Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Uyên rũ mắt nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ cân nhắc, sau một lúc lâu, phun ra một câu: "Ra ngoài nói sau."
Tô Thanh nhắm mắt theo đuôi hắn ra ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ khó nói.
Lúc đến cửa, thoáng nhìn tròng mắt lạnh lùng của Cố Uyên, theo ánh mắt hắn nhìn lại là bóng dáng bạch y thon dài. Nhưng mà đóa thủy tiên này phảng phất như không chút nào phát giác được bầu không khí trầm xuống, vẫn nhìn nàng không chớp mắt.
Thiếu chủ Cô Xạ Thành, Tuân Nguyệt Lâu tại sao lại xuất hiện ở đây? Đây là chuyện nàng nghĩ mãi không ra. Mà bây giờ, nàng căn bản không có tâm tư suy nghĩ những chuyện khác. Lúc này đưa tay chỉ ngoài cửa, nói: "Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện."
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, Tuân Nguyệt Lâu nhếch khóe môi, đáp: "Tốt."
Ra khỏi nghĩa trang, bên ngoài là dấu vết lộn xộn bụi đất bị thiết kị chà đạp qua. Mùi máu tanh nồng cùng đêm khuya gió mát, càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng hoang vu.
Có người giục ngựa chạy tới bên cạnh Tuân Nguyệt Lâu, lập tức nhảy xuống cung kính quỳ nói: "Xung quanh tổng cộng hơn 50 người mai phục, hiện tại đã tiêu diệt toàn bộ, một cái bất lưu."
Mọi người nghe vậy chỉ cảm thấy chấn động toàn thân.
Hơn 50 người? Làm sao cũng không nghĩ tới đối phương vì vây bọn họ mà dùng nhiều người như vậy. Nếu không có những người này tới cứu giúp, vừa rồi dù bọn họ dốc toàn lực chém giết lao ra chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Cố Uyên quan sát qua con ngựa đỏ thẫm, khen: "Thiết kị của Cô Xạ Thành quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy. Hôm nay ta nợ Tuân thiếu chủ một nhân tình."
Tuân Nguyệt Lâu nói: "Nhân tình thì không cần, ta chỉ cần một người."
Thần sắc Cố Uyên bỗng nhiên ngưng tụ.
Không đợi Tuân Nguyệt Lâu dời mắt sang, Tô Thanh đã nhảy dựng lên: "Tuân Nguyệt Lâu, ngươi đừng làm rộn, ta sẽ không đi theo ngươi."
Ấn đường Tuân Nguyệt Lâu bỗng nhăn lại, tựa như không hiểu, nói: "Vì sao?"
Nhất thời Tô Thanh không biết trả lời thế nào, cảm thấy một ngụm khí dâng lên, suýt nữa bị hắn nghẹn chết.
Nàng căn bản không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt Cố Uyên, hít sâu một hơi làm cho giọng mình nghe thấm thía một chút: "Tuân Nguyệt Lâu, ngươi làm thiếu chủ Cô Xạ Thành phải lấy đại sự làm trọng. Ngày đó rời đi ta đã nói rõ cho ngươi hiểu, vì sao cứ khắp nơi hỏi thăm tung tích ta làm gì?"
Gần như không cần suy nghĩ, Tuân Nguyệt Lâu vô cùng bình tĩnh trả lời: "Bởi vì ta thích ngươi!"
Dung nhan thoát tục như thế, hơi thở không nhân gian khói lửa như thế, ngữ điệu uyển chuyển như thế, hết lần này tới lần khác lời nói lại ác tục trắng ra như thế, hơn nữa số lần nghe được không ít, quả thực nghe đến lỗ tai cũng có vết chai rồi.
Tô Thanh vững vàng nhìn chằm chằm đôi mắt linh hoạt kì ảo kia, có chút cả giận nói: "Mỗi lần vừa thấy mặt đã nói như vậy, thích hợp sao!"
Tuân Nguyệt Lâu cong khóe môi: "Thích hợp!"
"...", cuối cùng Tô Thanh triệt để không phản bác được.
Tuân Nguyệt Lâu dời ánh mắt trên người nàng sang Cố Uyên, hỏi: "Như thế nào?"
Tô Thanh nâng trán, thật có loại xúc động muốn đâm đầu chết.
Cố Uyên nhìn Tô Thanh một cái thật sâu, nói: "Ngươi thích nàng là chuyện của ngươi, nàng có muốn đi theo ngươi hay không là chuyện của nàng, chỉ sợ Tuân thiếu chủ không thể miễn cưỡng."
Lông mi hắn khẽ rũ xuống, tựa như có hứng thú dùng đầu ngón tay vuốt ve cái nhẫn trên ngón tay cái, ngữ điệu không nghe ra hỉ nộ: "Bất quá, cho dù nàng muốn đi theo ngươi chỉ sợ cũng không phải do nàng làm chủ. Hiện tại, ta mới là chủ nhân khế ước bán thân của nàng."
Hắn ngước mắt liếc qua Tô Thanh, nói: "A Thanh, đến bên cạnh ta."
