Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Môi Đường Dật bị y cắn đến trắng nhợt, Diệp Minh Xuyên cực kỳ đau lòng, hận không thể thay Đường Dật thừa nhận những thống khổ này, nhưng hắn không làm được, cũng chẳng có bất cứ biện pháp nào, đến mấy lời an ủi nghe cũng vô lực đến thế, "Đừng sợ, tôi ở đây, đừng sợ, Tiểu An."
Nhưng hắn có nói bao nhiêu đi nữa cũng không an ủi được Đường Dật, lúc này Đường Dật tựa như rơi vào một thế giới khác, mặc hắn kêu gọi thế nào cũng không thể khiến y quay đầu, như vậy, Diệp Minh Xuyên chỉ có thể đi vào trong thế giới của y, mang y trở lại thôi.
Diệp Minh Xuyên cúi đầu hôn lên trán, lên mi mắt Đường Dật, ghé vào tai y nhẹ nhàng nói, "Tôi sẽ đến tìm em."
Ngón tay Diệp Minh Xuyên vẽ hai vòng trong không trung, một ký hiệu kỳ lạ màu bạc xuất hiện trên đỉnh đầu Đường Dật, Diệp Minh Xuyên nhắm hai mắt lại.
Không bao lâu sau, ý thức của hắn đã bước vào trong giấc mộng của Đường Dật, nơi hắn đặt chân một mảnh tối đen, không có lấy một chút ánh sáng nào, hắn nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện mình không trông thấy gì cả, đây là mộng cảnh của Đường Dật, hết thảy bên trong đều nằm dưới sự khống chế của y, yêu lực của hắn ở trong này chẳng có một chút tác dụng nào.
Diệp Minh Xuyên đứng tại chỗ hồi lâu, mơ hồ nghe thấy từ phía xa truyền tới tiếng rên rỉ bị đè nén, trầm thấp, tràn ngập tuyệt vọng.
Diệp Minh Xuyên tiến về phía phát ra âm thanh, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, nhưng đồng thời mỗi bước chân cũng càng lúc càng thêm nặng nề, từ tiếng động nghe được, hắn đại khái có thể đoán được nơi đó đang phát sinh chuyện gì, thế nhưng hắn thật sự không muốn tin, Tiểu An của hắn lại gặp phải loại chuyện như thế.
Diệp Minh Xuyên ở trong mộng cảnh tối như mực của Đường Dật điên cuồng chạy, hắn muốn nhanh một chút tới trước mặt Đường Dật, muốn nhanh một chút trông thấy y.
Nhưng con đường này giống như không có điểm cuối vậy, hắn không biết mình rốt cuộc đã đi bao lâu, hắn không cảm nhận được mệt mỏi, hai chân như được lên dây cót, không dám dừng lại nửa giây.
Thanh âm của Diệp An tưởng như chỉ ở cách chỗ hắn không xa, nhưng hắn vẫn không tìm được y.
Bỗng nhiên Diệp Minh Xuyên dừng lại, thanh âm của Diệp An như truyền tới từ bốn phương tám hướng, hắn đã không còn biết nên đi về hướng nào nữa rồi, nhưng mà Tiểu An của hắn vẫn đang đợi hắn, hắn không thể dừng lại được, nếu hắn dừng lại, Tiểu An của hắn phải làm thế nào đây?
Diệp Minh Xuyên chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống mặt đất lạnh băng, đến khi thế giời ngừng xoay chuyển, Diệp An đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khẽ mỉm cười, thế nhưng cách đó không xa vẫn là tiếng thở dốc đầy thống khổ của y. Diệp Minh Xuyên sững sờ nhìn y, nghẹn giọng hỏi, "Em đang ở đâu? Tôi không tìm được em, Tiểu An......."
