Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Doãn Uyển Du
Beta: Doãn Thiên
Nguyễn Chanh đứng trên hành lang thấy một màn này, "Tình huống gì thế? Ba tớ bị Tống chủ nhiệm mang đi rồi kìa!"
Ninh Quân: "... Đừng khẩn trương. Có thể là Tống chủ nhiệm tìm ba cậu có một số việc."
Trong lòng Nguyễn Chanh không khỏi khẩn trương. Lần này không phải cô thi rất tốt hay sao?
"Còn có chuyện gì chứ?"
Ninh Quân liếm khóe miệng, "Nhà ăn của trường học?"
Nguyễn Chanh trầm tư trong chốc lát. Cũng có lý, nhà ăn có thể muốn hợp tác với tiệm bánh Chanh Tâm. Cô nhẹ nhàng thở một hơi.
Ba Nguyễn đi theo Tống chủ nhiệm đi vào văn phòng, Tống chủ nhiệm rót cho ông một chén nước.
Ba Nguyễn ngồi ở trên ghế sa lon, "Tống chủ nhiệm, Nguyễn Chanh trong khoảng thời gian này ở trường học có phải không làm bài tập không?"
Tống chủ nhiệm sững sờ, "Anh biết sao?"
Ba Nguyễn ngại ngùng, "Khiếm khuyết của con bé chính là ở điểm này, có chút lười, không thích làm bài tập."
Tống chủ nhiệm nghiêm túc nói: "Tôi tìm anh cũng là muốn nói về vấn đề này. Nguyễn Chanh không chỉ không làm mà còn nhờ bạn học giúp con bé làm bài tập."
Ba Nguyễn thở dài, "Đứa nhỏ này thật là! Trở về tôi sẽ giáo huấn con bé thật tốt."
Tống chủ nhiệm biết Nguyễn gia có tiền, nhìn ba Nguyễn làm gì có vẻ mặt giống về nhà sẽ giáo huấn con gái đâu.
"Con bé tìm học sinh đứng đầu bảng xếp hạng làm giúp bài tập."
Trong nháy mắt, thần sắc ba Nguyễn căn ra: "Ninh Quân?"
"Anh cũng biết thằng bé?"
Ba Nguyễn nuốt yết hầu, "Ninh Quân giúp Nguyễn Chanh nhà tôi làm bài tập?"
Tống chủ nhiệm nhìn khuôn mặt khẩn trương của ông: "Đúng vậy. Hai đứa bé dạo này rất thân với nhau, tan học đều không trở về nhà mà ở phòng học cùng nhau làm bài tập, sau đó cùng nhau về nhà."
Ba Nguyễn nghiêm mặt, "Tôi biết rõ rồi. Tống chủ nhiệm, thật sự cảm ơn cô."
Tống chủ nhiệm rộng lượng nói: "Đây là công việc của chúng tôi. Chúng ta cũng là vì tương lai của bọn chúng."
Trong lòng ba Nguyễn suy nghĩ, tiểu tử thối này quả thật đối con gái nhà ông có tâm tư. Trưởng thành quá sớm!
Sau khi họp phụ huynh kết thúc, trường học cũng sớm đóng cửa. Các phụ huynh và con gái cùng nhau trở về, tâm tình mỗi lần đều khác nhau.
Mẹ Ninh cùng mấy vị phụ huynh khác hàn huyên vài câu, lúc bà đi chỉ thấy con trai đang cùng một nữ sinh đứng trên hành lang. Bà hơi kinh ngạc, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con trai cùng với nữ sinh khác cười cười nói nói. Bà đi ra xa, quan sát một hồi rồi mới đi qua.
"Ninh Quân —— "
Ninh Quân chuyển qua ánh mắt nhàn nhạt, gật gật đầu, "Khi nào thì mẹ trở về?"
Trong lòng mẹ Ninh hơi hồi hộp một chút, trên mặt vẫn ôn nhu như cũ: "Ba con ở bên kia gần đây không có việc gì, mẹ ở cùng con ở mấy ngày."
Không đợi con trai trả lời, bà đã mở miệng trước.
"Cháu là bạn học của Ninh Quân à?"
Nguyễn Chanh cong khóe miệng.
"Dạ, cháu chào dì. "
"Tên của cháu là?"
