Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Doãn Kiệt
Beta: Doãn Thiên
Ba Ninh đứng lên, ánh mắt nhìn anh đầy kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, "Anh... anh nói với ba anh như thế à?"
Giọng Ninh Quân lạnh lẽo: "Vậy con nên nói cái gì?!" Anh nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch, "Năm đó các người để con quay về, cứ lừa dối con như vậy! Trong mắt các người rốt cuộc con là cái gì? Nếu như vậy, trước đây lẽ ra không cần sinh con ra."
"Tiểu Quân..." Mẹ Ninh thất thanh gọi tên anh.
"Chúng tôi là ba mẹ của anh, không lẽ bảo chúng tôi trơ mắt nhìn anh một mình ở Lăng Thành hay sao?" Ba Ninh quát.
"Vậy ba cũng không nên lừa dối con!"
"Đúng thế! Tôi không giúp đỡ nhà họ Nguyễn, cũng là vì tôi nghe nói nhà họ đã được người khác giúp đỡ." Giọng ba Ninh kích động, "Chuyển trường khiến anh và nhóc con nhà họ Nguyễn kia xa nhau, nhưng anh có thể đảm bảo sau này như thế nào sao? Không ai nói trước được điều gì hết! Anh còn quá trẻ!"
Ninh Hàm kéo Ninh Quân, "Được rồi, đừng nói nữa. Em đi xem Nguyễn Chanh trước đi, ở đây giao cho chị." Lời nói khi giận dữ làm tổn thương người cũng làm tổn thương mình, cuối cùng khó chịu nhất vẫn là bản thân mình.
Nhắc tới Nguyễn Chanh, Ninh Quân dần dần tỉnh táo lại, anh xoay người, nhanh chóng rời khỏi.
Ba Ninh vô lực ngồi xuống, đưa tay ôm ngực, thở phì phò.
Ninh Hàm: "Ba, trước tiên đừng giận nữa được không. Tính tình tiểu Quân như thế nào ba còn không biết hay sao?"
"Là ba buông thả nó quá."
"Ba, tiểu Quân không còn là trẻ con nữa, khắc khẩu nữa cũng không có ích lợi gì. Huống hồ, cách làm của ba năm đó quả thật có chút quá phận."
Ba Ninh trừng mắt với cô, "Con cũng muốn làm ba tức chết à?"
"Tiểu Quân rất thích cô bé bạn học kia của nó, nếu không cũng không cô đơn nhiều năm như vậy. Ba, năm ấy ba thật sự không nên để tiểu Quân chuyển trường."
Ba Ninh mím môi, "Con bé bạn học cao trung của nó rốt cuộc có mị lực gì?"
"Cô bé là một nhiếp ảnh gia, rất có tài."
Ba Ninh hừ một tiếng.
Ninh Hàm trấn an ba Ninh xong, liền đưa bọn họ về nhà rồi cùng Lý Tư Dương rời đi.
Vốn là một buổi họp mặt gia đình vui vẻ, kết quả là tan rã trong không vui như vậy.
"Thật là giỏi giày vò qua lại! Chê công việc của chúng ta rảnh quá sao hả!"
Lý Tư Dương thật lòng nói: "Bác trai thật sự làm sai rồi."
Ninh Hàm không nói lời nào.
"Em không cảm thấy Ninh Quân vẫn như là người lạ ở nhà em à?"
"Vâng. Từ tiểu học, càng ngày nó càng ít nói."
"Có đôi khi anh nghĩ Ninh Quân thật đáng thương, chính là kiểu người cô độc? Tiểu!?"
Ninh Hàm trầm mặc trong chốc lát, "Hy vọng nó và Nguyễn Chanh có thể thuận lợi. Phía nhà thì tùy tiện đi." Hơn nữa nhiều năm như vậy đều không kéo về được, con cái nói chung là đều phải rời khỏi cha mẹ.
Lúc Ninh Quân chạy tới bệnh viện thì Cố Dịch đã ở trong phòng phẫu thuật. Nguyễn Chanh ở trên hành lang lo lắng bồi hồi, cô sốt ruột đến nỗi lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Anh đến gần cô cũng không phát hiện ra.
