Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đứa trẻ nhíu mày nhìn Quý Loan, nói: "Nếu ngươi đã thích như vậy thì trực tiếp ôm đi là được a." Nói xong, ôm lấy Bạch Cao đưa qua: "Nha, ta lớn hơn ngươi, làm ca ca nên nhường cho ngươi cũng phải."
Quý Loan nổi cáu, cả giận nói: "Ngươi nói ai là ca ca? Ngươi có chỗ nào nhìn ra là ngươi lớn hơn ta?"
Đứa trẻ tay trái ôm Bạch Cao, tay phải đưa ra đo chiều cao của hắn sau đó so với mình, xong cười cười nhìn hắn, ý tứ không cần nói cũng biết.
Còn có thể vì sao, đương nhiên vì Quý Loan không cao bằng hắn a!
Sắc mặt Quý Loan âm trầm xanh mét: "Tiểu gia ta 13, 13 hiểu không! Tên nhóc ngươi bao nhiêu tuổi?"
"9 tuổi." Đứa trẻ đáp, hai mắt đen nhánh kinh ngạc nhìn Quý Loan: "Ngươi gạt người, 13 tuổi làm sao có thể thấp như vậy!"
Vừa mới nói xong, hắn cảm thấy thân thể chợt nhẹ, Bạch Cao nức nở từ trong lòng hắn chui ra. Đợi đến khi hoàn hồn, cả người hắn đã bị Quý Loan dùng một tay nhấc lên giữa không trung, trong mắt không khỏi sợ hãi than: "Tiểu ca, khí lực của ngươi thật lớn a!"
Quý Loan chỉ cảm thấy ngực nghẹn khuất đáng sợ, lại còn gọi hắn là tiểu ca, còn khen hắn khí lực lớn? Hiện tại bị hắn giơ lên như vậy, cái hài tử này vẫn như cũ không một chút sợ hãi!
Nhất định phải giáo huấn tên nhóc này thật tốt, không chút do dự, hắn khoát tay liền ném cả người tên nhóc ra ngoài.
Đứa trẻ lao về phía sau như bao cát, thẳng tắp rơi xuống, nhưng cuối cùng không thấy đau đớn như dự liệu, rơi vào một lồng ngực mềm mại, ngược lại nghe người dưới thân khó chịu hừ một tiếng.
Hắn quay đầu lại, vui vẻ nói: "A Tổ, ngươi tới rồi!"
Lời còn chưa dứt lại bị một bao hạt dẻ đánh vào đầu làm hắn không thể nhịn đau hô một tiếng.
Thiếu nữ bị hắn dùng làm đệm êm mặc một thân quần áo ngắn vải thô, hai bím tóc buộc sau gáy, một đôi mắt đen không vui nheo lại, đập đầu đứa trẻ, hùng hùng hổ hổ nói: "Làm sao vậy? Đây là làm sao? Bình thường ta dạy ngươi đều không nhớ sao! Bị người ta khi dễ lên đầu, tự ngươi nói, có bẽ mặt hay không?"
Đường đường đứng đầu thanh đình lại còn nói bị hắn bắt nạt hết sức mất mặt? Quý Loan nghe thế lập tức bị tức điên. Vừa muốn nói gì liền nghe đứa bé kia uỷ khuất hề hề nói: "A Bảo không quên, vừa nãy A Bảo đều làm theo những gì bình thường A Tổ dạy a!"
"Thật?", thiếu nữ nghe vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, cùng đứa trẻ quay đầu nhìn lại.
Hai đôi mắt đen nhánh giống nhau như đúc chẳng biết tại sao lại làm Quý Loan có cảm giác bất an. Cơ hồ cùng lúc đó có một cảm giác ngứa ngáy khắp toàn thân, khiến hắn nhịn không được muốn duỗi tay ra gãi. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, trong chốc lát biết mình trúng chiêu.
Không nghĩ tới mình lại thua trong tay tên nhóc đó! Quý Loan trong lòng nhục nhã, không kịp nghĩ kĩ lại đã kịch liệt ngứa ngáy đến vặn vẹo thân thể.