Kiểu nói này, Tô Thanh rõ ràng cảm thấy tiểu tâm can miễn cưỡng run sợ hai cái.
Dư quang liếc qua động tác vuốt nhẫn của Cố Uyên, không hiểu sao lại cảm thấy tâm tình nam nhân này hình như rất tệ.
Nàng tỏ ra hết sức lý giải, dù sao người vừa mới thoát khỏi cái bẫy rập kia, không ai có tâm tình tốt được. Huống chi, hết lần này tới lần khác còn có một Tuân Nguyệt Lâu vô cớ tìm tới tận cửa.
Đột nhiên đổi giọng gọi mình là "A Thanh", đây chẳng lẽ là tín hiệu báo trước chuẩn bị bị tính sổ...
Tô Thanh dằn xuống sóng to gió lớn trong lòng, cố gắng trấn định đi tới bên cạnh Cố Uyên, đã thấy hắn rũ mắt cười như không cười, nói: "Nói rõ ràng cho hắn biết, ngươi chọn ai?"
Cái vẻ mặt này trực giác làm người ta cảm thấy nguy hiểm, nàng cơ hồ vô thức bật thốt ra: "Đương nhiên là đi theo lão gia."
"Rất tốt." Cố Uyên ngẩng đầu nhìn hướng Tuân Nguyệt Lâu, nói: "Tuân thiếu chủ, thật xin lỗi."
Ngữ điệu âm trầm trong ban đêm u lãnh càng có vẻ trầm thấp, lại cảm giác có chút sung sướng.
Quý Loan nhìn tình cảnh có chút quỷ dị, không hiểu gãi gãi đầu, nói: "Nữ nhân này vốn chính là người trong phủ chúng ta, lão gia cần gì phải xin lỗi, thật sự là... Ngô!"
Yến Phù Sinh không đợi hắn nói hết, một phen kéo hắn qua che miệng, nói: "Người lớn nói chuyện, trẻ con không cần chen mồm vào."
Quý Loan giận dữ từ trong lòng hắn nhảy ra, kêu lên: "Tiểu gia ta nơi nào giống trẻ con!"
Vừa mới nói xong, bóng người bên cạnh nhoáng một cái, đã bị Lận Ảnh vẻ mặt ngột ngạt xách tà áo kéo ra, ngữ điệu không vui: "Kêu la nữa có tin ta trực tiếp đem ngươi chôn dưới đất luôn không!"
Sắc mặt Quý Loan đại biến, lập tức che miệng, tỏ ý mình sẽ không nói.
Tống Nhuyễn Vi nhìn cái hài tử không thuốc nào cứu chữa này lắc lắc đầu, ôm Tống Bảo tiếp tục xem náo nhiệt, thuận thế nhích lại đứng bên cạnh Bộ Tiện Âm, nói: "Ta nói, lão gia nhà các ngươi bình thường nói chuyện đều thích quanh co lòng vòng thế sao? Nói chuyện kiểu này sớm muộn cũng ăn thiệt thòi."
Bộ Tiện Âm nghe vậy sững sờ, chợt cười khẽ: "Ai nói không phải đâu."
Lưu ý thấy người bên cạnh thế nhưng nguyên một đám hào hứng tràn trề đứng xem náo nhiệt, Tô Thanh quả thực cảm thấy hết sức đau đầu.
Lúc này Tuân Nguyệt Lâu ngẫm nghĩ một lát, nói: "Ta biết rõ ngươi."
Cố Uyên nói: "Ta cũng vậy."
Tuân Nguyệt Lâu nói: "Tình cảnh của ngươi hiện tại rất nguy hiểm, ta không thể để A Thanh tiếp tục đi theo các ngươi."
Cố Uyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Cho dù đi theo chúng ta, ta cũng sẽ không để nàng gặp bất kì nguy hiểm gì."
Con mắt Tuân Nguyệt Lâu linh hoạt kì ảo như một ao nước trong, chống lại ánh mắt hắn, phảng phất như trần thuật một chuyện tất nhiên: "Không, ngươi không bảo vệ được nàng."
Cố Uyên nhìn dung nhan phảng phất như vô dục vô cầu bên cạnh, thần sắc có trong chớp mắt động dung, trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ để lại đường cong khóe môi lạnh lùng: "Xem ra, Tuân thiếu chủ quả nhiên biết chút gì đó."
Tuân Nguyệt Lâu nhìn hắn, yên lặng không đáp, cũng không phủ nhận.
Cố Uyên nói: "Xem ra, chúng ta xác thực cần đi Cô Xạ Thành một chuyến."
Tuân Nguyệt Lâu nói: "Xin cứ tụ nhiên, Cô Xạ Thành trước nay không đóng cửa từ chối tiếp khách."
Thiên hạ không có chuyện Cô Xạ Thành không biết, nhưng có rất nhiều chuyện Cô Xạ Thành không thể nói. Phàm là chuyện mà khách tới cửa cầu giúp đỡ, người trong Cô Xạ Thành vĩnh viễn sẽ không nói cho kẻ thứ ba biết. Chính vì nguyên nhân đó, bọn họ mới là người tham dự phong vân giang hồ nhưng lại là khách qua đường trong mớ ân oán lộn xộn kia.