Nhưng Kiệt Sâm lại nhìn thấy anh, "Ninh tiên sinh?"
Nguyễn Chanh: "Anh đến rồi!"
Ninh Quân: "Thế nào rồi?"
Nguyễn Chanh nhíu mày, nét mặt tràn đầy lo lắng: "Bác sĩ nói xương ngực bị gãy, phổi bị thương..."
Ninh Quân nhẹ ừ một tiếng, nắm chặt tay cô.
Lại qua một giờ.
Di động của Nguyễn Chanh vang lên, là mẹ của Cố Dịch gọi tới.
"Chanh Chanh, Cố Dịch xảy ra chuyện trong lúc thi đấu!" Giọng mẹ Cố run run.
"Dì Cố, con đang ở bệnh viện đây ạ."
"Chanh Chanh, tiểu Dịch thế nào rồi? Có sao không? Di động của nó vẫn không gọi được."
"Bây giờ anh ấy đang phẫu thuật, tạm thời không có chuyện gì ạ."
Tâm tình mẹ Cố đã hỏng bét, ba Cố cầm lấy điện thoại, "Chanh Chanh, hai bác lập tức tới. Con trông tiểu Dịch cẩn thận giúp các bác nhé. Tiểu Dịch thích con, có con ở bên nó, nó sẽ cố gắng."
"Bác Cố, con sẽ chăm sóc anh ấy."
"Nhờ con."
Lòng Nguyễn Chanh chua chát, cổ họng cũng ngứa đến khó chịu.
Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Cố Dịch nằm trên giường, hôn mê.
"Cố Dịch...?"
Cả người Cố Dịch đều là vết thương, trên gương mặt còn có vài vết thương nữa, làm cho người khác nhìn thấy đều sợ hãi.
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?"
"Phẫu thuật rất thành công, nhưng đầu cậu ấy cũng bị thương, hiện tại trong não có một khối u sưng 2cm, phải đợi cậu ấy tỉnh lại mới có thể tiếp tục quan sát."
Kiệt Sâm vui vẻ, "Không có việc gì là tốt rồi. Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn!" Hai tay anh làm thành hình chữ thập, "Bồ Tát phù hộ."
Bác sĩ nói: "Trước tiên về phòng bệnh đã."
Lúc này, y tá đi qua, đem đồ đạc linh tinh trên người Cố Dịch đều giao cho Nguyễn Chanh.
Nguyễn Chanh nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhìn đồ trong túi. Viên ngọc không rời người của Cố Dịch đã vỡ, chỉ còn lại một nửa. Giây phút Nguyễn Chanh cầm nó lên, ánh mắt hơi trầm xuống.
Dây đỏ nhìn có phần quen mắt.
Nếu cô nhớ không sai, đây là trước đây cô tết chơi. Lúc đó trường học thịnh hành chuyện bện dây đỏ, cô cũng tham gia. Nữ sinh khác đều tết cho nam sinh mình thích, cô tết một sợi liền hết hứng thú.
Tết theo kiểu kim cương, cô tết không đẹp lắm. Cô vẫn cho là sợi dây này đã rơi mất, lại không nghĩ tới là ở chỗ của Cố Dịch.
Anh ấy lấy nó lúc nào thế?
"Sao vậy?" Ninh Quân hỏi.
Nguyễn Chanh cất đồ vào trong túi, "Không sao. Em đi gọi điện cho bác Cố đã."
Kiệt Sâm cả ngảy đều ở bệnh viện, nhưng điện thoại cứ réo một hồi lại một hồi.
Nguyễn Chanh đều nhìn rõ ràng, "Kiệt Sâm, chỗ này có tôi rồi, cậu có việc thì về trước đi."
Kiệt Sâm gãi gãi đầu, quả thật câu lạc bộ còn có việc cần anh xử lý. "Vậy Cố Dịch nhờ cậu."
Nguyễn Chanh nói, "Hôm nay cảm ơn cậu nhiều."