Thiếu nữ nhìn thoáng qua, hết sức thất vọng thở dài: "Phấn ngứa? Ngươi đừng nói với ta, hai ngày trước ngươi mân mê nửa ngày chính là làm cái này?"
Vẻ mặt đứa trẻ mong đợi được khen ngợi: "Không sai! A Bảo lợi hại không!"
Thiếu nữ ngưng nghẹn, không còn gì để nói.
Quý Loan nghe đoạn đối thoại mây trôi nước chảy của họ thiếu chút đau sốc hông, cảm giác ngứa ngáy trong người mãnh liệt tăng lên làm hắn không nhịn được lăn lộn trên đất, gấp rút kêu lên: "Yến Phù Sinh!"
Dứt lời, một đạo bóng dáng chạy tới, thấy có chuyện khúc mắc, Lận Ảnh và Bộ Tiện Âm cũng cùng nhau chạy tới.
Nhưng khí lực Quý Loan quá lớn, không ai kéo được hắn chỉ có thể đứng một bên nhìn hắn ngứa ngáy lăn lộn trên mặt đất, bụi đất bay lên, cả người đều triệt để bị bao phủ trong đó.
Đứa trẻ đứng bên cạnh thấy vậy vỗ tay liên tục: "Vị tiểu ca này thật lợi hại, lăn lộn rất lợi hại."
Mọi người: "..."
Bộ Tiện Âm cùng Yến Phù Sinh trao đổi ánh mắt, chậm rãi đi lên phía trước, khẽ thi lễ, nói: "Vị cô nương này."
Thiếu nữ hiển nhiên có ấn tượng không tốt với bọn họ, sắc mặt không vui hừ một tiếng mới ngẩng đầu lên, thần sắc đột nhiên hơi hoà hoãn: "Tô Mạc?". Bất quá trong chốc lát, lắc đầu: "Không đúng không đúng, Tô Mạc là đầu gỗ, hơn nữa hắn không thể nói chuyện..."
Bộ Tiện Âm không giải thích được, ôn hoà cười một tiếng: "Cô nương nhận lầm người?"
Thiếu nữ cẩn thận quan sát hắn một phen, vẫn còn khiếp sợ, chần chừ hỏi: "Ngươi tên gì?"
Nhẹ nhàng cười một tiếng: "Bộ Tiện Âm"
Yến Phù Sinh xem Quý Loan lăn lộn thành một đống hơi lo lắng: "Đừng tán gẫu, mau kêu bọn họ giải độc cho A Loan!"
Bộ Tiện Âm lễ phép nói: "Vị cô nương này, ngươi xem..."
"A Bảo." Thiếu nữ kêu một tiếng, đôi mắt thuỷ chung không dời khỏi người hắn, ấn đường cau chặt quan sát.
Dù là Bộ Tiện Âm hỉ nộ không ra mặt, bị xem như vậy, sắc mặt cũng có chút cương: "Ta cùng vị bằng hữu của cô nương rất giống nhau sao?"
Thiếu nữ gật đầu: "Đâu chỉ là giống, quả thực là giống nhau như đúc. Vị công tử này có huynh đệ tỷ muội nào không?"
Nụ cười của Bộ Tiện Âm hơi hoãn lại, trong chốc lát vẫn cười nhạt nhẽo như cũ: "Không có."
Thiếu nữ có chút thất vọng cúi đầu.
Bên kia, đứa trẻ lấy trong ngực ra một ít bột phấn ném về phía bụi đất tứ tung kia. Không đến một lát, cuối cùng Quý Loan cũng an tĩnh lại. Hắn mở đôi mắt đỏ tươi lửa giận ngút trời nghĩ muốn tìm người tính sổ, nhưng mà lúc này thân thể đã hết sức, bị Lận Ảnh ngăn lại.
Đứa trẻ nhếch miệng cười một tiếng, chạy đến bên cạnh nàng, tò mò nhìn bọn họ, khoé miệng lờ mờ thấy nước miếng ướt át. Mặc dù đã đè thấp âm thanh nhưng người ở đây đều có võ công, cho nên nghe được rõ ràng: "A Tổ, các vị ca ca tỷ tỷ này lớn lên đều thật đẹp mắt a..."
