Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có lẽ bởi vì Cố Uyên là vị hoàng thúc thường hay trách móc quá mức nặng nề, từ khi Tô Thanh trở thành Nhiếp Chính Vương phi, tiểu hoàng đế Cố Thần thường thường gọi nàng vào cung, trong mắt người ngoài có cảm giác Nhiếp Chính Vương gia không được ân sủng lắm, ngược lại Nhiếp Chính Vương phi độc chiếm thánh tâm. Nếu không phải tuổi tác hai người chênh lệch quá lớn, chỉ sợ sớm muộn cũng xảy ra tiết mục chú cháu cùng tranh đoạt một nữ nhân.
Cơ hồ ngày nào cũng được tuyên triệu vào cung, hôm đó Tô Thanh mới từ trong cung trở về, còn chưa kịp rửa mặt đã bị Cố Uyên kéo ra ngoài, chưa kịp mở miệng hỏi thăm, thân thể chợt nhẹ đã bị đặt lên giường mềm trên xe ngựa. Bị vây trong cuộc sống cung đình sớm đã có chút nhàm chán, Tô Thanh vừa thấy tình huống này, nhịn không được hai mắt sáng ngời: "Đây là chuẩn bị đi đâu?"
Cố Uyên ngồi bên cạnh nàng, duỗi tay vén lọn tóc rũ xuống trán nàng vén lên, nói: "Mấy ngày gần đây trong triều không có chuyện gì lớn, ra ngoài giải sầu."
Tô Thanh nhớ tới những lời hôm nay Cố Thần nói với nàng, không khỏi liếc hắn một cái: "Không phải là hoàng thượng nói tình hình chiến sự gần đây có hơi căng thẳng sao?"
Động tác của Cố Uyên dừng một chút, khóe môi cong lên: "Đều là chuyện nhỏ."
Tô Thanh nhìn thần sắc hắn, cười tủm tỉm nhích người qua, vòng tay ôm hông hắn, tựa nhẹ vào người hắn, nhu hòa hỏi: "Vậy theo Vương gia cái gì mới là chuyện lớn?"
Cố Uyên thấy nàng dựa vào gần như thế, thu hết nét mặt tươi cười của nàng vào đáy mắt, đôi mắt như mặt hồ yên tĩnh khẽ rung động, thuận thế nhẹ mút đôi môi đỏ mọng của nàng, hỏi ngược lại: "Ngươi cứ nói đi?"
Tô Thanh bị hắn trêu chọc cười khanh khách, trong lòng cao hứng, đáy mắt có ý cười: "Muốn nói chuyện lớn, có chuyện gì lớn hơn việc tạo một cái tiểu vương gia đâu?"
Quả nhiên Cố Uyên hơi sững sờ, khẽ cau mày, Tô Thanh cho là hắn mất hứng, không ngờ lát sau hắn lại ngẩng đầu lên, gật đầu đáp: "Xác thực như thế."
Tô Thanh nghẹn, có loại cảm giác tự bê đá đập chân mình, đang sững sờ, cảm giác được thân thể hắn chậm rãi nhích lại gần, bỗng nhiên tim đập điên cuồng, cuống quýt chặn hắn lại.
Nhìn gò má đã đến gần trong gang tấc kia, trong lòng nhảy dựng, rõ ràng động tác của nàng là ngăn hắn tiến thêm một bước, lúc này lại chủ động tiến về phía hắn. Trên mặt đã lâu không có cảm giác ngượng ngùng, nàng né tránh ánh mắt chăm chú của hắn, thanh âm cũng nhũn ra: "Hôm nay vào cung, nhìn thấy bộ dáng hoàng thượng khả ái như thế, nô tỳ quả thật có chút... động tâm... Nếu cùng Vương gia có hài tử... chắc hẳn... chắc hẳn..."
Nàng "chắc hẳn" nửa ngày, có chút cảm giác xấu hổ đã lâu chưa có.
"Thích như vậy, tự mình sinh một đứa là được." Thanh âm trầm thấp mà dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu, lộ ra một tia ôn nhu ngày thường khó thấy được.
Dứt lời, bàn tay to rộng của hắn duỗi qua đây, ngay sau đó, tà áo bỗng nhiên bị nới lỏng, đúng lúc bên ngoài có một ngọn gió thổi vào, váy áo nàng thoáng bay lên, mơn trớn da thịt có một chút cảm giác mát.
Thân thể Tô Thanh nháy mắt mềm nhũn, cuống quýt đè tay hắn lại, ánh mắt xuyên qua khe hở màn xe nhìn thấy thị vệ đang nghiêm chỉnh đi bên ngoài, tức giận sẵng giọng: "Cũng không nhìn một chút bây giờ đang ở hoàn cảnh nào!"
Cố Uyên rũ mắt thoáng nhìn qua đôi tai hơi ửng đỏ của nàng, thần sắc trong mắt khẽ rung động. Đột nhiên duỗi tay kéo Tô Thanh qua, cất giọng kêu: "Lận Ảnh!"