Hắn vươn tay, muốn chạm vào người trước mặt, nhưng vừa duỗi tay ra, lại giống như bao nhiêu lần hắn mơ thấy Diệp An trước đây, vừa chạm vào, Diệp An liền hóa thành vô vàn đốm sáng, biến mất ngay trước mắt hắn.
"Tiểu An ----" Diệp Minh Xuyên gào thét, nhưng không ai đáp lại hắn.
Thật lâu thật lâu sau, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện ánh sáng mỏng manh, Diệp Minh Xuyên chạy tới phía ánh sáng, rốt cuộc cũng gặp được Tiểu An của hắn, nhưng hắn làm sao cũng không thể tiến lên phía trước, hắn tựa như bị ngăn cách ở một thế giới khác, chỉ có thể đứng từ xa nhìn Diệp An vậy.
"Tiểu An......" Diệp Minh Xuyên lập tức khuỵu xuống đất, lúc này hắn chẳng thể làm được gì, Diệp An mới là chủ nhân mộng cảnh, mà Diệp An đại khái cũng không hy vọng hắn trông thấy một màn này.
Thế nên ở đây hắn chỉ là một người không tồn tại, chỉ có thể nhìn Tiểu An của hắn bị mấy tên đàn ông đặt dưới thân, nhìn bọn chúng giữ chặt tay chân y, xé rách quần áo y, áp lên nguời y tùy ý chà đạp.
Diệp An của hắn cứ thế cứng ngắc nằm ở trên giường, mặc đám người kia tùy ý đùa nghịch, chỉ có khi nào đau đến thật sự chịu không nổi, y mới phát ra một vài tiếng kêu nhỏ vụn thôi, có trong nháy mắt, Diệp Minh Xuyên thậm chí còn cho rằng, Tiểu An của hắn đã không còn ở đây nữa rồi.
Đó là Tiểu An của hắn, là Tiểu An hắn muốn bảo vệ cả đời mà...... Diệp Minh Xuyên cắn chặt môi, nếm được mùi vị máu tươi, nhưng chút ít đau đớn này làm sao so được với những gì Diệp An phải chịu đựng, lại có thể làm được gì chứ?
Đây là chuyện xảy ra khi nào? Hắn trông thấy chiếc áo sơ mi bị xé rách ném ở một bên của Diệp An, đó chính là chiếc áo y mặc ngày hắn rời đi, nếu như có thể, Diệp Minh Xuyên tình nguyện người gặp phải những chuyện này là mình.
Nhưng Diệp Minh Xuyên không biết, thời điểm đó Diệp An cũng nghĩ như thế, y hy sinh tất thảy chỉ để đổi lấy thiếu niên y yêu nhất được an toàn, như vậy thì những chuyện mà y làm đều trở nên đáng giá.
"Đừng nhìn, đừng nhìn mà...... Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên......" Diệp An trên giường như cảm nhận được cái gì, đột nhiên quay đầu về phía Diệp Minh Xuyên đang quỳ, ánh mắt y trống rỗng, môi khép khép mở mở, lại không phát ra được âm thanh nào, nhưng Diệp Minh Xuyên vẫn đọc hiểu được mỗi một câu y muốn nói, Tiểu An của hắn đang nói với hắn, "Tiểu Xuyên, cậu đi, đi mau đi! Diệp Minh Xuyên – Diệp Minh Xuyên ----"
Diệp Minh Xuyên không biết Diệp An có thật trông thấy mình không, hắn không thể nào rời đi lúc này được, hắn phải tàn nhẫn thế nào mới vào lúc này bỏ lại y mà đi chứ?
"Tiểu Xuyên ----" Diệp An đột nhiên bị xâm nhập, y thống khổ nhắm mắt lại, một tiếng "Tiểu Xuyên" này nghe càng thêm thê lương, tựa như toàn bộ thế giới của y vào giây phút ấy đều đã sụp đổ vậy.
