Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Đường chân trần đứng dưới nền tuyết lạnh lẽo, mọi người cứ nghĩ là vì mắt cá chân của cô bị sái, do đau quá nên mới phải cởi giày ra.
Trông thấy cô giận đùng đùng, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều.
Là người của công chúng, không những phải cẩn thận từ lời ăn tiếng nói cho đến từng hành động, mà còn phải để ý đến hình tượng của mình từng phút từng giây.
Một khi hình tượng sụp đổ thì sự nghiệp nghệ sĩ cũng sẽ chấm dứt.
Trữ Nhiễm cũng cho là thế, vì thế cô ta càng không sợ Thẩm Đường sẽ làm chuyện gì ở trước mặt đám đông thế này.
Biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, dù Thẩm Đường có biết là cô ta đẩy mình thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dù có đau cách mấy cũng phải cố mà nuốt vào trong.
“Chị Đường, chị cứ thế này thì chân sẽ bị phỏng lạnh mất thôi.” Đôi mắt trợ lý nhạt nhòa nước mắt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Không biết phải làm thế nào mới tốt.
Cô nàng đặt túi xách của mình xuống đất, mặc kệ điện thoại của mình đang để trong túi, “Chị Đường, chị giẫm lên túi của em đi.”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vệ sĩ của Thẩm Đường đã đoán được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Mà nhìn dáng vẻ hiện giờ của Thẩm Đường, anh ta cũng biết rõ cô định làm gì.
Anh ta đặt vali xuống, bước vọt tới trước mặt vệ sĩ của Trữ Nhiễm.
Vệ sĩ Trữ Nhiễm chưa kịp phản ứng lại thì dù đã bị đánh bay xuống đất, cả người loạng choạng bị kéo đi.
“Anh đừng động đậy, nếu hai chúng ta động thủ thì tính chất sự việc đêm nay sẽ hoàn toàn thay đổi.” Vệ sĩ của Thẩm Đường cảnh cáo người đang bị anh ta kiềm chế.
Chỉ vẻn vẹn vài ba động tác, nhưng ai là người được huấn luyện bài bản đều rõ rành rành ở trước mắt.
Vệ sĩ của Thẩm Đường không phải do công ty sắp xếp, cũng không phải do cô thuê, mà đây là một trong những vệ sĩ của Tưởng Thành Duật.
Anh ta đã đi theo cô suốt mấy năm nay.
Vệ sĩ của Thẩm Đường ngẩng đầu lên, lia đôi mắt ưng quan sát một lượt mọi người có mặt tại đây, “Xin đừng lấy điện thoại ra, cám ơn.”
Ánh mắt anh ta khiến ai nấy đều rét run.
Thấy vệ sĩ có hành động khác thường, trợ lý vội vàng hoàn hồn lại.
Làm việc cùng với anh chàng vệ sĩ này đã được ba năm, nếu như không phải là tình huống khẩn cấp thì anh ta sẽ không động thủ.
Cô nàng đưa tay quệt nước mắt, đưa mắt nhìn chằm chằm canh chừng những người còn lại, sợ bọn họ chụp lại dáng vẻ chật vật của Thẩm Đường hiện giờ.
Từ khi Thẩm Đường cởi giày ra đến bây giờ, cũng chỉ mới được hai, ba mươi giây mà thôi.
Nhưng dưới cái rét như cắt da cắt thịt, thì ba mươi giây này lại tựa như ba mươi năm đằng đẳng.
Hai chân Thẩm Đường sớm đã mất đi cảm giác. Trong đôi mắt cô cũng bắt đầu xuất hiện những vụn băng mảnh.
Trữ Nhiễm đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước, “Cô Thẩm, ánh mắt này của cô là có ý gì?”
Thẩm Đường dù đi chân trần cũng cao đến một mét bảy, hoàn toàn áp đảo Trữ Nhiễm.
Cô bước lại gần, “Cô nói xem?”
“Tôi làm sao mà biết.”
“Thế thì tôi sẽ cho cô biết.” Cô gằn từng chữ một, “Đây là ánh mắt muốn đánh cô.”
“…” Trữ Nhiễm nuốt nước miếng, cô ta cười còn khó coi hơn cả khóc, “Cô có ý gì? Cô ngã cũng chẳng có ai cười cô, cô cần gì phải…”
Chưa kịp dứt lời, tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, “Á! Tóc của tôi! Thẩm Đường cô làm gì thế?”