Lời tán thưởng đã nghe rất nhiều rồi, ca ca thì có thể hiểu nhưng tỷ tỷ... Mọi người không khỏi nhìn về phía Yến Phù Sinh, đã thấy hắn quyến rũ cười một tiếng, hiển nhiên rất cao hứng: "Quả nhiên là đứa bé, thích nói lời thật lòng."
Mọi người: "..."
Bộ Tiện Âm ho nhẹ một tiếng: "Xin hỏi cô nương xưng hô thế nào?"
Thiếu nữ đáp: "Hắn tên Tống Bảo, ta là Tống Nhuyễn Vi, hai chúng ta đang du lịch khắp nơi hành y, mấy ngày trước mới đến trấn này."
Bộ Tiện Âm hiểu rõ cười: "Thật trùng hợp, trên trấn nhiều người như vậy lại đúng lúc gặp cô nương là một đại phu."
Tống Nhuyễn Vi nhìn hắn, âm trầm nở nụ cười: "Ta là đại phu, không sai, nhưng so với cứu người, ta lại có hứng thú giết người hơn. Không biết vị công tử này có muốn xem thử không?"
Quý Loan mới bị thua thiệt vừa nghe vậy, vô thức lui về sau mấy bước.
Hai người này hết sức khả nghi.
Lận Ảnh âm thầm nhìn Bộ Tiện Âm, thấy hắn khẽ lắc đầu, lặng yên không tiếng động đặt chuôi kiếm trong tay xuống. Đột nhiên, một tiếng kinh hô cắt đứt mấy người nói chuyện: "A Nhuyễn? Sao ngươi lại ở đây?"
Tống Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn lại, thấy rõ người đến cũng kinh ngạc há hốc mồm: "A...". Chữ sau chưa ra khỏi miệng đã bị nữ nhân như lang như hổ bổ nhào lên ngã ra đất, miệng bị che lại, bên tai truyền đến tiếng Tô Thanh đè thấp: "Gọi ta Ấu Lan, đừng để lộ."
Thần sắc Tống Nhuyễn Vi nhoáng một cái,đại khái đoán được nàng đang mai danh ẩn tích, cũng vui vẻ không vạch trần nàng, đẩy tay nàng ra thở gấp một ngụm khí, cũng thấp giọng hỏi: "Biết rồi, ta sẽ không để lộ. Bộ Tiện Âm kia là thế nào?"
Tô Thanh hướng về phía nàng nhếch miệng, nói: "Ta cũng đang tra."
Tống Nhuyễn Vi phủi bụi trên người, đứng lên, ánh mắt dừng trên người Cố Uyên, kịp phản ứng thân phận người này - mục tiêu mới của Tô Thanh? Xem bộ dáng, lại bị người ta tìm tới Tô Thanh để giáo huấn hắn, chẳng lẽ lại là một cái mặt người dạ thú?
Nàng hứng thú quan sát một phen, ngữ điệu kéo dài một chút: "Vị này là..."
"A Nhuyễn, vị này là Cố lão gia, gia chủ của ta hiện tại." Tô Thanh thanh tú động lòng người trả lời.
Tống Nhuyễn Vi nghe giọng điệu như vậy không khỏi rùng mình. Bất luận bao nhiêu lần chỉ sợ nàng vĩnh viễn cũng không thể quen được với bộ dáng nữ nhân này giả vờ giả vịt nói chuyện.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tuyệt đối không thể tưởng tượng được ở đây có thể gặp được vị A Nhuyễn cô nương trong truyền thuyết. Trước kia nghe Tô Thanh miêu tả, mọi người đều cho là một vị nữ tử thành thục lớn tuổi, ai cũng không thể đoán được, thế nhưng sẽ là một con nhóc.
Cố Uyên quan sát thiếu nữ một phen, nói ngay vào trọng điểm: "Xem ra, Tống cô nương cũng vì chuyện huyết cổ độc mà đến?"
Tống Nhuyễn Vi đầu tiên là cả kinh, trong chốc lát ánh mắt chậm rãi sáng lên, một chút ý tứ giấu diếm cũng không có: "Nói như vậy, các ngươi cũng biết chuyện huyết cổ độc?"
