tức siết chặt lòng bàn tay: “Thứ này, ngươi từ đâu lấy tới?”
Nàng ta mở nó ra, ngón cái vuốt ve hôn thư viết tên hai người, nói: “Láy từ nơi nào, nương nương không cần truy hỏi. Hôm nay ta lấy nó ra không phải muốn uy hiếp người, mà là muốn cùng người thương lượng.”
“…Thương lượng cái gì?”
“Ngày đó là tỷ sao?” Nàng ta đột nhiên quay đầu hỏi, trong mắt mang theo kiên quyết cùng một tia u ám.
Nàng không lên tiếng.
“Ta cùng nương nương không giống nhau, tổ tiên không hiển hách bằng Ngu gia, cũng không giống nương nương làm hoàng thượng vui vẻ.” Nàng ta dường như chịu đựng điều gì đó, vừa nói, một bên đem giấy gấp lại, “Khó khăn bò lên trên phi vị này, cũng như cũ bị người khác ức hiếp.”
Nàng khẽ liếc mắt nhìn nàng ta, trông thấy ánh mắt nàng ta đầy chua xót, nàng biết ánh mắt đó là không thể giả bộ được.
“Nếu ngươi và ta đều bị bức hại trong thâm cung này, vì sao phải nắm lấy nhược điểm đối phương không buông?” Nàng ta ngẩng đầu hỏi.
Nàng nói: “Bổn cung khi nào nắm nhược điểm ngươi không buông? Ngày đó chỉ là sự trung hợp ta đi ngang qua vô tình thấy được. Huống hồ nếu là ta muốn uy hiếp ngươi, hại ngươi, cần gì phải chờ tới bây giờ?”
Nàng ta cười khổ, không có đáp lại nàng, mà là đem tờ giấy đặt lên bàn, đẩy về phía nàng: “Một khi đã như vậy, thứ này ta liền trả lại ngươi. Hiện tại ta và ngươi đều không nắm vật chứng của đối phương, việc này thỉnh nương nương sau này, chớ lại nhắc tới.”
Dừng một chút, nàng ta lại nói tiếp: “Giữ cho kỹ, nếu lần sau sờ đến nó là Hoàng Thượng, người sẽ không may mắn như vậy.”
Nàng đưa tay lấy mảnh giấy bỏ vào trong tay áo.
Ý phi nhấp một ngụm trà, không nói gì thêm nữa.
Nhiều năm như vậy nàng và nàng ta tương kính, ở cùng nhau sau nhiều năm cũng hiểu được tính tình, luôn cân nhắc mọi việc rõ ràng.
Nàng ta có thể nhượng bộ như vậy, là bởi vì còn kiêng kị nàng, kiêng kị binh quyền trong tay gia tộc nàng.
“Nương nương.” Nàng ta đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo vài phần cô đơn, “Mấy năm nay, bị cầm tù trong thâm cung này, có cảm thấy bị giày vò hay không?”
Nàng trầm mặc một chút và nói: “Thiên địa nơi nào không là lồng giam, con người ai mà không đau khổ giày vò?”
Nàng ta quay đầu, nhìn về phía ta, thật lâu sau, mới nói: “… Nương nương nhìn thấy mọi sự. Tần thiếp...”
Tháng tám, thời tiết giữa hè oi bức.
Nàng được hoàng thượng ân chuẩn hồi phủ về thăm nhà, cha mẹ ở trước phủ nghênh đón nàng, Tử Chiêu dựa vào mẫu thân, nhìn ta trong mắt tràn đầy mừng rỡ.
Đợi công công đánh ngựa hồi cung càng lúc càng xa, hắn mới như một trận gió bổ nhào vào lòng nàng, cằm gác ở trên đầu vai: “Tỷ tỷ, đệ rất nhớ tỷ.”