Đúng lúc có một chiếc xe chạy vào bãi, hai ngọn đèn xe chiếu thẳng đến chỗ này, giống hệt như ngọn đèn chiếu sáng trên sân khấu.
Mà Thẩm Đường và Trữ Nhiễm đang túm lấy nhau trước ngọn đèn ấy.
Thẩm Đường nhanh tay túm lấy mái tóc dài của Trữ Nhiễm, tay kia kéo tay Trữ Nhiễm, ấn cô ta ngã xuống nền tuyết.
Chiếc xe dừng lại, đèn xe được tắt đi. Tựa như vở kịch trên sân khấu đã được kéo màn.
Thời gian rất ngắn, ngắn đến nói ba nghệ sĩ và trợ lý chỉ biết trợn mắt há mồm, vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, Thẩm Đường đã xử lý xong Trữ Nhiễm trói gà không chặt kia.
Trợ lý của cô ta bị dọa đến ngớ người.
Lúc này vệ sĩ Thẩm Đường mới buông tay thả người, nhanh chân bước đến bên cạnh Thẩm Đường. Cô tự mình ra tay trút giận, và nhiệm vụ lúc này của anh ta chính là bảo vệ sự an toàn của cô.
Chiếc xe vừa chạy vào bãi chính là của Triệu Trì Ý.
Trợ lý kéo Trữ Nhiễm đứng dậy, cánh tay run bần bật, trực giác cho biết cô ấy không thể giữ được công việc này nữa.
Trữ Nhiễm vốn muốn đánh một trận với Thẩm Đường, nhưng khi nhìn thấy Triệu Trì Ý, cô ta liền đổi ý.
Cô ta muốn mượn cơ hội này để giải quyết triệt để Thẩm Đường, khiến cô và Triệu Trì Ý không đội trời chung.
Một khi Thẩm Đường ký hợp đồng với Thường Thanh, cuộc sống sau này của cô ta chắc chắn sẽ không mấy dễ chịu.
Diễn xuất của cô ta khá tốt, cộng thêm việc bị Thẩm Đường kéo tóc đến đau rát, lại còn bị biết bao nhiêu người nhìn ngó, nước mắt cô ta lập tức rơi như mưa.
“Cô còn mặt dày mà khóc nữa à?” Thẩm Đường vốn chẳng để tâm đến mấy giọt nước mắt này của cô ta, “Lần sau nếu cô còn giở trò sau lưng tôi, tôi sẽ đánh thẳng mặt cô. Sau này cố mà đàng hoàng lại, nếu tôi xuống điện ngục thì nhất định cũng sẽ kéo cô theo cùng.”
Trữ Nhiễm khẽ run lên, “Thẩm Đường, cô bị điên à? Cô đánh người ta mà còn lý luận hả?”
Triệu Trì Ý bước đến gần.
Ba nghệ sĩ còn lại đều là “gà” của Thường Thanh, mọi người thu lại lòng hóng hớt, vội vàng chào ông chủ.
Triệu Trì Ý cất giọng lạnh lùng, “Tụ tập ở đây để sưởi ấm à?”
“…”
Thẩm Đường không hề nhìn Triệu Trì Ý, cô cúi đầu đi giày vào.
Cô có mặc một cái quần bó ở trong lễ phục, vì thế cô dứt khoát quệt bàn chân dính nước lau lên ống quần, sau đó mang giày vào.
Triệu Trì Ý đảo mắt một vòng nhìn lướt qua Thẩm Đường. Vừa khéo, cảnh cô túm tóc Trữ Nhiễm ban nãy đã bị anh ta ngồi trong xe chứng kiến hết.
Ngay lập tức, ánh mắt anh ta lại dời về phía Trữ Nhiễm, “Từ xa đã nghe tiếng gào thét của cô, tưởng đang đóng phim thật đấy à?”
Trữ Nhiễm uất ức trả lời, “Thẩm Đường đánh em, em đau quá nên mới la lên thôi.”
Nước mắt rơi xuống tựa như chuỗi hạt ngọc trai, chóp mũi đỏ bừng, mái tóc dài tán loạn, ngay cả váy cũng bị dính bẩn, người ngoài nhìn vào cũng thấy đau lòng thay cho cô ta.