"Cháu là Nguyễn Chanh, học cùng nhóm với Ninh Quân trong lớp ạ. "
"Thì ra là cháu, vừa nãy ba cháu cũng có nói chuyện với dì. Chanh trong quả cam sao?"
"Vâng ạ."
"Tên của cháu đáng yêu giống y như cháu vậy." Mẹ Ninh vừa nói vừa nhìn thoáng qua Ninh Quân.
Nguyễn Chanh nghĩ thầm, mẹ của Ninh Quân thật ôn nhu.
Ninh Quân thúc giục nói: "Mẹ, chúng ta về trước đi."
Mẹ Ninh cười, bà còn đang muốn nói chuyện cùng Nguyễn Chanh. Con bé xinh đẹp như vậy, tuổi 15 tràn đầy tinh thần phấn chấn, thật sự khiến người ta thích mà. Bà từ trong túi lấy ra một gói sô cô la, buổi sáng lúc ra cửa, là ba Ninh đã đưa cho.
"Đây là sô cô la của chị Ninh Quân mua, tặng cháu."
Sô cô la này thật quen...
"Cháu cảm ơn dì ạ. "
Ninh Quân nhìn thấy liền nghĩ đến ngày ngoài ý muốn đó, anh nhăn mày.
Mẹ Ninh có chút không hiểu rõ: "Vậy dì và Ninh Quân về trước. Về sau có cơ hội hai chúng ta trò chuyện tiếp nhé."
Nguyễn Chanh: "Gặp lại dì sau ạ."
Ninh Quân nhìn cô một cái, giật khóe miệng, "Gặp lại sau!"
Ngày đó về nhà, mẹ Ninh nói rất nhiều, Ninh Quân không để ý tới bà, bà vẫn nói vui vẻ như thường.
"Nguyễn Chanh là người đứng cuối bảng điểm thi vào trường, nhưng hiện tại đã nằm trong top 100, con bé này rất thông minh, chỉ cần cố gắng liền có thể..."
Cố gắng? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.
"Dáng dấp con bé cũng xinh đẹp như vậy, chắc là có rất nhiều nam sinh thích. "
Mí mắt Ninh Quân giật giật, "Con không biết."
Mẹ Ninh cười nhẹ, "Con cả ngày chỉ biết học tập, chắc vẫn chưa biết những thứ này."
Bà cũng không muốn con trai yêu sớm. Yêu sớm nhiều rủi ro, vẫn là chờ bọn chúng trưởng thành một chút đi.
Ninh Quân rơi vào trầm tư.
Mẹ Ninh cũng sợ mình ảnh hưởng tới con trai: "Mẹ không quấy rầy con học tập nữa." Bà tranh thủ thời gian rời đi.
Buổi chiều, sau khi trở về, ba Nguyễn liền đem lời Tống chủ nhiệm nói hôm nay, nói với vợ: "Anh thấy Chanh Chanh và Ninh Quân cũng không giống yêu sớm lắm. "
Mẹ Nguyễn lo lắng: "Cái tuổi này có chút cảm tình cũng là bình thường, hôm nào em cùng Chanh Chanh nói chuyện, con gái phải học được cách tự bảo vệ mình."
Ba Nguyễn gật gật đầu. Lúc này điện thoại di động của ông vang lên, "Là lão Trần. Alo —— "
"Tôi vừa mới nhận được tin, nước X đang náo động, xưởng khoáng thạch xưởng xảy ra chuyện."
Đại não ba Nguyễn đột nhiên dựng đứng, ông ngây ngốc mấy chục giây, sau đó mới phản ứng được: "Anh đang ở đâu? Tôi hiện tại đến tìm ông ngay, chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Nguyễn Chanh ở trong phòng đọc sách, nghe thấy động tĩnh, cô ra ngoài xem xét.
"Ba, đã trễ thế như vậy, ba định đi đâu vậy?"
Ba Nguyễn nói: "Một người bạn của ba xảy ra chút chuyện, ba đi qua giúp một chút."
"Vậy ba nhớ lái xe cẩn thận."
"Con đi ngủ sớm một chút đi."
Nguyễn Chanh vừa quay đầu lại thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ, trong lòng cô không hiểu sao có chút bối rối.
"Mẹ, có phải công ty xảy ra chuyện hay không?"
