Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Dật ngồi lên ghế sau xe, tựa hồ có chút câu nệ, Diệp Minh Xuyên mở hướng dẫn chỉ đường, quay đầu hỏi Đường Dật, "Nhà cậu ở đâu?"
"Khu Hưng Hoa, phố Bách Thủy, nhà số 42."
Đường Dật nói dứt câu, trong xe chìm vào yên lặng, Diệp Minh Xuyên khởi động xe, lập tức chỉ còn lại giọng nữ máy móc phát ra từ ứng dụng chỉ đường.
Diệp Minh Xuyên đưa tay tắt ứng dụng, mở radio, một bài hát đã rất xưa cũ vang lên.
Are you going to Scarborough Fair
Có phải người định tới chợ Scarborough?
Parsley, sage, rosemary and thyme
Mùi tây, ngải đắng, hương thảo, xạ hương
Remember me to one who lives there
Làm ơn nhắc về tôi với người ở nơi đó
She once was a true love of mine
Người đã từng là tình yêu duy nhất của tôi
Đường Dật nghiêng đầu tựa trên cửa kính, nhắm mắt, lắng nghe tiếng mưa không ngừng vỗ lên cửa sổ xe, không khí trong xe nặng nề lại áp lực, tựa như có một cự thú dữ tợn vô hình, mở to cái miệng đầy máu, nuốt trọn bất đắc dĩ cùng cô độc khó có thể lý giải trong lòng y.
- ---
Về đến tiểu khu Đường Dật ở thì đã hơn bảy giờ, bọn họ đi mất gần một tiếng, Diệp Minh Xuyên tắt máy, đỗ xe ở ven đường.
Nhưng một lúc lâu sau, người ngồi trên ghế sau vẫn không có động tĩnh, Diệp Minh Xuyên nhịn không được quay đầu nhìn lại, phát hiện Đường Dật đã tựa đầu vào cửa kính xe ngủ mất từ bao giờ.
Y ngủ thực an tĩnh, ngực phập phồng theo từng tiếng hít thở, môi khẽ nhếch, chân mày hơi nhíu, cả người vô thức cuộn lại, tựa một con thú nhỏ gầy yếu bị trục xuất khỏi lãnh thổ.
Diệp Minh Xuyên yên lặng quay đầu, vươn tay vặn nhỏ tiếng nhạc, bên ngoài mưa vẫn rơi, không chút xu thế nhỏ lại.
Tia sét mang theo ánh sáng chói lòa xẹt ngang bầu trời, Diệp Minh Xuyên tùy tay vẽ một quầng sáng bao quanh người Đường Dật. Ngay sau đó, một tiếng sấm ầm ầm rung động vang lên, mà Đường Dật chìm trong giấc ngủ lại không hề nghe thấy.
Diệp Minh Xuyên nhìn Đường Dật say ngủ, lâm vào trầm tư. Nói thật, ấn tượng đầu tiên của hắn với Đường Dật không quá tốt, mà đến giờ ấn tượng đó cũng chẳng thay đổi bao nhiêu.
Cho dù hôm nay đưa y về nhà, cũng là do hắn có suy tính khác. Chỉ là vừa rồi vì Đường Dật thi triển pháp lực lại hoàn toàn không nằm trong dự tính của Diệp Minh Xuyên, động tác của hắn quá nhanh, hoàn toàn tuân theo bản năng, đợi đến khi hắn phản ứng lại, quầng sáng kia đã bao bọc cả người Đường Dật.
Diệp Minh Xuyên hơi mím môi, cuối cùng yên lặng thở dài, thu hồi quầng sáng trên người Đường Dật.
- ----
Lại qua hơn nửa giờ, Đường Dật rốt cuộc mở mắt, trong mắt còn dẫn theo vài phần mờ mịt. Y chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên nhớ ra mình đang ở trên xe Diệp Minh Xuyên, nhìn người ngồi phía trước, nhỏ giọng hỏi, "Đến rồi à?"
Giọng nói vì vừa tỉnh ngủ mà còn dẫn theo chút khàn khàn, mềm mại.
Diệp Minh Xuyên gật đầu, uhm một tiếng.
"Cảm ơn Diệp ảnh đế." Đường Dật mở cửa, định xuống xe.
Nhưng khiến y không ngờ là, Diệp Minh Xuyên lại bỗng nhiên mở miệng, "Không mời tôi lên ngồi một chút à?"
"......"
Đường Dật khựng lại giây lát, rồi mới trả lời, "Trong nhà có hơi bừa bộn, sợ Diệp ảnh đế không quen."
Diệp Minh Xuyên làm như không nghe ra ý cự tuyệt trong lời Đường Dật, vẫn xuống xe, nói, "Không sao, tôi sẽ không ghét bỏ đâu."
Đường Dật còn có thể nói gì nữa, chỉ đành mở ô, đi đến trước mặt Diệp Minh Xuyên.
Hai người che chung một cái ô.