"Khách khí với tôi làm gì, Cố Dịch không sao là tốt rồi." Kiệt Sâm do dự một chút, cũng không đoái hoài đến Ninh Quân đang ở đây, "Nguyễn Chanh, quà Cố Dịch tặng cậu còn đang ở đấu trường, tôi nghĩ cậu ta muốn tự tay giao cho cậu. Nhưng với tình huống này của cậu ta, vẫn là trong hai ngày này tôi mang đồ tới giùm cậu ta đi."
Nguyễn Chanh sửng sốt, "Cảm ơn."
Ninh Quân mặt không đổi sắc, có điều nội tâm không thể bình tĩnh bằng vẻ bên ngoài.
Kiệt Sâm vừa đi, phòng bệnh liền trở nên an tĩnh.
Nguyễn Chanh và Ninh Quân ngồi trên ghế, hôm nay hai người cũng không dễ dàng mở miệng. Nguyễn Chanh nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối, dày vò lâu như vậy, khớp xương toàn thân của cô đều trở nên đau mỏi.
Ninh Quân: "Em ngủ một chút đã đi."
Nguyễn Chanh lắc đầu, "Mai anh phải đi làm, anh về trước đi."
Ánh mắt Ninh Quân nặng nề, "Một mình em có ổn không? Quên đi, có về anh cũng không ngủ được."
Nguyễn Chanh nhẹ nhàng tựa vào vai anh, "Cảm ơn."
Mi tâm Ninh Quân nhíu chặt lại, "Còn phải nói cảm ơn với anh à?"
Nguyễn Chanh khẽ cười một tiếng, "Ninh Quân, anh thật tốt. Nếu anh không ở đây, em cũng không biết nên chống đỡ thế nào." Hôm nay, trái tim của cô thật sự bị kinh hoàng. Cô vừa nhắm mắt lại liền nhớ đến vụ va chạm thảm khốc ở trường đua. Cô không dám tưởng tượng, nếu Cố Dịch xảy ra chuyện, sau này sẽ thế nào?
"Đừng nghĩ nhiều."
Nửa đêm, Cố Dịch bị sốt.
Nguyễn Chanh đi gọi y tá, y tá nói đây là phản ứng bình thường, bảo cô lấy nước nóng lau người cho anh.
Nguyễn Chanh: "..."
Ninh Quân liếc mắt sang chỗ cô, thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Để anh làm!"
Nguyễn Chanh: "Bây giờ anh ấy là bệnh nhân, ở bệnh viện không phân biệt nam nữ."
"Đấy là trong mắt bác sĩ. Em coi mình thành bác sĩ à?" Ninh Quân phản bác.
Nguyễn Chanh: "..."
Cuối cùng việc này cũng rơi vào tay Ninh Quân.
Lúc ngủ, Cố Dịch rất yên tĩnh, Ninh Quân cởi áo anh ra, nhẹ nhàng xoa cổ anh, rồi đến cánh tay, tuyệt đối không qua loa cho xong. Đây là lần đầu tiên chăm sóc người khác, thật sự là rất ngượng ngập.
Nguyễn Chanh bưng nước đứng một bên, nhìn không chớp mắt. Tuy rằng, cô đã xem qua không biết bao nhiêu lần Cố Dịch nửa trần thân trên rồi.
Cố Dịch hừ một tiếng, Nguyễn Chanh kinh ngạc ngoái đầu ra, "Cố Dịch tỉnh rồi sao?"
Ninh Quân giơ tay lên đẩy cô ra, "Cố Dịch! Cố Dịch!" Anh gọi tên Cố Dịch.
Cố Dịch giật giật mí mắt, chỉ là vẫn không tỉnh.
Nguyễn Chanh: "Em đi gọi bác sĩ."
Sau khi bác sĩ đến kiểm tra, Cố Dịch vẫn không tỉnh lại: "Không tỉnh nhanh như vậy đâu, người nhà không nên quá khẩn trương."
Nguyễn Chanh xấu hổ, cũng không thể nói mình không phải là người nhà của Cố Dịch.
