Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Con gái, chúng ta thực sự không thể ngăn cản con sao?"Tôi nghe thấy giọng nói buồn bã của cha tôi khi ông giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Tay tôi ngừng gấp quần áo, rồi tôi quay sang bố tôi. “ "Bố, bố biết trong hai người chúng ta cần có một người đi làm và để chúng ta chi trả tiền viện phí cho mẹ."
Tôi nghe thấy bố hít một hơi thật sâu trước khi trả lời lại. "Tại sao con làm việc ở nước ngoài, con gái? Mẹ con và ta sẽ rất nhớ con."
Tôi từ từ đứng dậy sau khi ngồi trên giường trong căn hộ của mình. Tôi bắt đầu đến gần bố và ôm ông từ phía sau.
“Bố, chẳng phải con đã giải thích rằng con đã được nhận một công việc mới ở nước ngoài, vì vậy đây cũng là một cơ hội mới cho con,” tôi nói dối.
Sự thật là tôi thực sự không muốn rời khỏi thành phố B, tôi không muốn rời xa gia đình mình. Nhưng vì sự tức giận của Lục Doanh đối với tôi, cô ấy đã ghi tên tôi vào danh sách đen của nhiều công ty khác nhau ở thành phố B, đó là lý do tại sao tôi gặp khó khăn khi tìm việc ở đây và tôi buộc phải nộp đơn ra nước ngoài. tôi không thể nói với bố mẹ tôi về điều đó, bởi vì tôi không muốn gây thêm rắc rối cho họ.
"Tại sao con lại từ chức, con gái? Ở thành phố B chúng ta vẫn đang rất ổn."
"Xin lỗi bố. Ở đó giá tốt hơn bố ạ. Con hứa sẽ đón bố mẹ qua với con khi con đã ổn định. Bố đừng giận dỗi nữa có được không." Tôi tựa cẳm lên vai bố tôi nói.
Tôi cảm thấy bố buông tay khỏi eo tôi và ông đối mặt với tôi.
Trái tim tôi tan chảy như một ngọn nến khi tôi cảm thấy bàn tay bố vuốt trên mặt tôi.
“Con gái, con ở đó phải cẩn thận, chúng ta không biết con người ở đó như thế nào, họ có làm ra những hành vi gì. Nên con phải hết sức cẩn thận khi con ở đó. Được chứ?”
“Vâng. Thưa bố”
Tôi vội ôm lấy bố để che đi những giọt nước mắt đang chực trào.
Tại sao tôi có xu hướng nói dối? Tại sao tôi thích giữ bí mật? Còn bao nhiêu bí mật tôi đang giữ trong lòng? Tôi đang gặp nhiều rắc rối và tâm hồn tôi tan vỡ. Ngay cả với bố tôi, tôi cũng phải giữ bí mật về tất cả mọi thứ.
Khi nào, khi nào tôi có thể thú nhận những điều mà tôi giữ trong lòng một mình?
Sau khi gói ghém đồ đạc, chúng tôi trở lại bệnh viện của mẹ để tôi có thể nói lời tạm biệt với mẹ.
Trong khi tôi ngồi ở mép giường chải mấy lọn tóc cho mẹ, mẹ đang ngủ ngon lành và khuôn mặt mẹ thật bình yên.
"Con biết không, con gái? Hôm trước mẹ con đã nói với bố, bà đang tìm chiếc nhẫn của chúng ta."
Tôi nhìn vào ngón tay của mẹ và chiếc nhẫn của họ.
"Thật tuyệt, bố ạ. Ít nhất thì mẹ cũng đang tiến bộ," tôi vui vẻ nói bố.
"Đúng vậy, con gái. Có lẽ khi con quay lại, chúng ta đã có thể ra khỏi đây."
"Vâng, bố. Con sẽ đảm bảo rằng khi con quay lại, gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ." Tôi khẽ mỉm cười với bố để xoa dịu tâm trạng của bố. Có lẽ, khi tôi trở về, tôi sẽ không cô đơn, tôi sẽ có bé con của tôi đi cùng.
Tôi vô tình liếc nhìn đồng hồ trên tường và nhận ra rằng tôi phải rời đi vì tôi sắp trễ chuyến bay.
“Bố! Con sắp trễ chuyến bay rồi. Con phải đi đây.”
"Được rồi con. Cẩn thận đấy nhé? Con thường xuyên gọi điện cho bố và mẹ đấy."
“Vâng ạ”
Tôi nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó tôi ôm bố thật chặt, tôi cũng làm như vậy với mẹ trước khi bước ra khỏi cửa.
Khi ngồi trong xe, tôi không thể không liếc nhìn vali của mình.
Cho đến khi những giọt nước mắt tôi đã cố kìm nén bắt đầu lăn dài trên má. Những giọt nước mắt này là sự khỏi đầu của niềm hy vọng mới, chúng không phải là những giọt nước mắt của sự yếu đuối.
Tôi không biết khi nào tôi sẽ trở lại thành phố B một lần nữa, nhưng tôi hy vọng là không, tôi hy vọng bố và mẹ sẽ cùng tôi ở một đất nước khác.
Tôi bắt đầu giữ tay trên vô lăng và bắt đầu lái xe.
Mày có thể làm được, Yên Nhi. Mày có thể làm được, đây là những điều tôi đã tự nhũ với bản thân mình.
Tôi đến sân bay và vì vẫn còn một chút thời gian nên tôi nghĩ đến việc ăn trước. Sau khi ăn xong, tôi đi dạo và nhìn xung quanh.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sân bay lớn như vậy và thế giới rộng lớn như vậy, tôi sẽ gặp hai người người mà tôi ghét gặp nhất, Lục Doanh và Sở Nhiễm.
"Yên Nhi, cô đi đâu thế? Cô ổn chứ. Hả?" Tôi nghe Lục Doanh nói khi cô ấy cười và phát ra một tiếng cười khinh bỉ.
"Đi xa, Lục Doanh. Đi uống cà phê thôi," tôi trêu cô ấy và nở một nụ cười ngớ ngẩn. Tôi chuẩn bị rời đi thì Lục Doanh nói.
“Bây giờ chúng tôi sẽ đi Hawaii hưởng tuần trăng mật.”
Dù tôi không hỏi nhưng cô ta lại kể cho tôi nghe. Nhưng tôi không cảm thấy gì từ những gì cô ta nói, thay vào đó, tôi chậm rãi đối mặt với họ và nở một nụ cười ngọt ngào.
“Vậy sao. Hưởng tuần trăng mật vui vẻ, ông bà Sở.”
Tôi không biết liệu mình có bỏ lỡ không điều gì không vì tôi thấy Sở Nhiễm nắm chặt tay anh lại và Lục Doanh đang siết chặt cánh tay anh ấy, nhưng tôi chỉ phớt lờ nó và tôi bắt đầu bước. Tôi hy vọng khi một lần nữa trở lại nơi này, tôi cũng sẽ thản nhiên đối mặt như bây giờ.