Cân nhắc hàm nghĩa trong đối thoại của bọn họ, Tô Thanh rốt cuộc biết Tuân Nguyệt Lâu vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Tuân Nguyệt Lâu biết nàng hiện tại đi theo Cố Uyên, cũng biết có người muốn đối với Cố Uyên hạ sát thủ cho nên đặc biệt chạy tới cúu nàng.
Nghĩ tới đây, nàng cũng có chút cảm kích. Nên biết, Cô Xạ Thành đối nội từ trước đến nay rất nghiêm cẩn, Tuân Nguyệt Lâu vốn là người rất quy cũ, lúc nàng mới quen hắn, có thể nói hết thảy điều lệ đều rất nghiêm khắc. Nhưng tiết mục ngàn dặm cứu người hoang đường hôm nay thế nhưng có thể do hắn làm, thậm chí có thể nói là không tưởng tượng nổi.
Thông suốt tiền căn hậu quả xong lại tinh tế nghĩ lại, Tô Thanh cảm thấy trong lòng vốn cảm kích không hiểu sao lại có thêm phần áy náy. Nàng kéo ống tay áo, nói: "Tuân Nguyệt Lâu, nươi để ta suy nghĩ một chút."
Tuân Nguyệt Lâu nhẹ gật đầu, cùng mọi người giữ nguyên khoảng cách nhất định, đứng dưới tàng cây xa xa nhìn qua.
Nghĩa trang trong biển lửa sụp xuống thành một đống hoang tàn, chỉ để lại một bầu không khí âm trầm tiêu điều. Không có chỗ đặt chân, mọi người tìm khoảng đất trống trải nhóm lên đống lửa.
Tuân Nguyệt Lâu điều hết thiết kị trở về, chỉ ở lại một mình. Thân ảnh thon dài dưới tàng cây được ánh trăng bao phủ, một thân bạch y không nhuốm trần thế tựa như bất luận ở đâu khi nào đều cao thượng như thế. Cũng bởi vì vậy càng có loại cảm giác cách xa trần thế.
Tô Thanh do dự một lát, vẫn chọn đi qua.
Cảm nhận được Tô Thanh đến gần, Tuân Nguyệt Lâu xoay người lại, nói: "Không cần trả lời ta gấp, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi mau sớm nghỉ ngơi đi."
Tô Thanh: "..."
Lời nói chặn trước như thế khiến người ta cảm thấy không nên nghe được từ miệng một nam tử như Tuân Nguyệt Lâu. Hết lần này tới lần khác hắn có thể đối với người khác thái độ sinh ra chớ gần, duy chỉ đối với nàng một ngày ba bữa cùng làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, cẩn thận tỉ mỉ.
Thấy nàng không phản ứng, Tuân Nguyệt Lâu suy nghĩ một lát, lại bồi thêm một câu: "Ngủ quá muộn không tốt cho việc dưỡng nhan."
Nhìn khuôn mặt này nói ra lời như vậy, Tô Thanh không nhịn được châm chọc: "Mấy lời này ngươi học được từ đâu?"
Tuân Nguyệt Lâu trả lời: "Trong sách." Suy nghĩ một chút, lại nói: "Lần trước ngươi nói ta không thú vị, ta liến đọc nhiều một chút."
Mấy chuyện không gặp được trong cuộc sống này, hắn đều phải đọc sách gì a? Thời điểm ở Cô Xạ Thành cũng không nhìn, quả nhiên càng ngày càng hiểu chuyện.
Ngẫm lại bộ dáng hoa thủy tiên trước kia không nhiễm bụi trần, Tô Thanh nhịn xuống xúc động muốn nâng trán, nói: "Ngươi về sau đừng đọc những thứ sách vở ngổn ngang hỗn tạp kia nữa. Như bây giờ là tốt rồi."
Tuân Nguyệt Lâu gật đầu đáp: "Ân."
Sau đó Tô Thanh lại rơi vào trầm mặc.
Nàng rất rõ ràng, nếu như Tuân Nguyệt Lâu chịu xuất lực hỗ trợ, không thể nghi ngờ là đối với Cố Uyên như hổ thêm cánh. Nhưng mà trong lòng nàng cũng biết nàng không có cách nào mở miệng nói chuyện này.
Chuyện này vốn không nên có quan hệ gì với Tuân Nguyệt Lâu, cho dù là nàng cũng không thể để hắn vô cớ vượt quyền. Chính vì biết thái độ hắn đối với nàng cho nên mới không thể lợi dụng hắn.
Trong chốc lát Tô Thanh đã có quyết định, ngẩng đầu lên nói: "Tuân Nguyệt Lâu, ân cứu mạng đêm nay ta vẫn sẽ ghi nhớ, cũng nhất định tìm cơ hội báo đáp ngươi. Bất quá bây giờ ngươi không nên ở lại đây, trở về Cô Xạ Thành đi, được không?"
Tuân Nguyệt Lâu ngẩn người, thần sắc trong mắt nhoáng một cái, khóe môi nhếch lên: "Cầm Tâm hắn lại thua."