Lận Ảnh vốn đang chậm rãi đi bên cạnh, nghe tiếng đáp: "Ở đây!"
Cố Uyên phân phó: "Lên đường đến Phù Dung viên. Trên đường đừng để người nào quấy rầy, kêu mọi người cách xa ba trượng. Xe ngựa, để A Mạc đến đánh xe."
Mặc dù Lận Ảnh không hiểu tại sao lại đột nhiên kêu Bộ Mạc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, trong chốc lát đã bố trí thỏa đáng.
A Mạc chậm rãi đánh xe ngựa chạy ra khỏi thành.
Tô Thanh thủy chung bị Cố Uyên ôm vào ngực, quần áo hơi nới lỏng ra khiến nàng không dám lộn xộn, lại bởi vì dọc đường đi ngón giữa của hắn như có như không trêu chọc, toàn thân nàng nóng lên, hô hấp cũng có chút trầm thấp. Gò má đỏ ửng làm dung nhan nàng càng thêm kiều diễm, duỗi tay muốn ngăn cái tay không an phận của hắn lại, đúng lúc xe ngựa lắc lư một trận, chỉ cảm thấy lực đạo da thịt chạm nhau đột nhiên tăng lên, nhịn không được thẹn thùng kêu rên, có loại cảm giác không thể khống chế dục vọng.
Hơi hoảng thần một chút đã cảm nhận được quần áo hoàn toàn bị cởi ra, xung quanh gió thổi qua có cảm giác mát, đột nhiên ngẩng đầu chạm phải cặp mắt thâm thúy như sóng biển gào thét kia, toàn thân cảm thấy nóng ran, đầu ngón tay hắn dùng lực, tiếng thở dốc cũng bắt đầu chậm rãi tản ra.
Đồng thời môi cũng vững vàng bị khóa lại, nàng cúi đầu kêu một tiếng đau đớn, bởi vì sợ người khác nghe được mà càng lộ vẻ thẹn thùng, có loại cảm giác trêu chọc không nói nên lời. Trong chớp mắt, càng cảm nhận rõ ràng xúc giác mơn trớn trên người, vốn là xâm chiếm từng chút từng chút biến thành cướp đoạt không hề kiêng nể.
Một chút lý trí cuối cùng cũng mất, cảm giác hổ thẹn cùng dục vọng không cách nào kiềm chế được hòa vào nhau, nàng vươn tay vòng qua cổ hắn, vuốt ve thuận theo sống lưng, cho đến bên hông, tháo dây lưng hắn, dùng sức kéo ra, lộ ra đường cong cực đẹp mắt nửa thân trên của hắn.
Sau một nụ hôn sâu gần như hít thở không thông đó, nàng nâng thân lên, từng điểm từng điểm mút vào môi cùng cằm hắn, tham luyến nhẹ nhàng nhấm nháp lồng ngực phập phồng của hắn. Theo xe ngựa lộc cộc lắc lư, cảm giác kích thích khi phải tránh đi tai mắt người khác khiến toàn thân mang theo một loại hưng phấn chưa bao giờ có, khi chỗ nhạy cảm cuối cùng bị hắn hoàn toàn lấp đầy, nàng mơ hồ cảm thấy người kia càng thở dốc trầm trọng, toàn thân trong nháy mắt bỗng nhiên cứng đờ, trong chốc lát liền có một lực lượng dẫn dắt nàng, trời đất quay cuồng vững vàng bị áp dưới thân thể.
Đường núi gập ghềnh, hai thân thể cũng theo đó mà lắc lư lên xuống, tiếng ngâm trong cổ họng cũng không nhịn được mà thoát ra, sau đó phảng phất như triệt để buông lỏng, càng ngày càng phóng túng tùy ý. Dục vọng từng chút từng chút bị phóng thích, cảm thụ thân thể dung hợp dựa sát vào nhau, cuối cùng vang lên một tiếng than nhẹ trầm trầm, đem động tĩnh cuối cùng hoàn toàn chôn sâu trong cơ thể.
Cũng không biết rốt cuộc là hắn điên khùng hay nàng điên khùng, hoặc là cả hai người bọn họ không hẹn mà cùng tùy hứng điên cuồng, vứt bỏ hết tất cả quan niệm thế tục, chỉ làm theo ý muốn bản thân.
Cho đến khi xuống xe, xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, trong xe ngựa vẫn còn lưu lại không khí ái muội của hơi thở dục vọng một lúc trước.
Lúc xuống xe Tô Thanh lưu ý thấy ánh mắt cổ quái của Bộ Mạc nhìn lại đây, nhịn không được ho nhẹ một tiếng: "A Mạc, không cần nhìn ta như vậy, đây chỉ là chương ngoại truyện thôi, muốn nhìn thì đi nhìn lão Tương đi, ta thật không phải cố ý..."
Lời lão Tương (tác giả) thuyết minh: "Ta cũng không phải cố ý. Ta chỉ nghĩ muốn chấn động một chút mà thôi."
Bộ Mạc: "..."
________________ HOÀN ________________