Mà Thẩm Đường, ngay cả nửa câu cô cũng chẳng muốn giải thích.
Bên ngoài thật sự quá lạnh, Triệu Trì Ý hất cằm, “Vào trong rồi nói.”
Anh ta đi được vài bước bèn ngoái đầu lại nói, “Tất cả mọi người cũng đi luôn, nếu không kịp thì không cần phải đi thảm đỏ đâu.”
Thư ký nhanh chóng sắp xếp thỏa đáng.
Mười mấy người yên lặng đi theo Triệu Trì Ý vào khách sạn, Thẩm Đường là người đi cuối cùng.
Lúc này chị Lỵ mới chạy đến, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng, “Sao hai đứa còn chưa chịu đi vào?”
Trợ lý nhìn sang Thẩm Đường, muốn nói rồi lại thôi.
Thẩm Đường không quan tâm, “Em đánh nhau với Trữ Nhiễm.”
“Cái gì?” Chị Lỵ hét lên, đưa tay ôm ngực, “Sao em lại đánh nhau? Hôm nay em bị sao thế hả Thẩm Đường? Sao em có thể đánh nhau trước mặt bao nhiêu người như thế? Chúng ta đi được đến ngày hôm nay bộ dễ dàng lắm sao?”
Vành mắt chị đỏ ửng lên vì tức giận.
Trợ lý bóp chặt đầu ngón tay của mình, cúi gầm đầu kể lại từ đầu đến đuôi cho chị Lỵ nghe.
Chị ấy há hốc mồm, sửng sốt đến nỗi không thốt lên được một chữ.
Phổi như muốn nổ tung.
“Bà cô của tôi ơi…” Chị khóc không ra nước mắt.
“Em có biết là…” Chị Lỵ cố nén lửa giận, “Em thế này sẽ hại chính em đấy.”
Thẩm Đường hờ hững đáp lại, “Em biết.”
Chị Lỵ đang nóng nên nhất thời nói mà không lựa lời, “Thẩm Đường, em xem thái độ bây giờ của em đi, em gây ra họa lớn thế này mà còn ra vẻ thờ ơ không quan tâm! Em tưởng giới giải trí này là do nhà em mở hả?”
Trợ lý lí nhí đáp lại, “Cũng tại đau quá nên chị Đường mới…”
Chị Lỵ nào có kiên nhẫn nghe trợ lý lảm nhảm, “Được rồi, em bớt nói lại đi!”
Cô bé trợ lý hé môi, đau lòng thay cho Thẩm Đường.
Đầu chị Lỵ như muốn nổ tung ra, cứ quện lại giống bột nhão, bỗng chốc không biết phải giải thích với công ty thế nào.
Người Thẩm Đường đắc tội lần này chính là Triệu Trì Ý, và còn cả nhà họ Trữ nữa.
“Đâu phải em không biết tính tình Trữ Nhiễm thế nào, gia thế của cô ta ra sao. Lúc trước lần nào chị cũng nhắc nhở em, đừng để ý đến Trữ Nhiễm, chúng ta không đắc tội nổi đâu. Dù sau lưng có trở mặt nhau thì cũng đành, sao bây giờ em lại đối đầu với cô ta thế?”
Càng nói thì càng mệt lòng.
Chị Lỵ phân tích hậu quả tốt xấu cho Thẩm Đường nghe, “Thẩm Đường, bản thân em thì sảng khoái, nhưng em có nghĩ cho bọn chị không? Em sẽ làm liên lụy đến ekip đấy.”
Thẩm Đường hiểu vì sao chị Lỵ lại giận đến thế, “Dù em không ở trong giới nữa, em cũng sẽ dùng hết át chủ bài của mình, cho mọi người tiền đồ như gấm, sẽ không để mọi người chịu phiền phức gì.”
Chị Lỵ thấy mình như vừa đấm vào bịch bông.
Át chủ bài?
Em thì có át chủ bài gì?
Xuất thân từ một làng chài nhỏ, không có chút gia thế chống lưng.
Dựa vào vẻ ngoài à?
Ngay cả chính cô cũng đã nói, dù Tưởng Thành Duật có kết hôn đi chăng nữa thì cũng sẽ không lấy cô.