Một câu nói trước sau không liên quan, Tô Thanh lại nghe hiểu, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Lục Cầm Tâm lại nói xấu sau lưng ta cái gì?"
Trong suy nghĩ của nàng, trong Cô Xạ Thành trừ Tuân Nguyệt Lâu như hoa thủy tiên không nhiễm nhân gian khói lửa này, những người khác đều là một bụng ý xấu. Mỗi người đều là nói ba câu không câu nào không tính kế, bất luận đối với ai cũng không có hảo tâm, nhất là Lục Cầm Tâm này.
Nhưng mà cũng nhờ vậy mà dưới tình huống Tuân Nguyệt Lâu ít lui tới với ngoại nhân, Cô Xạ Thành được những người kia quản lý mới vẫn như cũ vận hành đâu vào đấy. Cho nên đối với cái bọn tiểu hồ ly kia, Tô Thanh nhận xét nửa khen nửa chê.
Tuân Nguyệt Lâu nói: "Cầm Tâm nói chuyện trong triều đình dù sao Cô Xạ Thành cũng không tiện nhúng tay. Hôm nay ta xuất thủ cứu ngươi khó tránh khỏi sẽ bị liên lụy." Ngữ điệu có chút dừng lại, hắn nhìn Tô Thanh, lạnh nhạt nói: "Nhưng ta cảm thấy ngươi sẽ không."
"Trong lòng hắn, ta cho tới bây giờ cũng không phải là một hình tượng tốt." Tô Thanh khinh thường quệt khóe môi, trong lòng cảm thấy có chút thú vị, thuận miệng hỏi: "Nhưng mà Tuân Nguyệt Lâu, nếu như ta mở miệng nói, ngươi sẽ làm thế nào?"
Cơ hồ không suy nghĩ, Tuân Nguyệt Lâu đáp: "Chuyện ngươi yêu cầu, ta đều sẽ đáp ứng."
Tô Thanh ngưng mắt nhìn hắn, thấy không giống vẻ mặt đùa giỡn, đột nhiên không biết nên nói gì. Cuối cùng chép miệng, nói: "Vậy ta kêu ngươi về Cô Xạ Thành trước ngươi cũng nghe ta?"
Tuân Nguyệt Lâu nói: "Ân."
Bộ dáng hoàn toàn thuận theo này của hắn, Tô Thanh há miệng lại không biết nói gì. Cuối cùng, chỉ có thể ho khan một tiếng, ai thán: "Tuân Nguyệt Lâu, ngươi chẳng lẽ không có chủ ý của mình sao?"
"Ý nghĩ của ta không trọng yếu." Tuân Nguyệt Lâu nhìn nàng, có chút nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Cầm Tâm bảo nữ nhân hay nói mát. Nếu như ý trong lời nói của ngươi là muốn ta cùng ngươi, ta liền ở lại."
"... Ngươi nghĩ nhiều, nhanh về đi!", Tô Thanh không muốn nói thêm cái gì, xoay người rời đi.
Thế nào cũng nghĩ không ra, từ trước tới giờ, nói chuyện với hắn đều là dưới tình huống nàng không còn lời nào để nói mà kết thúc cuộc đối thoại.
Ánh nến lay động lúc sáng lúc tối, lăn qua lăn lại cả đêm, cuối cùng mọi người đều sức cùng lực kiệt ngã xuống.
Tô Thanh rón ra rón rén, cố gắng không phát ra tiếng động, vừa ngẩng đầu vừa vặn chống lại ánh mắt thâm trầm của Cố Uyên. Sắc mặt nàng khẽ cứng lại, chỉ có thể yên lặng chuyển qua, nịnh nọt cười, thấp giọng nói: "Thật đúng dịp, lão gia cũng chưa ngủ."
Thanh âm Cố Uyên không rõ hỉ nộ: "Ngồi."
Tô Thanh nhìn xung quanh một vòng, xác định không có người khác mới chậm rãi ngồi xuống đống cỏ khô.
"Ôn chuyện xong rồi." Lúc nói lời này Cố Uyên rũ mi không nhìn ra tâm tình gì.
Tô Thanh biết lúc nàng đi gặp Tuân Nguyệt Lâu bị hắn thấy, chuyện này vốn không nghĩ giấu giếm, liền dứt khoát gật đầu: "Tuân Nguyệt Lâu dù sao cũng là một nhân vật lớn, cứ đi theo chúng ta cũng không tiện. Cho nên ta kêu hắn về Cô Xạ Thành trước."
Ngọn lửa nhảy lên "pằng" một tiếng thiêu nứt ra một khối củi.
Cố Uyên lạnh nhạt nói: "Để Tuân Nguyệt Lâu đi về trước rốt cuộc là vì tốt cho chúng ta hay vì tốt cho hắn?"
Đuôi lông mày Tô Thanh khẽ run lên. Chuyện nàng nghĩ đến đương nhiên Cố Uyên cũng có thể nghĩ đến.