Mẹ Nguyễn sờ sờ tóc cô, "Tin tưởng ba của con, ba sẽ xử lý tốt."
Đêm lạnh như nước.
Mấy tiếng đồng hồ này, ba Nguyễn thực sự sứt đầu mẻ trán. Lão Trần cũng vất vả đứng liên lạc với chủ xưởng. Hiện tại thế cục ở nước X thế rung chuyển, ông chủ xưởng kia đã cầm tiền bỏ đi rồi.
Trong gạt tàn chất đầy tàn thuốc, trong văn phòng mùi khói gay mũi.
Ba Nguyễn dậpqtàn thuốc trong tay, ông chuẩn bị lấy thêm, thì hộp thuốc lá đã trống không. Ông có mấy phần bực bội, cả khuôn mặt đều là vẻ mệt mỏi, "Nói thế nào?"
Lão Trần lắc đầu, "Đại khái đây là hợp đồng thảo luận, không phải khống chế ngoài ý muốn, ông ta cũng không có cách nào. Chúng ta chỉ có thể chờ đợi."
Giọng ba Nguyễn khàn khàn, "Phải chờ tới lúc nào?"
Lão Trần liếm khóe môi đã khô khốc: "Đợi đến lúc nước X này yên ổn đã."
Ba Nguyễn "ừ" một tiếng, hai tay xoa mặt. Tuổi trẻ của ông cũng từng có lần thất bại, nhưng xưa nay không có lần nào giống như lần này, thấp thỏm, lo âu. Nói đúng hơn là sợ. Sợ chính mình không còn cơ hội, sợ chính mình mất cả chì lẫn chài.
Vốn lưu động của Nguyễn Gia đều ném vào xưởng khoáng thạch này, cứ tưởng rằng lập tức có thể có tiền lời.
Ba Nguyễn nuốt yết hầu một cái, cổ họng khô khốc, sưng đau, "Tôi về nhà trước."
Nguyễn Chanh làm xong bài tập sau cũng không có nghỉ ngơi. Cô thỉnh thoảng nhìn lại thời gian, chờ ba trở về.
Mười một giờ giờ mười phút, cô nghe được âm thanh mở cửa. Mặc dù là âm thanh rất nhỏ nhưng cũng khiến cô bừng tỉnh trong nháy mắt, cô từ trong phòng chạy nhanh ra.
"Ba, rốt cuộc ba cũng trở về."
Ba Nguyễn buông chìa khóa xe, nhìn con gái đi chân không, ông nhíu nhíu mày: "Tại sao còn chưa ngủ? Dép lê cũng không mang!" Ông cầm một đôi dép lê đặt ở bên cạnh chân Nguyễn Chanh.
Mẹ Nguyễn cũng từ phòng ngủ đi ra, hiển nhiên bà cũng không ngủ.
Ba Nguyễn trong lòng ấm áp, "Đều đang đợi ba à."
Mẹ Nguyễn hỏi: "Không sao chứ?"
Ba Nguyễn không muốn ở trước mặt Nguyễn Chanh mà nói chuyện này.
"Có vài vấn đề, để hai mẹ con lo lắng rồi. Chanh Chanh, nhanh đi ngủ đi, ngày mai con còn đi học đó."
Nguyễn Chanh gật gật đầu, "Dạ ba —— "
Ba Nguyễn cười, "Không có việc gì đâu, ba có thể giải quyết."
Nguyễn Chanh nhẹ nhàng lên tiếng, "Ba mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Trở về phòng, ba Nguyễn cũng không giấu diếm vợ nữa. Ông đem chuyện từ đầu tới cuối đều nói cho bà biết.
Mẹ Nguyễn trầm tư hồi lâu, "Ngày mai em đi tìm anh trai mượn trước một ít tiền để chúng ta xoay sở."
Hiện tại đã là tháng mười một, tháng sau còn phải cung ứng kết toán với các nhà công ty thương nghiệp, còn có tiền đặt đọc cho nguyên liệu nấu ăn của năm sau, tiền thuê cửa hàng. Nhiều cửa tiệm như vậy, không phải là một chút như tiền boa nữa.
Ba Nguyễn trầm mặc.