Tưởng Thành Duật là người làm ăn, nguyện ý tiêu tiền vì cô và nguyện ý đắc tội người khác vì cô là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Chị phất tay, “Hai đứa vào trước đi, chị ở đây cho thoáng khí một chút.”
Mọi người đều đang đứng trước cửa thang máy chờ Thẩm Đường.
Trữ Nhiễm vẫn còn đang khóc thút thít, lớp trang điểm cũng đã nhòe đi vì nước mắt. Cô ta không có ý định tham dự đêm tiệc từ thiện tối nay, dù thế nào thì cô ta cũng phải khiến Thẩm Đường trả giá thật đắt.
Áo khoác của Thẩm Đường đã bẩn, khắp nơi toàn là nước bùn, cô cởi ra đưa cho trợ lý.
Mười mấy người cùng vào một thang máy, Triệu Trì Ý bảo nhân viên ấn tầng mười tám.
Tầng mười tám là tầng giải trí và phòng họp nội bộ của khách sạn, thang máy đi một mạch lên tới nơi.
Ngay cả nữ nghệ sĩ có tiếng khuấy động bầu không khí cũng phải giữ im lặng vào giờ phút này.
Trong thang máy yên tĩnh giống như đã đến tận thế.
Thẩm Đường nhíu mày, lòng bàn chân nóng rực tựa như có gai đâm chi chít.
Thang máy dừng lại ở tầng mười tám, cô đứng ngay rìa cửa được vệ sĩ đỡ đi ra ngoài.
Dù dưới chân đau như cắt, nhưng cô vẫn có thể bước đi uyển chuyển như thường. Giữa nhóm tiên tử đang vây quanh, vòng eo mảnh mai thướt tha, chỉ một vòng tay đã có thể ôm trọn.
Quỷ thần xui khiến, Triệu Trì Ý chẳng thể dời mắt, đứng hình trong vài giây.
Cửa sau của phòng họp nằm cạnh thang máy, nhân viên công tác đã đứng chờ trước cửa từ sớm.
Thư ký lên tiếng, “Cảm phiền mọi người hãy tắt điện thoại.”
Mọi người đều hiểu, thư ký làm thế là sợ có người ghi âm lại, chỉnh sửa cắt ghép, cắt câu lấy nghĩa.
Nữ nghệ sĩ kia ra hiệu để trợ lý đưa điện thoại cho thư ký, mấy người còn lại cũng làm theo.
Thư ký xác nhận tất cả điện thoại đều tắt chế độ ghi âm, không động vào mà đặt hết lên trên bàn họp.
Điện thoại của Thẩm Đường và Trữ Nhiễm vẫn nằm trên tay của mình, không ai chịu giao nộp.
Thư ký nhìn hai người, bọn họ là người trong cuộc, không đưa thì đành chịu nên cô ta im lặng không nói gì.
Cửa phòng họp khép lại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Trì Ý ngả vào lưng ghế, hỏi Thẩm Đường.
Thẩm Đường mỉm cười, “Chi bằng Triệu tổng kiểm tra camera ở bãi đỗ xe thì hơn.” Vừa dứt lời, cô lại nói tiếp với cái giọng đầy nghiền ngẫm, “Đừng nói với tôi là camera đúng lúc bị hỏng nhé?”
Ánh mắt của cô vừa khiêu khích lại vừa phách lối, ngay cả Trữ Nhiễm còn không dám làm càn trước mặt Triệu Trì Ý như thế.
Triệu Trì Ý biết không hỏi được gì từ Thẩm Đường, anh ta quay đi ra hiệu với thư ký mang video từ camera theo dõi ở bãi đỗ xe đến đây.
Trong phòng họp, ngoại trừ nữ nghệ sĩ muốn cùng đi chung thảm đỏ với Thẩm Đường thì còn có hai diễn viên, một nam và một nữ. Bọn họ thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nhau, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng, kết quả của vụ việc ngày hôm nay nhất định sẽ không dựa vào đúng sai để quyết định.
Bọn họ hiểu rất rõ.
Ngón tay Thẩm Đường nhẹ nhàng lướt trên màn hình điện thoại, không lo lắng, không sợ hãi.