Vừa rồi lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Tuân Nguyệt Lâu đã bày tỏ biết rõ đêm nay sắp sửa phát sinh chút chuyện, khó tránh khỏi bị người ta suy đoán, chỉ sợ hắn biết rõ thân phận người chủ mưu phía sau màn. Nhưng Cô Xạ Thành luật lệ nghiêm cẩn là chuyện ai cũng biết, không thể cưỡng chế bọn họ lộ ra tin tức.
Cố Uyên mặc dù không biết rõ quan hệ giữa nàng cùng Tuân Nguyệt Lâu nhưng đường đường là thiếu chủ lại tự mình đuổi tới cứu người, hành động này cũng không khó để người khác nhận ra phần quan hệ này. Dựa theo tình hình trước mắt mà nói, giao tình của nàng cùng Cô Xạ Thành bất luận có dùng được hay không đều nên lựa chọn tốt nhất. Nhưng hành động nàng vừa mới để TNL rời đi lại biểu lộ rõ thái độ của mình.
Chưa có sự đồng ý của Cố Uyên, nàng tự cho là thông minh cưỡng chế phá hủy con đường này. Đường đường Nhiếp Chính Vương nổi cơn thịnh nộ nàng không chịu nổi a.
Tô Thanh quyết định giả ngây giả dại, trợn mắt nói dối: "Đương nhiên là vì tốt cho lão gia!"
Cố Uyên một tay kéo nàng qua, trực tiếp ôm vào lòng. Hắn rũ mắt, ngón tay thon dài vuốt vuốt tóc nàng, ngữ điệu mang ý tứ sâu xa: "Quan tâm Tuân Nguyệt Lâu? Ngươi phải rõ ràng, chính mình hiện tại chuyện cần làm nhất là gì."
Chuyện cần làm nhất hiện tại? Đương nhiên là thu phục Vương gia ngươi, sau đó ôm tiền chạy trốn a! Đối với mục tiêu này nàng vẫn phá lệ rõ ràng.
Trong bầu không khí có chút ngưng trọng, khóe môi nàng khẽ cong lên, thuận thế leo lên cổ Cố Uyên, bên tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, ngữ điệu trêu chọc: "Lão gia, hiện tại vẻ mặt ngươi vì sao phải dọa người như vậy? Nếu có người không biết, chỉ sợ còn cho rằng ngươi đây là ăn dấm chua đâu..."
Lời nói truyền vào tai, tư thế Cố Uyên khẽ cứng đờ.
Cảm nhận được nhiệt khí bên tai, Tô Thanh đối với phản ứng có chút ngượng ngùng khó gặp của hắn cảm thấy rất thú vị.
Trong nháy mắt nàng liền dán lên người Cố Uyên, đầu ngón tay chậm rãi vuốt dọc theo sống lưng hắn xuống dưới, miệng kề sát vào tai hắn, đầu lưỡi như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng liếm một cái, cười khẽ nói: "Lão gia, ngươi nói, có phải ngươi thích ta hay không?"
Ở chỗ nàng không nhìn thấy được, trên khuôn mặt không chút rung động nào của Cố Uyên chợt lóe qua tia kinh ngạc.
Cái tư thế ôm ngang thế này không phải là lần đầu tiên, thậm chí có thể nói là thành thạo, nhưng thời khắc này chẳng biết tại sao hai tay lại có chút luống cuống không biết nên đặt ở đâu.
Giọng nói mềm mại cọ xát trong tai một lát, trong đầu hắn hình như có nháy mắt trống rỗng, lời nói ra miệng đều có chút căng lên: "Không cần nghĩ tới giả thiết không thể xảy ra."
Là câu trả lời trong dự liệu, Tô Thanh cũng chẳng có bao nhiêu thất lạc, dù sao cũng là cố ý mượn phương thức này nói sang chuyện khác, mắt thấy có hiệu quả, liền thuận miệng gây xích mích, nói: "Nếu là giả thiết, làm sao lão gia có thể quả quyết là tuyệt đối không xảy ra?"
"Ngươi hi vọng giả thiết thành thật." Tinh thần Cố Uyên vốn đang căng thẳng, thấy nàng như vậy đột nhiên dâng lên một loại hứng thú ý tứ hàm xúc, thanh âm trầm thấp khẽ giương cao.
Thiếu chút nữa đã quên nữ nhân này đến gần hắn là vì muốn chiếm hữu hắn.
Hắn không phủ nhận khả năng bất luận giả thiết nào cũng có thể thành sự thật, nhưng có một điểm nhất định phải xác định, chỉ cần là nữ nhân của hắn thì tất nhiên là duy nhất, duy nhất của hắn, cũng coi hắn là duy nhất. Cho nên, đổi lại, nàng cũng nhất định phải vì hắn mà thủ thân.
Thời điểm Tô Thanh nghe được câu này không khỏi sững sờ, nhưng chỉ trong chốc lát cảm thấy một cỗ lực khổng lồ, lập tức trước mắt trời đất quay cuồng, bị áp chế ngã trên mặt đất.
Đợi đến khi hoàn hồn, hai tay đã bị Cố Uyên nắm chặt.
Hắn đè trên người nàng, đôi mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn vào mắt nàng, khóe môi khẽ nhếch: "Không phải ngươi rất thích cái tư thế này sao."