Bác sĩ đi rồi, cô kéo tay Ninh Quân, "Anh có đói bụng không?"
Ninh Quân không mặn không nhạt hỏi ngược lại: "Em thì sao?"
Nguyễn Chanh lắc đầu, "Em không muốn ăn chút nào."
Ninh Quân im lặng thở dài, "Anh xuống dưới hít thở không khí, tiện thể mua ít cháo."
"Vâng." Ánh mắt Nguyễn Chanh lóe lên. Cô không hỏi anh, buổi tối cô không đến, ba mẹ anh có ý kiến gì hay không.
Thời điểm Ninh Quân đi mua cháo, ba Cố cùng mẹ Cố tới, còn có ba Nguyễn và mẹ Nguyễn nữa.
"Ba mẹ, sao hai người cũng đến?"
Ba Nguyễn tức giận trả lời: "Sao chúng ta có thể không đến? Cố Dịch thế nào rồi?"
Nguyễn Chanh nói cho bọn họ nghe tình trạng của Cố Dịch.
Mẹ Cố vừa khóc một hồi, may là có mẹ Nguyễn ở đây khuyên giải an ủi bà: "Không sao đâu, bác sĩ thành phố B y thuật tốt lắm, không có việc gì."
Sắc mặt ba Cố cũng không tốt, dường như thoáng chốc đã già đi rất nhiều: "Chanh Chanh, lần này cảm ơn con."
"Bác Cố, bác khách sáo quá." Cô liếm liếm khóe môi khô khốc.
Lát sau, Ninh Quân trở về, anh đưa cháo cho Nguyễn Chanh: "Ăn chút đi."
Bầu không khí trong phòng bệnh thoáng cái lại thay đổi, có chút kỳ quái.
Nguyễn Chanh nói: "Ninh Quân ở cùng con cả chiều."
Ba Cố nhìn anh, "Bác thay tiểu Dịch cảm ơn cháu." Mọi người trong lòng đều biết rõ quan hệ của ba đứa nhỏ, nhưng, cũng không có biện pháp nào.
Được tình địch chăm sóc, không biết lúc con trai tỉnh lại có cảm thấy không còn mặt mũi hay không.
Ninh Quân lễ phép: "Vậy cháu về trước đây ạ." Anh nhìn Nguyễn Chanh, dường như đang mong đợi cái gì.
Nguyễn Chanh biết mình không thể đi lúc này, "Em tiễn anh xuống dưới."
Hai người xuống bãi đỗ xe dưới lầu, ban đêm yên tĩnh, lúc này bên ngoài cũng không có người nào.
Nguyễn Chanh: "Anh về nghỉ ngơi sớm một chút."
Ninh Quân không miễn cưỡng cô, "Ngày mai em định làm thế nào?"
Nguyễn Chanh: "Mai em xin thầy Đàm nghỉ, để ông ấy phái người khác đi, hoặc là hoãn lần công tác này lại."
Ninh Quân gật đầu, "Được, mai anh tới đón em."
Nguyễn Chanh "vâng" một tiếng.
"Anh về trước." Anh xoay người, Nguyễn Chanh đột nhiên ôm chầm lấy anh từ phía sau, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, "Ninh Quân, nhà em và nhà bác Cố quan hệ rất phức tạp, gia đình em nợ bọn họ rất nhiều rất nhiều, mặc kệ là nguyên nhân gì, lúc này em phải ở lại."
"Anh biết." Ninh Quân ôn nhu nói. Nếu trước đây anh không chuyển trường, làm gì có chỗ cho Cố Dịch chứ. Một toán phiền muộn khó tả vẫn vây đầy trong lòng anh.
Bọn họ duy trì tư thế này đứng thật lâu.
Lưng anh ấm áp, dày rộng, mặt cô dán lên lưng anh, nội tâm cảm nhận được sự an ổn.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng hai người hắt trên mặt đất, kéo tới thật dài.
"Nguyễn Chanh, nhân lúc bác trai bác gái tới thành phố B, chúng ta kết hôn đi