Trợ lý ngồi bên cạnh âm thầm thở dài, tựa như đang ngồi bàn chông. Cô ấy tưởng Thẩm Đường sẽ gọi Tưởng Thành Duật đến giúp đỡ, nhưng ngồi chờ nãy giờ, thậm chí Thẩm Đường còn chẳng thèm mở khóa màn hình.
Điện thoại của Thẩm Đường rung lên, là tin nhắn từ cô bạn thân Ôn Địch, [Cưng ơi, sao cậu vẫn chưa tới thê?]
Ôn Địch đã có mặt tại đêm tiệc từ thiện, chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy Thẩm Đường. Cô ấy đành ra ngoài khu chờ đi thảm đỏ tìm mà vẫn không thấy cô đâu.
Mấy tháng cuối năm bận rộn, cô ấy vẫn không có thời gian rảnh rỗi để đến Hoành Điếm thăm đoàn, vì Thẩm Đường muốn đến tham dự đêm tiệc từ thiện tối nay nên Ôn Địch mới đẩy lùi hoạt động khác để đến đây gặp cô.
[Có phải bị kẹt xe không?]
Thẩm Đường, [Có chút việc, chừng nào gặp nhau mình sẽ kể với cậu, không biết có kịp đi thảm đỏ không nữa.]
Ôn Địch thấy thế cũng yên tâm, [Miễn đến là được. *Ôm một cái*]
Thẩm Đường gõ một hàng chữ rồi lại xóa đi, thoát khỏi khung chat.
Trong phòng họp im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không ai dám nói chuyện, mọi người đều đang chìm vào suy nghĩ của bản thân.
Bầu không khí yên lặng bỗng chốc bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, là điện thoại của Trữ Nhiễm.
Cô ta vừa nhìn thấy tên người gọi đến, cơn uất ức lại dâng đầy hốc mắt.
Trữ Nhiễm hít sâu một hơi, nhận cuộc gọi.
“A lô, chú hai, con không bị gãy xương, chỉ trật chân thôi.”
Mọi người ngồi đây đều biết chú hai của Trữ Nhiễm là ai, cũng biết Trữ Nhiễm còn có một thím hai vô cùng lợi hại, chính là đại công chúa của nhà họ Tiêu.
Trong vô thức, có vài người đưa mắt nhìn Thẩm Đường đầy thương hại.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là lúc nãy Trữ Nhiễm đã gửi tin mách lại với người nhà.
Lần này Thẩm Đường đã đá phải tấm thép rồi.
“Chú hai đừng lo, xong việc con sẽ đến bệnh viện kiểm tra.” Trữ Nhiễm nức nở đáp lại.
Trữ Nhạc Lễ ở bên kia vẫn không yên lòng, “Để chú sắp xếp bác sĩ cho con, không cần phải chờ, trật chân không phải là chyện nhỏ, tổn thương gân cốt phải mất một trăm ngày mới khỏi, nếu con không đi lại được thì sẽ chậm trễ việc đóng phim.”
“Còn về Thẩm Đường, nếu Triệu Trì Ý đã ở đó thì cậu ta sẽ xử lý tốt. Chuyện này con không cần phải lo lắng. Thẩm Đường đánh con, nên xin lỗi thì sẽ xin lỗi, sau đó muốn thế nào thì chờ đêm tiệc từ thiện hôm nay kết thúc rồi nói sau.”
“Cám ơn chú hai, lát nữa con sẽ nói chuyện với chú tiếp, video theo dõi sắp có rồi.” Trữ Nhiễm cúp điện thoại.
Cô ta cố tình để chú hai mình biết, cố tình nghe điện thoại trước mặt Triệu Trì Ý, chính là muốn tạo áp lực cho Triệu Trì Ý, để Thẩm Đường có miệng mà khó cãi.
Cô ta vừa cúp điện thoại thì điện thoại Triệu Trì Ý lại rung lên, anh ta mở ra, là tin nhắn của Trữ Nhạc Lễ, chỉ một tin nhắn đơn giản, [Nhiễm Nhiễm lại gây thêm phiền toái cho cậu rồi.]
Chỉ có vài chữ nhưng có thể hiểu theo rất nhiều nghĩa.
Mặc kệ là nghĩa nào, Trữ Nhạc Lễ đều xót cháu gái mình bị người ta đánh, muốn làm chỗ dựa cho cháu mình.