Kiểu ngữ điệu này, không phải nghi vấn mà là một dạng trần thuật.
Tô Thanh chưa kịp cân nhắc hàm nghĩa trong câu nói của hắn, chỉ cảm thấy hai người hơi thở hòa chung một chỗ, vô thức lúng ta lúng túng nói: "Kỳ thật, cũng không thích đến mức như vậy..."
Lời còn chưa dứt, Cố Uyên đã cúi người, chặn miệng nàng.
Mọi thứ đều yên tĩnh.
Nơi hoang sơn dã địa, trong nháy mắt đó, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người và tiếng lửa lách cách, cùng với gió gào thét thổi qua.
Thân thể bọn họ dính sát, Tô Thanh phảng phất cảm nhận được nhiệt độ da thịt hắn nóng rực cùng tiếng tim đập điên cuồng trong ngực, đầu óc trống rỗng, chưa kịp hoàn hồn, thân thể đã thành thật bắt đầu đáp lại. Kiểu đáp lại này tựa như một loại trêu chọc, làm cho người cướp đoạt càng thêm hứng thú, hưng phấn mê người.
Nụ hôn dài đến cực điểm, Cố Uyên vẫn chưa thỏa mãn buông nàng ra, thanh âm trầm thấp: "Ngươi sẽ thích."
Tô Thanh sững sờ nhìn hắn, nhất thời còn chưa tỉnh táo lại, có chút hưởng thụ bộ dạng hô hấp hỗn loạn này của hắn, hoảng hốt duỗi tay muốn xoa lên mặt hắn.
Xa xa một tiếng nổ long trời lỡ đất, khổng lồ chấn động hù dọa nàng đột nhiên tinh táo lại. Vừa ngẩng đầu đúng lúc thoáng nhìn thấy Yến Phù Sinh hai mắt nhìn thẳng vội vã chạy qua, vẻ mặt "Ta cái gì không thấy" thần sắc nghiêm túc.
Sắc mặt Cố Uyên trầm xuống, không nói lời nào xoay người đứng lên.
Tô Thanh da mặt dày nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác lúng túng đến cực điểm. Chỉ là cảnh tượng quá mức quỷ dị khiến nàng căn bản không có thời gian băn khoăn tới ý nghĩ muốn đào cái hang mà chui vào.
Mấy cây đại thụ trong rừng giống như bị dã thú đánh thẳng vào, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, từng cây từng cây nối tiếp nhau ngã xuống.
Cái bầu không khí này giống như đã từng thấy qua, nàng đột nhiên hiểu được vừa rồi Yến Phù Sinh đuổi theo cái gì, nhịn không được âm thầm đỡ trán. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định là tiểu phá hài (tiểu hài tử chuyên phá hoại) Quý Loan kia bắt đầu mộng du.
Quả nhiên, tựa như để xác minh phỏng đoán của nàng, trong rừng đột nhiên bụi đất rào rạt, cẩn thận nhìn mới thấy được bóng người chạy như điên trong đống hỗn loạn kia. Không lâu sau liền thấy vật nhỏ kia nức nở nghẹn ngào thẳng tắp nhào lên người nàng.
Nàng thở dài, bất đắc dĩ theo quán tính mở tay ra chuẩn bị nghênh đón tiểu phá hài này nhào vào lòng. Nhưng bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, sắc mặt trầm thấp đưa tay lên, trực tiếp đem bóng người lướt đến cứng rắn ném trên mặt đất.
Quý Loan ở trên mặt đất lê lết một đường, đánh bay một tảng đá to rồi mới dừng lại. Mơ mơ màng màng tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, một bàn tay chém nát tảng đá bên cạnh, quát: "Ai dám quấy rầy tiểu gia ngủ!"
Yến Phù Sinh không kịp chặn miệng hắn, nghe vậy trên mặt chỉ có thể chợt lóe qua thần sắc nén bi thương.
"Vừa vặn về sau không cần ngủ." Một câu nói lạnh như băng đem nhiệt độ xung quanh hạ xuống.
Trực giác đối với nguy hiểm làm Quý Loan trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, quan sát tình cảnh xung quanh một phen, đại khái cũng đoán được xảy ra chuyện gì. Hắn không dám lại kêu, cúi gằm đầu ủy khuất nói: "Lão gia, mấy cây đại thụ bị phá hư này trở lại ta tìm người trồng lại còn không được sao..."
Cố Uyên liếc hắn một cái: "Không được."
Quý Loan khóc không ra nước mắt nhìn về phía Yến Phù Sinh, thấy hắn âm thầm hướng mình lắc đầu, biết không thể cứu vãn, trong lòng thống khổ. Không phải chỉ là một mảnh rừng hoang dã thôi sao, lúc trước thập tam đình bọn họ đốt rừng vô số kể, cũng không biết sao lần này lại chọc giận Vương gia rồi?
Đến bên cạnh Yến Phù Sinh, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nghe hắn thấp giọng an ủi: "Người liền nhận mệnh đi. Hiện tại chỉ là mất một giấc ngủ mà thôi, một chưởng vừa rồi Vương gia không trực tiếp đánh chết ngươi đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."