Mẹ Nguyễn nắm chặt tay ông, "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, thì cùng lắm thì chúng ta làm lại từ đầu." ( Edit: Hâm mộ quá)
Ba Nguyễn bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Anh không sợ, chỉ là không muốn em và Chanh Chanh phải chịu thiệt. "
Mẹ Nguyễn: "Không có gì ủy khuất cả. Chúng ta là người một nhà, chỉ cần ở chung một chỗ thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa." Bà ôn nhu an ủi chồng.
Mặc dù lý giải đạo lý như này, thế nhưng từ đám mây rơi xuống vũng bùn, ai mà có thể tuỳ tiện tiếp nhận được chứ.
Từ khi Nguyễn Chanh sinh ra, trong nhà làm ăn càng tốt, càng làm càng lớn. Bọn họ căn bản không nghĩ tới sau này sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Liên tiếp mấy ngày, Nguyễn Chanh đều không gặp được ba Nguyễn, cô từ trước tới nay chưa từng thấy ba bận rộn như vậy.
Mẹ Nguyễn dỗ dành cô, "Cuối năm rồi, công ty nhiều chuyện."
Khoảng thời gian đó, Nguyễn Chanh vẫn bận thi biện luận. Cô đại diện trường học đi tham gia thi biện luận toàn thành phố.
Mỗi ngày sau khi tan học, cô đều sẽ đi tới phòng họp ở trường cùng ba người khác luyện tập. Người biện luận 1 và người thứ 4 đều là học sinh năm hai, Giản Tri Ngôn và cô theo thứ tự là người thứ 2 và thứ 3.
Hai người mỗi ngày vừa học xong liền cùng đi tập luyện.
Hôm nay sau khi tan học, Giản Tri Ngôn đến tìm Nguyễn Chanh: "Hôm nay thầy Trương sẽ đến, chúng ta nhanh lên."
Nguyễn Chanh: "Thầy Trương?" Cô nhất thời không kịp phản ứng thầy Trương là ai.
Giản Tri Ngôn: "Cuối tuần sau chúng ta cùng trường trung học phụ thuộc Đại học Sư phạm thi đấu, lớp biện luận đều là do thầy Trương chỉ đạo."
Cô tranh thủ thời gian thu dọn tập vở bỏ vào cặp sách.
Lúc tan học, trong phòng học hò hét ầm ĩ. Nam sinh trước mặt đột nhiên quay đầu bát quái.
"Nghe nói lớp trưởng đã thổ lộ với Nguyễn Chanh."
Lộ Minh "hả" một tiếng, "Chuyện khi nào?"
"Mới gần đây nè."
"Nguyễn Chanh đồng ý rồi?"
"Không đồng ý thì hai người bọn họ hiện tại sẽ mỗi ngày cùng đi chung sao? Tớ còn nghe nói, lớp trưởng giúp Nguyễn Chanh làm bài tập."
Lộ Minh: "Lớp trưởng công chính liêm minh cũng làm việc thiên tư trái pháp luật nha."
"Cậu dung thành ngữ sao nghe là lạ vậy, cảm thấy không đúng tí nào."
Nam sinh gãi gãi đầu, trở lại thu dọn cặp sách.
Lộ Minh đẩy Ninh Quân, "Đây chỉ là lời đồn phải không?"
Ninh Quân không nói một lời, hai đầu lông mày lạnh lùng.
Lộ Minh: "Sao cậu không đi tham gia thi biện luận vậy?"
Ninh Quân: "Tớ không hứng thú."
Anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng Nguyễn Chanh và Giản Tri Ngôn vội vàng rời đi.
Lộ Minh đeo cặp sách, "Đi thôi."
Ninh Quân chậm rãi, cặp sách cũng rất nhẹ, cũng chỉ có vài cuốn sách.
Hai người đi một đoạn đường, Lộ Minh đột nhiên dừng lại: "Tớ muốn mua bánh mì, là tiệm Chanh Tâm ở trước mặt kìa. "
Ninh Quân: "Tớ không muốn ăn, đi trước đây."
Lộ Minh nhìn anh chạy xe đi như một làn khói: "Đàn ông ghen tị thật đáng sợ." Cậu đạp xe tới xem xét, tiệm bánh mì đóng cửa.
"Đóng cửa? Tình huống gì thế này?" Lộ Minh nhìn thấy trên cửa có ghi bản thông báo.