Chỗ dựa thân tình thì không bao giờ phân biệt đúng sai.
Tập đoàn Thường Thanh đa phần đều hợp tác với nhà họ Trữ, và đặc biệt là nhà họ Tiêu.
Triệu Trì Ý day day hàng chân mày, chuyện này đúng là khó xử.
Đến giờ mà hai tay Thẩm Đường vẫn lạnh buốt, cô thờ ơ vuốt ve ngón tay của mình. Mặt đồng hồ nạm kim cương dưới ánh đèn thủy tinh như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Triệu Trì Ý vẫn nhìn chăm chú mặt đồng hồ kia, cô gái này rốt cuộc có bao nhiêu cái đồng hồ thế, mỗi lần có sự kiện là cô lại đeo một mẫu khác nhau.
Nghe nói tất cả đều là đồng hồ trong bộ sưu tập cá nhân của cô, không phải mượn từ nhãn hàng.
Cửa phòng họp mở ra, thư ký cầm video theo dõi sải bước đi vào trong.
Trái tim Trữ Nhiễm như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tuy đã có chú hai làm chỗ dựa, nhưng cô ta sợ có sai sót bất ngờ ở chỗ nào đó, trong lòng vẫn chưa thể yên tâm.
Suy nghĩ của Thẩm Đường đã bay xa vạn dặm, không để ý trên màn hình chiếu.
Cô đã quên mất lần đánh nhau gần nhất là lúc nào, có lẽ là lúc học tiểu học, cũng có thể là vào trung học. Không có ba mẹ, cô vẫn luôn tự làm chỗ chống lưng cho bản thân mình.
Ai ăn hiếp cô, cô tự mình trả đũa.
Mặc dù đến cuối vẫn là cô chịu thiệt, nhưng cô không hề hối hận vì đã tự làm chỗ dựa cho bản thân mỗi khi gặp uất ức.
Về sau, không còn ai dám chọc giận cô nữa.
“Chị Đường.” Trợ lý nhỏ giọng gọi cô.
“Hở?” Thẩm Đường phản ứng chậm chạp.
Trợ lý ra hiệu cô xem video theo dõi trên màn hình chiếu.
Tổng cộng có hai video từ hai góc độ khác nhau ở bãi đỗ xe quay lại cảnh Thẩm Đường trượt chân té ngã.
Có camera có khoảng cách quá xa nên chỉ quay được cảnh đám người vây quanh, không quay được chi tiết, đoạn video này không có cũng chẳng sao.
Đoạn video thứ hai mới là quan trọng, ngoại trừ thư ký và Triệu Trì Ý, những người còn lại đều nín thở quan sát.
Camera này được lắp đặt ở cửa vào của khách sạn, quay được Thẩm Đường và nhóm người đi cùng.
Trong video, Trữ Nhiễm hất áo lông, cô ta nhìn về phía trước, sau đó lại quay sang trò chuyện với trợ lý đi bên cạnh.
Vài giây sau, Thẩm Đường bị trượt chân, Trữ Nhiễm và trợ lý đồng loạt nhìn sang.
Trong video theo dõi hầu như không nhìn thấy Trữ Nhiễm và Thẩm Đường có tiếp xúc chân tay, suốt đoạn hành trình, Trữ Nhiễm đều đang nói chuyện với trợ lý, vốn không để ý đến người đằng trước.
Chỉ cần là người không biết chuyện mà xem được đoạn video này, thì cũng sẽ không một chút mảy may nghi ngờ Trữ Nhiễm đẩy người.
Thẩm Đường hỏi thư ký, “Hết rồi à?”
Thư ký như không nghe thấy, vờ chuyên chú nhìn màn hình.
Thẩm Đường quay sang nhìn Triệu Trì Ý, nói rõ, “Triệu tổng, tôi muốn video theo dõi góc chếch.”
Triệu Trì Ý khẽ nhịp ngón tay lên mặt bàn, không hề có tiết tấu.
Anh ta chỉ cười chứ không nói gì.
Thư ký đã làm việc cho Triệu Trì Ý nhiều năm, cô ta liền hiểu ngay ý nghĩa hành động chỉ cười mà không nói của sếp mình.
Cô ta mở miệng, “Cô Thẩm, những video theo dõi có ích cho việc điều tra tôi đã mang đến đây, chỉ là một bãi đỗ xe nhỏ ở ngoài trời, không thể nào lắp camera còn nhiều hơn chỗ đậu xe được. Cô nói có đúng không?”