Mặt mũi Quý Loan tràn đầy hoang mang trừng lớn mắt, chẳng lẽ vừa rồi hắn không chỉ mộng du bình thường mà còn làm chuyện ác thiên lý khó dung gì?
Vấn đề này khiến hắn trợn tròn mắt nghĩ cả đêm, mãi đến ngày trở về Hoài Châu bị lệnh cưỡng chế không cho ngồi xe ngựa mà phải cưỡi ngựa theo đuôi, vẫn trăm mối tơ vò như cũ. Nhưng càng làm cho hắn khó hiểu hơn là, trong đoàn người ngoại trừ Yến Vu u mê và Liễu Phương Hoa đêm đó ngủ trong xe ngựa, ánh mắt những người khác nhìn hắn đều mang cảm giác đồng tình?
Trước khi đi Cô Xạ Thành, mọi người trở về Hoài Châu cáo biệt Lô Tùng Tuyết.
Tống Tuyết Vi tỏ ra không có hứng thú đi Cô Xạ Thành chơi cùng bọn họ, trước khi đi còn bán cho Tô Thanh vài bình thuốc tốt, dặn dò rõ ràng kĩ càng dược hiệu xong liền mang Tống Bảo rời đi.
Biết được chuyện xảy ra ở nghĩa trang đêm hôm trước, Lô Tùng Tuyết không khỏi có chút tự trách, nói: "Là ta phái người đi điều tra hành sự bất lực, không thấy rõ có bẫy rập, mới khiến các ngươi suýt gặp tai nạn."
Liễu Phương Hoa nói: "Chuyện này không thể trách ngài, không cần tự trách. Hôm nay chúng ta trở về chỉ muốn từ biệt sư bá xong lập tức đi ngay."
Lô Tùng Tuyết hỏi: "Sốt ruột như thế là muốn đi đâu, có manh mối mới sao?"
Liễu Phương Hoa trả lời: "Chúng ta muốn đi Cô Xạ Thành, còn có phải có đầu mối mới hay không còn chưa biết được."
"Làm sao lại liên quan đến Cô Xạ Thành rồi?" Lô Tùng Tuyết kinh ngạc "Vụ án kia đã lâu như vậy chưa giải quyết, chẳng lẽ chuyện lần này bọn họ có thể điều tra rõ ràng?"
Cố Uyên thản nhiên nói: "Này phải đi mới biết được."
Lô Tùng Tuyết gật đầu nói: "Cũng đúng, so với không có manh mối gì vẫn tốt hơn. Có vết xe đổ, các ngươi trên đường đi phải vạn phần cẩn thận."
Liễu Phương Hoa đáp: "Chúng ta sẽ."
Cáo biệt Lô Tùng Tuyết xong, đoàn người chia làm hai đường. Văn thư Bộ Tiện Âm mang từ kinh thành đến cần có người mang về, liền giao cho Quý Loan và Yến Phù Sinh. Mặc dù Quý Loan đầy bụng ủy khuất nhưng nghĩ đến không có Cố Uyên ít nhất có thể vụng trộm ngủ, liền đem buồn bực trong lòng áp chế lại.
Thu dọn hành lý xong, hai con tuấn mã mang theo hai chiếc xe ngựa một trước một sau rời khỏi Hoài Châu chạy về phía nam.
Lận Ảnh giục ngựa đi trước dò đường, sau khi trải qua chuyện ngày hôm trước lại càng cẩn thận hơn vạn phần, chợt thấy một bóng dáng quỷ mị rơi xuống, cơ hồ không suy nghĩ đã rút kiếm ra khỏi vỏ.
Bộ Tiện Âm ngẩng đầu lên, cuống quýt kéo hắn lại, nói: "Ngươi nhìn rõ là ai trước."
Thân ảnh kia rơi xuống cực nhanh, không rõ phương hướng thẳng tắp lướt tới rơi ngay bên cạnh, nước bắn tung tóe, bụi đất đục ngầu. Giống như bươm bướm gãy cánh, toàn thân không có động tĩnh nằm ở đó, không có sinh cơ.
Lận Ảnh được nhắc nhở định thần lại mới nhận ra, cả kinh nói: "Là Ngọc Phi Giác!?"
Hắn cuống quýt nhảy xuống ngựa muốn tiến đến đỡ.
Bộ Tiện Âm ngăn trước mặt hắn một bước, dè dặt nâng thân thể Ngọc Phi Giác, cau mày nói: "Vết thương của hắn chảy máu quá nhiều, xem bộ dáng người này ra tay là ngại hắn chết chưa đủ nhanh sao?"
Bị tiếng ồn bên ngoài quấy nhiễu, thấy xe ngựa dừng lại, thanh âm Cố Uyên truyền đến: "Chuyện gì?"
Lận Ảnh vội vã chạy tới, bẩm báo: "Lão gia, Ngọc công tử không biết bị ai gây thương tích, hình như thương thế rất nặng."
"Ngọc Phi Giác?" Vừa nói xong, Cố Uyên vén rèm nhảy xuống xe, mày nhăn lại, nói: "Dìu hắn lên xe."