Diệp Minh Xuyên quỳ trên mặt đất, hơi lạnh từ đầu gối từng chút len lỏi vào từng khớp xương trong cơ thể, hắn hoảng hốt nhớ đến, buổi tối hôm ấy, sau khi rời khỏi Tiểu An, lúc hắn đi đến ngã tư, đột nhiên nghe thấy Tiểu An gọi hắn một tiếng từ phía sau.
Tiếng gọi ấy khàn đặc, cuồng loạn.
Vì thế hắn mới không để ý gì hết quay đầu, muốn đi tìm y, ngay sau đó một chiếc ô tô từ đối diện lao tới, từ đó hắn không còn gặp được Tiểu An của hắn nữa.
Thiên ý trêu ngươi, đúng là thiên ý trêu ngươi mà!
Như vậy Tiểu An thì sao, trải qua loại chuyện này, sau khi về nhà lại không tìm được mình, khi ấy y đã tuyệt vọng thế nào?
Không biết có được sức lực từ đâu, cấm chế trên người hắn giống như nháy mắt tiêu thất, hắn lập tức bổ nhào vào người Diệp An, mấy tên đàn ông kia lại như không trông thấy hắn, vẫn tiếp tục xuyên qua cơ thể hắn làm càn, đùa bỡn thân thể Diệp An.
Diệp Minh Xuyên ôm lấy Tiểu An của hắn, một lần lại một lần gọi tên y, những mong y có thể liếc mắt nhìn mình một cái thôi, "Tiểu An, Tiểu An......"
Giây phút ấy Diệp Minh Xuyên rốt cuộc cảm nhận được ác ý to lớn của thế giới này, hắn từng cho rằng mình cùng Tiểu An rốt cuộc đã chịu đựng qua được hết những tháng ngày khốn khổ rồi, nhưng hóa ra con đường phủ đầy gai nhọn ấy còn xa mới tới điểm cuối, Tiểu An của hắn vẫn còn chìm trong thống khổ vô cùng vô tận.
"Tiểu Xuyên?" Trong mắt Diệp An dần dần xuất hiện tia sáng, có lẽ chấp niệm của Diệp Minh Xuyên trong thế giới hư ảo này quá cường đại, Diệp An rốt cuộc cũng trông thấy được hắn.
Hắn ôm chặt Diệp An, ghé vào tai y lặp lại, "Tôi đã trở lại, Tiểu An, tôi đã trở lại......"
Diệp Minh Xuyên vừa xuất hiện, mấy tên đàn ông kia nháy mắt liền biến mất không còn dấu vết. Người Diệp An không hy vọng trông thấy cảnh tượng này nhất chỉ sợ chính là Diệp Minh Xuyên, khi trông thấy Diệp Minh Xuyên, y lại theo thói quen thu hết tất thảy yếu đuối, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng, giống như những gì y vừa trải qua đều chỉ là vân đạm phong khinh vậy, y hỏi Diệp Minh Xuyên, "Cậu trở lại rồi à? Không phải bảo cậu về nhà sao?"
Diệp Minh Xuyên ôm chặt lấy y, nhịn xuống nghẹn ngào, giả bộ như đang cực kỳ vui vẻ, "Tôi nhớ em, nên quay lại tìm em."
"Trông tôi có phải khó coi lắm không?" Trên cơ thể trần trụi của Diệp An phủ đầy dấu vết xanh tím, còn có chất lỏng trắng đục của tên đàn ông nào đó, thoạt nhìn chật vật cực kỳ, thế nhưng Diệp Minh Xuyên lại chỉ cảm thấy đau lòng.
Diệp Minh Xuyên bao lấy đôi tay không ngừng run rẩy của y, hắn muốn mỉm cười trả lời Diệp An, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống, "Không có, rất đẹp, Tiểu An vẫn giống hệt trước đây, vẫn là Tiểu An tôi thích nhất."