“Ờ.” Thẩm Đường mấp máy đôi môi đỏ rực của mình, lạnh lùng nhìn Triệu Trì Ý.
Anh ta nhìn cô, hôm nay coi như là anh ta thiếu nợ Thẩm Đường.
Trợ lý Thẩm Đường hít một hơi lạnh, lần này thì không thể lật ngược tình thế rồi.
Nhưng cô ấy tin tưởng, Thẩm Đường sẽ không vô cớ đánh người khác, cũng sẽ không vu oan cho người khác, dù có mâu thuẫn với Trữ Nhiễm, nhưng cô sẽ không dùng cách không hề có lợi cho mình để giải quyết.
Thư ký tắt màn hình chiếu, cô ta hiểu sếp muốn bảo vệ Trữ Nhiễm, lập tức gửi tin nhắn cho đội trưởng đội bảo vệ, [Xóa hết bộ nhớ của camera theo dõi góc chếch đi.]
Bảo vệ vẫn đang ngồi chờ ở phòng giám sát, vừa nhìn thấy tin nhắn lập tức làm theo.
Lúc này Trữ Nhiễm đã quên mất cơn đau ở chân, cô ta vịn mép bàn đứng dậy.
Trữ Nhiễm hất mặt với Thẩm Đường, “Có phải cô nên xin lỗi tôi không? Cô tưởng tôi là người dễ ăn hiếp, muốn đánh là đánh hả? Tôi sẽ không ra tay với cô, cho nên cô tự tát mình một cái đi. Chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua, những video theo dõi đó tôi cũng sẽ xóa.”
Thẩm Đường thờ ơ nhìn cô ta, “Cô nằm mơ à?”
Trữ Nhiễm biết Thẩm Đường cao ngạo sẽ không dễ dàng chịu xin lỗi, “Không xin lỗi cũng được, tôi sẽ đăng clip cô đánh người lên mạng, để cư dân mạng phân xử giúp. Tôi cho cô một phút suy nghĩ, tự xem mà xử lý đi.”
Cô ta điều chỉnh âm lượng điện thoại đến mức cao nhất, mở đồng hồ bấm giờ lên bắt đầu tính thời gian.
“Tích… tắc… tích… tắc…” Mỗi một giây trôi qua mang theo sự hoảng hốt và lo lắng.
Mấy nghệ sĩ khác nhìn nhau, không biết phải làm sao để phá vỡ cục diện này.
Ông chủ cũng đã lên tiếng rồi, bọn họ chỉ đành giữ im lặng.
Nhịp tim của trợ lý còn nhảy nhanh hơn cả đồng hồ bấm giờ, cô nhóc sắp nghẹt thở tới nới rồi. Trong lòng rối bời, bàn tay lạnh buốt, thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn ra cánh cửa phòng họp đóng chặt kia, không biết vì sao mà giờ này chị Lỵ vẫn chưa đến.
Tình huống này phải giải quyết thế nào, một cô trợ lý nhỏ như cô ấy cũng chỉ đành bất lực.
Đồng hồ bấm giờ đi đến mười giây cuối cùng, 10, 9, 8…
Âm thanh điện thoại rung lên át cả tiếng đồng hồ đếm giây.
Là điện thoại của Triệu Trì Ý, anh ta nhìn màn hình hiển thị, bất giác nhíu chặt mày.
Triệu Trì Ý nhanh chóng nhận máy, “Tưởng tổng à, có chuyện gì thế?”
Không biết đầu bên kia nói gì, Triệu Trì Ý giật mình, “Cám ơn, cám ơn anh, không thể tiếp đón anh từ xa rồi.”
Cúp điện thoại, anh ta đứng dậy đi về phía cửa phòng họp.
Cửa phòng được người ở ngoài đẩy vào, giọng nói lạnh lùng truyền vào phòng họp, “Triệu tổng, đã lâu không gặp.”
Thẩm Đường chợt xoay người lại, đây là giọng của Tưởng Thành Duật mà.
***
Núi này cao ắt có núi kia cao hơn. Chỗ dựa gọi là “chú” sao sánh được chỗ dựa mang mác “chồng” =)))