Trong xe có giường mềm, mặc dù xe ngựa lắc lư nhưng với thân thể Ngọc Phi Giác bây giờ đang quá mức suy yếu mà nói, mỗi lần động vào vết thương đều đau đến khoan tim thấu xương.
Hô hấp của hắn hết sức yếu ớt, thân thể cũng rất nóng, trong tình huống thần trí tan rã như vậy căn bản không thể từ miệng hắn hỏi ra chuyện gì.
Mới qua một ngày, ai cũng không nghĩ tới, Ngọc Phi Giác trước mặt bọn họ xuất phát đi Cô Xạ Thành lại bị thương thành bộ dáng này.
Tô Thanh dè dặt cẩn thận thay hắn lau mồ hôi lạnh rỉ ra hai bên má, nhìn máu vẫn chảy không ngừng nhất thời chân tay có chút luống cuống, không khỏi lo lắng nói: "Lão gia, làm sao bây giờ? Cứ thế này thì không đi tiếp được."
Cố Uyên nhìn nàng một cái, tiện tay ấn vài huyệt vị trên người NPG, trong chốc lát máu đã ngừng chảy, nói: "Không chết được."
Tô Thanh vui mừng, nhìn bộ dạng NPG lại có chút lo lắng nhíu mày nói: "Hôm qua Ngọc Phi Giác nghe được tin tức từ Diêm Hồng Loan liền đi Cô Xạ Thành, hiện tại lại bị người ta tập kích. Chẳng lẽ những chuyện này đều có liên quan đến Bách Điểu Môn? Xem ra, các nàng không biết chúng ta trong tối ngầm điều tra chuyện năm đó?"
Cố Uyên dựa vào vách xe, nói: "Nếu nói có liên quan tới Bách Điểu Môn, chi bằng nói là để chúng ta hiểu lầm là Bách Điểu Môn làm."
Tô Thanh kinh ngạc nói: "Bách Điểu Môn bị người ta vu oan hãm hại?"
Cố Uyên nhìn nàng một cái, phủ nhận: "Cũng chưa chắc."
Tô Thanh triệt để choáng váng rồi, nhíu mày hiểu ra một chút, nói: "Có người muốn để chúng ta điều tra Bách Điểu Môn, nhưng lại không thể thoát khỏi quan hệ với Bách Điểu Môn?"
Cố Uyên nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường nàng, cũng không tiếp lời mà nói: "Chuyện này không phải chuyện ngươi cần suy tính."
Tô Thanh không khỏi thắc mắc: "Vậy ta cần suy tính chuyện gì?"
Cố Uyên nói: "Ta đã nói qua, ngẫm lại ngày thường nên làm những món dược thiện nào."
Tô Thanh nhìn người bên cạnh, thần sắc cổ quái.
Vì sao lời này nghe vào tai lại khiến nàng có cảm giác cái gì cũng không cần làm, chỉ yên lặng tiếp nhận ảo giác được nuôi nhốt là được.
Nhưng cũng không biết có phải hiểu được ý nghĩ của nàng hay không mà trong một chớp mắt này, đường cong khóe môi Cố Uyên có chút nhu hòa.
Tô Thanh vừa định nói gì, đột nhiên xuất hiện một cánh tay trắng bệch trong tầm mắt, mờ ảo vô lực nhoáng một cái lại rơi xuống.
Sợ hãi cuối đầu nhìn xuống thấy Ngọc Phi Giác sắc mặt tái nhợt không chút máu, đôi mắt trống rỗng nhìn mình, thanh âm run rẩy vang lên: "Các ngươi... trao đổi tâm tình... cũng phải... chú ý đến hoàn cảnh mới được..."
Bởi vì quá suy yếu, giọng hắn vừa non nớt vừa ai oán, không hiểu sao làm cho nàng lông tơ dựng đứng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tô Thanh bị hắn làm giật mình thiếu chút nữa trực tiếp từ trên giường nhảy phắt xuống, cũng may Cố Uyên nhanh tay lẹ mắt giữ nàng lại.
"Tỉnh vừa đúng lúc." Cố Uyên rũ mắt nhìn NPG mới tỉnh, khóe môi cong lên, chờ hắn mở miệng.
Ngọc Phỉ Giác ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Những người động thủ với ta chỉ sợ biết rõ các ngươi đang điều tra vụ án năm đó... Hơn nữa cũng không để ta tiếp xúc với người của Bách Điểu Môn...", hắn nhàn nhạt cười, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt rất lạnh: "Còn Nhân Oanh Nhi... nữ nhân này, à... có lẽ là nhân vật trọng yếu trong thảm án năm đó."
Cố Uyên ngẩng đầu, giọng nói lạnh nhạt vô tình: "Yên tâm, nữ nhân này nhất định sẽ đưa vào tay ngươi."
Ngọc Phi Giác bắt lấy tay hắn, yên lặng nắm chặt một chút: "Phải cẩn thận, chỉ sợ... phía trước có người đang chờ ngươi."
"A?", đáy mắt Cố Uyên chợt lóe lạnh lùng, dần trở nên âm lệ, "Vừa vặn, ta cũng muốn tìm bọn họ."