“Tỷ cũng nhớ đệ.” Nàng sờ đầu hắn, trong tay biến ra một hộp điểm tâm, lặng lẽ đưa cho hắn, “Trong cung Ngự Thiện Phòng sư phó làm, tỷ trộm mang tới cho đệ.”
Hắn không có lớn tiếng kêu lên, cầm lấy và nhỏ giọng nói: “Đệ lại không phải tiểu hài tử nữa, tỷ lại trộm mang thứ này làm gì… Kia, đợi lát nữa đến phòng đệ cùng nhau ăn?”
Nàng cười khanh khách, thầm nghĩ điểm tâm này ở trong cung nàng đã ăn đến ngán, nhưng cũng không dập tắt nhiệt tình của đệ ấy, gật gật đầu nói câu: “Được.”
Đang cung cha mẹ nói chuyện ở chính đường, liền bị Tử Chiêu kéo đi, nhìn đệ ấy dẫn đường, một thân cao lớn đã ra dáng dấp một thiếu niên rồi.
Không chỉ tướng mạo, tâm tính cũng trầm ổn rất nhiều, không hề tùy hứng, đã biết bưng trà rót nước, quan tâm mọi người.
Ăn xong điểm tâm, nàng cùng hắn đang tính đi dạo phố.
Mượn xiêm y của đệ ấy, không nghĩ thế nhưng vừa người, nữ giả nam trang cùng hắn lặng lẽ chuồn ra khỏi phủ, chạy đến trên đường cái, nhìn đông nhìn tây, đối với các sạp hàng bán trên đường phố đều rất yêu thích.
Lúc chạng vạng, trên đường phố nổi lên ngọn đèn dầu trường long, dòng người chen chúc xô đẩy, bờ sông dương liễu phất động, mùi pháo hoa phảng phất khắp nơi.
Nàng mới nhớ tới, hôm nay là Thất Tịch.
Xưa nay nàng không chú trọng đến các ngày lễ, cũng hoàn toàn không coi trọng, cho nên thường quên, Tử Chiêu một bên thở dài, lẩm bẩm nói: “Nếu tỷ tỷ gả cho gia đình bình thường, giờ phút này liền có thể cùng phu quân rong chơi trên phố, dắt theo một đứa bé, thật là tốt biết bao.”
“Không cùng phu quân, cùng xá đệ cũng được mà.”
“Xá đệ có thể nào so sánh với phu quân sao? Xá đệ cũng sẽ cưới vợ, lại không thể bồi tỷ cả đời.”
“…”
Đang nói, phía trước một chiếc xe ngựa đang chạy đến, nàng đưa tay kéo Tử Chiêu sang một bên, dặn dò hắn nhìn đường.
Khi xe ngựa đến gần, nàng mới chú ý tới hoa văn được chạm khắc trên xe, lập tức biết ngồi bên trong chính là quyền thần hiển quý, liền lại nghiêng người tới gần.
Khi xe ngựa đi qua nàng, nàng không biết cảm giác được gì liền dừng bước chân, màn xe ngựa bị gió thổi bay lên, trông thấy một góc mặt quen thuộc.
Chỉ một cái chớp mắt, gương mặt kia liền ẩn ở sau màn xe.
Nàng đứng tại chỗ nghiêng người, ngơ ngẩn mà nhìn xe ngựa đi xa.
Tử Chiêu thấy nàng không đi lôi kéo nàng: “Tỷ tỷ, làm sao vậy?” Hắn nhìn theo phương hướng nàng nhìn, lại nhìn về phía nàng, “Tỷ nếu là thích, ngày khác đệ gọi người mua một chiếc để đưa tỷ đi dạo.”
Nàng lấy lại tinh thần, nhéo mặt hắn: “Chiếc xe ngựa kia, cho dù giàu có, cũng không thể mua được.”
“Vậy cần gì nữa? Thêm khế ước nhà sao?” Hắn nhướng nhướng mi.
Nàng thở dài, đối với gia hoả phá của này hoàn toàn không biết nói thêm gì nữa..
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");