"Bởi vì tiền thuê nhà đến hạn, cửa hàng này đình chỉ kinh doanh. Thẻ tích điểm Chanh Tâm đều có thể sử dụng ở chi chánh Chanh Tâm khác. Xin thông cảm! Ngày xx tháng xx năm xxxx."
Ngày thứ hai đến trường học, Lộ Minh chạy đến bên cạnh Nguyễn Chanh.
"Nguyễn Chanh, tiệm bánh mì Chanh Tâm ở giữa thành phố chúng ta tại sao đóng cửa? Hôm bữa tớ đi mua bánh mì thấy không mở."
Vẻ mặt Nguyễn Chanh vô cùng nghi hoặc: "Đóng cửa sao?"
"Cậu không biết à? Công chúa, cậu đối với việc làm ăn trong nhà cũng không quan tâm lắm nha. "
Lộ Minh trêu ghẹo nói.
Trong lòng Nguyễn Chanh hơi hồi hộp một chút, "Trở về tớ sẽ hỏi ba mẹ một chút."
Đến trưa, cô có chút không tập trung. Chuyện của công ty, cô mặc dù không quá quan tâm, nhưng trong hai năm qua, Chanh Tâm phát triển rất tốt. Hàng năm các chi nhánh mới mở, số lượng đều đang gia tăng, mặc dù cũng sẽ xuất hiện hiện tượng đóng cửa tiệm, nhưng số lần cực kì ít.
Huống chi cửa hàng ở giữa phố vị trí rất tốt, nhiều khách hàng quen, sao lại đột nhiên đóng cửa?
Buổi chiều khi tan học, lúc đầu là cô muốn đi tập biện luận, cuộc thi biện luận sắp đến, mỗi người đều bớt chút thời gian để chuẩn bị, đều hi vọng lần này có thể hạng nhất.
Nguyễn Chanh chủ động đi tìm Giản Tri Ngôn, "Trong nhà tớ có chút việc, hôm nay tớ xin vắng mặt nhé."
Trong khoảng thời gian này hai người thường đi chung, Giản Tri Ngôn cũng biết Nguyễn Chanh có cá tính, lập tức liền muốn so tài. Cô rất nghiêm túc thi biện luận, nếu thật sự không có việc lúc này sẽ không xin nghỉ phép.
"Được. Ngày mai tớ sẽ nói trọng điểm bài ngày hôm nay cho cậu."
Nguyễn Chanh vội vàng chạy về nhà, trên đường trở về, cô cố ý đi ngang qua cửa hàng, thật sự đóng cửa, bảng hiệu cũng đã gỡ xuống.
Đúng lúc có một dì hơn bốn mươi tuổi đi tới, tựa hồ cũng là đến mua bánh mì: "Cô gái, cháu cũng tới mua bánh mì sao?"
Nguyễn Chanh gật đầu một cái.
"Cháu có thẻ tích điểm ở Chanh Tâm không? Có thì đi mua ở cửa tiệm khác đi."
"Sao vậy ạ?"
"Nghe nói ông chủ Chanh Tâm đầu tư thất bại, thua lỗ nhiều tiền. Vài tiệm Chanh Tâm ở tỉnh ngoài đã đóng cửa rồi."
Sắc mặt Nguyễn Chanh trắng bệch.
Về đến nhà, Mẹ Nguyễn cũng không ở nhà. Orange vây quanh bên chân cô.
Nguyễn Chanh đi lấy thức ăn cho chó, mới phát hiện thức ăn Orange đã đổi nhãn hiệu. Nhãn hiệu này cô không biết, có vẻ không nỗi tiếng lắm.
Là cô gần đây bận quá, nên đã bỏ qua chuyện gì sao?
Mãi cho đến sáu giờ rưỡi, mẹ Nguyễn mới trở về. Bà mở cửa, phát hiện trong nhà đã mở đèn: "Chanh Chanh, trở về rồi sao con?"
Nguyễn Chanh đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào bà: "Mẹ, nhà chúng ta đã rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Chìa khóa xe trong tay mẹ Nguyễn rơi trên mặt đất, tạo ra một tiếng "bang", không khí trở nên ngột ngạt. Bà cúi người, chậm rãi nhặt nó lên: "Mẹ và ba gần đây có chút bận bịu, con cũng biết cuối năm chuyện của công ty vốn rất nhiều mà."