"Tôi cũng vậy......" Diệp An ngẩng đầu, muốn vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Diệp Minh Xuyên, chỉ là cánh tay vô lực, trên cổ tay y còn hằn dấu đỏ do bị dây thừng siết ra, nhìn mà kinh sợ, giọng y trầm thấp, còn mang theo chút khàn khàn, "Tôi cũng thích Tiểu Xuyên nhất......"
Diệp Minh Xuyên buông lỏng tay, từ trên người Diệp An ngồi dậy, lại nhịn không được cúi đầu, hôn hôn khóe môi y, "Tôi mang em về nhà."
Hắn tìm một cái khăn ướt mang đến, cẩn thận lại dè dặt lau sạch những vết bẩn trên người Diệp An. Diệp An thành thật nằm trên giường, không động đậy, ánh mắt vẫn dịu dàng như thế nhìn theo động tác của hắn, miệng đáp, "Được."
Diệp Minh Xuyên lấy một cái chăn mỏng bên cạnh, bao quanh người Diệp An, sau đó ôm ngang y lên, đi về nhà.
Con đường này dài vô cùng, trên đường ngoại trừ tiếng hít thở của hai người không còn âm thanh gì khác, hồi lâu sau, mặt trăng dần dần ló ra nửa người trên bầu trời tối đen, ánh sáng mờ nhạt soi tỏ con đường phía trước, bên đường trăm hoa lẳng lặng đua nở.
Diệp Minh Xuyên lúc này mới thấy rõ, đây là con đường trong thôn nhỏ ngày trước bọn họ thường đi, Diệp An có lẽ rất nhớ nơi này, đáng tiếc họ lại bị đuổi khỏi nơi ấy.
Diệp An từ trong lòng hắn ngước lên nhìn cằm hắn, hồi lâu sau đột nhiên mở miệng nói, "Tiểu Xuyên, hình như cậu trưởng thành rồi."
"Vậy sao?" Diệp Minh Xuyên không hoảng loạn, cũng không phủ nhận, trên mặt hắn là nụ cười hàm ý, hắn cúi đầu trả lời Diệp An, "Có lẽ là vì tôi rất muốn bảo vệ tốt Tiểu An đó."
"Tôi không muốn Tiểu An phải tiếp tục chịu khổ nữa, muốn bảo vệ Tiểu An thật tốt."
"Không khổ." Diệp An lắc lắc đầu, giọng nói mềm mại yếu ớt, nhưng Diệp Minh Xuyên vẫn nghe được rõ ràng, Tiểu An của hắn nói với hắn, "Có Tiểu Xuyên vẫn luôn cùng tôi mà."
"Uh, tôi sẽ luôn ở đây, sẽ luôn cùng em." Diệp Minh Xuyên nhịn xuống cảm giác muốn khóc, không ngừng lặp lại những lời này, chỉ hy vọng có thể khiến người hắn yêu vui vẻ hơn một chút.
Trên mặt Diệp An mang theo ý cười nhàn nhạt, rốt cuộc nặng nề chìm vào giấc ngủ trong lòng hắn. Bước chân Diệp Minh Xuyên càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại dưới ánh trăng bàng bạc ôn hòa, trước mặt hắn là một dòng sông rộng lớn, hắn quỳ xuống, đặt Tiểu An của mình vào giữa những con sóng mềm mại.
Hai tay hắn đan thành hình chữ thập, miệng thấp giọng niệm một đoạn chú ngữ thật dài, từng luồng sáng vàng bao phủ quanh người Diệp An, ngàn vạn vì sao xuất hiện trên bầu trời đêm, mặt sông cũng phản chiếu ánh sao lấp lánh, hồi lâu sau, hắn đứng lên, lẳng lặng nhìn người yêu của mình, "Ngủ đi, tình yêu của tôi."
Thanh âm của hắn trôi nổi trong không trung vắng lặng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm mặt sông dấy lên từng gợn sóng, cũng thổi tan đi câu nói của hắn, không để lại chút dấu vết nào.
Diệp An nằm giữa những con sóng, có lẽ cũng không nghe thấy được.