Ô trong tay Đường Dật không lớn, miễn cưỡng lắm mới có thể che cho một người đàn ông trưởng thành, mà bây giờ lại có tới hai người, Đường Dật còn cố tình hướng tán ô về phía Diệp Minh Xuyên, thành ra cả nửa người y đều lọt ra ngoài.
Diệp Minh Xuyên cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Đường Dật nghiêng đầu nhìn Diệp Minh Xuyên, thấy hắn thất thần thì yên lặng quay đầu lại, hai người bọn họ đã có gần sáu mươi năm không thân cận như vậy rồi.
Sáu mươi năm, Diệp Minh Xuyên từ một cậu thiếu niên không hiểu sự đời trở thành một nam thần quốc dân như ngày hôm nay. Mà y, chỉ là một ông lão già nua có được cuộc sống mới trong một cơ thể trẻ trung, khỏe mạnh.
Chẳng qua thế gian này nào có nhiều cơ hội được sống lại, nào có nhiều tình yêu như thế để mà phung phí, duyên phận giữa hai người họ đã sớm kết thúc rồi.
Những hạt mưa to như hạt đậu vỗ lên tán ô màu đen, tí tách vang dội, rơi lên vũng nước đọng trên mặt đường lấp loáng ánh đèn mờ nhạt, khiến bọt nước văng lên tung tóe.
"Cẩn thận!" Mắt thấy Diệp Minh Xuyên sắp dẫm phải vũng nước, Đường Dật túm lấy cánh tay hắn, kéo ra, đồng thời lên tiếng nhắc nhở.
"Ah, cảm ơn." Diệp Minh Xuyên kịp thời thu chân lại, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Dật, mới thấy cả nửa thân người y đều đang ở dưới mưa.
Đường Dật buông lỏng tay ra, tiếp tục đi về phía có ánh sáng. Diệp Minh Xuyên lúc này lại đột nhiên vươn tay, cầm lấy cái ô trong tay y, nói, "Để tôi cầm đi."
Dựa vào tính cách Diệp Minh Xuyên, cho dù y có không đưa ô cho hắn thì một lát nữa thôi, cái ô này cũng sẽ vào trong tay hắn. Đường Dật buông lỏng tay, chuyển ô vào tay Diệp Minh Xuyên.
Diệp Minh Xuyên càng quá phận hơn Đường Dật, gần như cả tán ô đều chuyển đến trên đỉnh đầu Đường Dật, hoàn toàn không để ý cả người mình đều dính nước mưa.
Đường Dật vốn định lên tiếng, kêu Diệp Minh Xuyên nghiêng ô về phía hắn một chút, nhưng ngẫm lại giờ mình nói gì có lẽ Diệp Minh Xuyên cũng sẽ không nghe, y cần gì phải làm chuyện thừa thãi như thế!
Vào nhà rồi, Đường Dật bật đèn, nhìn Diệp Minh Xuyên cả người ướt sũng, nói, "Anh ngồi đây chờ một lát, tôi đi nấu cho anh một bát cháo đậu đỏ."
Diệp Minh Xuyên nhìn lướt qua quần áo còn nhỏ nước tong tỏng trên người Đường Dật, nói, "Không cần, cậu đi thay quần áo trước đi, tôi không định ngồi lại lâu đâu."
"Đậu đỏ đều đã chín nhừ rồi, sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu." Đường Dật vừa nói vừa đi vào bếp.
Diệp Minh Xuyên đứng tại chỗ đánh giá phòng khách nhà Đường Dật, phòng khách bài trí hết sức đơn giản, một bộ sô pha, một cái TV, một bàn trà hình vuông, nào có chút gì gọi là bừa bộn như lời Đường Dật nói. Trong phòng bếp phía bên tay phải, Đường Dật mặc sơ mi trắng đẫm nước, đứng trước bệ đá cẩm thạch cẩn thận khuấy cháo.
Hơn mười phút sau, Đường Dật đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, bưng tới cho hắn một bát cháo đậu đỏ.
Diệp Minh Xuyên cầm thìa khuấy hai cái, sau đó múc một muỗng đưa vào trong miệng, đoạn nhíu nhíu mày, mở miệng nói, "Đậu đỏ với gạo hơi nhừ quá, lần tới nấu nhớ bỏ thêm nhiều đường một chút."
Diệp Minh Xuyên nói xong lời này cũng ngây ngẩn cả người, lần tới.... lấy đâu ra lần tới cơ chứ?
Đường Dật ngồi một bên lại không nói gì, chỉ là nhìn bộ dạng Diệp Minh Xuyên như vậy thì thấy hơi buồn cười. Hồi trước y nấu cháo đậu đỏ quả thực cho rất nhiều đường, còn thả mấy quả táo đỏ, chỉ là sau này già rồi, không thể ăn quá nhiều đường nữa, răng cũng bắt đầu lung lay, thế nên khẩu vị tự nhiên nhạt đi nhiều, cũng càng thích ăn những thứ mềm nhuyễn.
Chỉ là không ngờ Diệp Minh Xuyên vẫn còn thích ăn đồ ngọt như vậy.
- -----
Kết quả đến cuối cùng, bát cháo đậu đỏ này một hạt cũng không còn sót lại.