"Chanh Tâm gần trường học của chúng con, vì sao lại đóng cửa?"
"Công ty sang năm có kế hoạch khác."
"Mẹ, con không ngốc." Giọng Nguyễn Chanh nghẹn ngào, cô giơ bịch thức ăn cho chó lên.
"Con vừa mới tra giá cả của nhãn hiệu thức ăn cho chó này..."
Mẹ Nguyễn đứng ở đằng xa, hai tay đều đang run: "Chanh Chanh —— "
Nguyễn Chanh hít mũi, "Mẹ, con không còn là con nít nữa." Cô từng bước một đi đến trước mặt mẹ Nguyễn, nhẹ nhàng sờ tóc mẹ. Cô sao lại không phát hiện ra trong khoảng thời gian này mẹ đã tiều tụy đi rất nhiều.
Mẹ Nguyễn giang hai cánh tay ôm lấy cô.
"Ba con đầu tư xưởng khoáng thạch xảy ra vấn đề, hiện tại nhà chúng ta không có vốn lưu động. Chanh Tâm có gần 300 cửa hàng, gần đây mẹ và ba đang nghĩ biện pháp."
"Xưởng khoáng thạch ạ?"
"Đúng thế." Mẹ Nguyễn gật gật đầu, "Việc này cứ để ba mẹ giải quyết, con đi học cho tốt, chuẩn bị kỹ càng thi biện luận."
"Hiện tại thiếu rất nhiều tiền sao?"
Mẹ Nguyễn do dự một chút, rốt cuộc vẫn gật gật đầu: "Ông bà nội con có đưa một chút tiền, còn có mượn mấy chục vạn của cậu mợ con, nhưng chỉ là hạt cát trong sa mạc."
"Cô nhỏ với chú hai đâu ạ?"
Mẹ Nguyễn thở dài.
"Bọn họ thì sao chứ? Bình thường cầm bao nhiêu thứ từ nhà chúng ta cơ mà? Cô nhỏ mua nhà hỏi ba con đòi tiền, chú hai đổi xe mới cũng hỏi ba đòi tiền, bọn họ... Quá phận."
Nguyễn Chanh thở hồng hộc.
Mẹ Nguyễn đã sớm biết phẩm hạnh của những người kia, bà cũng không có trông cậy nhiều vào bọn họ: "Được rồi, mẹ đi làm cơm."
Nguyễn Chanh kéo tay mẹ: "Mẹ, con không đói bụng."
"Không đói bụng cũng phải ăn cơm. Cơn tạm thời đừng nói với ba là con đã biết, ba sợ con sẽ lo lắng đấy."
Nguyễn Chanh gật gật đầu.
Mấy ngày nay, Nguyễn Chanh luôn mất ngủ, ban ngày lên lớp cô đều ngủ gà ngủ gật.
Cô giáo Kim dạy môn tiếng Anh thấy cô ngủ gật, trực tiếp gọi tên cô: "Nguyễn Chanh, đọc đoạn thứ hai."
Nguyễn Chanh đọc bị vấp nhiều lần.
Cô Kim nhíu mày: "Mỗi ngày vội vàng học thi biện luận, về sau em muốn dựa vào thi biện luận mà tìm công việc sao?"
Nguyễn Chanh lẳng lặng nhìn bảng đen.
Cô Kim thích học sinh học tập tốt, lúc trước Nguyễn Chanh để cho người khác giúp cô làm bài tập, cô giáo luôn không thích Nguyễn Chanh: "Ngồi xuống đi."
Sau khi hết tiết, Nguyễn Chanh cầm cốc đi rót nước nóng.
Ninh Quân cũng cầm cốc, "Tối hôm qua thức đêm à?"
Nguyễn Chanh ngây ra một lúc, "Ngủ không ngon."
Ninh Quân trầm ngâm nói: "Bởi vì thi biện luận sao?"
Nguyễn Chanh thở dài một hơi, "Trong nhà tớ có chút chuyện." Thật ra cũng không phải một chút.
Ninh Quân nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, đáy mắt anh ảm đạm.
"Là Chanh Tâm đã xảy ra chuyện sao?"