Tô Thanh vừa thấy thần sắc nàng, biết bệnh cũ tái phát, vội nói: "Chuyện này không nóng vội, chúng ta tìm một chỗ đặt chân rồi bàn bạc kĩ hơn."
Tống Nhuyễn Vi nói: "Đặt chân? Hiện tại trong trấn đâu còn chỗ nào dám để cho người nhà quê tá túc."
Tô Thanh nói: "Vậy ngươi cùng Tống Bảo đều ở đâu?"
Tống Nhuyễn Vi nhìn nàng một cái, khoé môi cong lên ý tứ sâu xa, duỗi tay sờ soạng mặt nàng một phen: "Thế nào, các ngươi muốn ở cùng chúng ta sao? Cũng không sai, vừa vặn có thể dễ dàng tìm tung tích huyết cổ độc kia, chỗ đó chắc hẳn là có manh mối không tệ."
Chỗ có thể khiến Tống Tuyết Vi cảm thấy sung sướng? Tô Thanh không khỏi sinh ra một dự cảm xấu.
Ngây người một chút lại bị Cố Uyên kéo trở lại sau lưng.
Liếc mắt nhìn chỗ nàng vừa mới bị "khinh bạc", vẻ mặt hắn nhàn nhạt hỏi: "Chỉ là chỗ đặt chân thôi, chỗ nào cũng như nhau."
Tống Tuyết Vi khoái trá huýt sáo: "Vậy xuất phát đi, nếu không lên đến núi thì trời đã tối rồi."
Lận Ảnh không hiểu hỏi: "Trên núi có chỗ ngủ lại?"
Tống Tuyết Vi nở nụ cười: "Nếu người sống đã không chịu cho ngươi tá túc, vậy cũng chỉ đành ở nhờ chỗ người chết. Dốc núi phía Bắc có một nghĩa địa, ngươi nói, có phải là chỗ tốt?"
Quả nhiên không phải chỗ người sống nên đi, Tô Thanh bị sặc nước miếng một cái.
Quý Loan vốn đã mệt mỏi đến mức mặt trắng bệch, lúc này lại trở nên trắng hơn.
Yến Vu ôm Bạch Cao đứng bên cạnh hắn, thấy thế vỗ vỗ vai an ủi hắn, nói: "Quý ca ca đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Quý Loan nhìn một người một chó thần sắc giống nhau như đúc, khoé miệng giật giật: "Nói giỡn! Tiểu gia sao có thể sợ!". Nói, lập tức xoay người nhảy lên xe ngựa, hô: "Lại mè nheo nữa trời sắp tối rồi, còn không mau xuất phát!"
Tô Thanh không nghĩ tới Tống Tuyết Vi thật sự vì huyết cổ độc mà tìm đến. Vậy có nghĩa là những suy đoán của nàng trước nay đều chính xác mười phần. Phải là người lòng dạ độc ác cỡ nào mà có thể xuống tay sử dụng huyết cổ độc loại độc vật này. Mà mục tiêu cuối cùng của độc thủ phía sau màn lại là Cố Uyên...
Lên xe ngựa, trong đầu Tô Thanh toàn suy nghĩ về chuyện này.
Sắc trời bên ngoài dần tối, tâm tư nàng hơi trầm xuống, không khỏi có chút lo lắng nhíu chặt lông mày.
Đột nhiên có một ngón tay chạm vào ấn đường nàng, chậm rãi vân vê, mới thả tay xuống.
Cố Uyên ôm tay nhìn nàng, hỏi: "Sợ?"
Tô Thanh lắc đầu.
"Yên tâm, không ai có thể làm ngươi bị thương." Cố Uyên tiện tay đem cái thảm bên hông ném lên người nàng, nói: "Đắp lên, nhiễm phong hàn lại phiền toái. Nếu không muốn ngủ ở nghĩa trang thì ngủ trong xe ngựa, đêm nay để Lận Ảnh canh giữ bên ngoài."
Để Lận Ảnh gác đêm? Nàng còn không trực tiếp bị hắn chọc chết? Tô Thanh dùng thảm bao lấy thân thể, tiếp tục lắc đầu: "Ta ngủ cùng mọi người đi."
Cố Uyên nhìn nàng một cái: "Tuỳ ngươi."