Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nợ Tình Của Ảnh Đế
  3. Chương 93
Trước /118 Sau

Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 93

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Weibo này của Đường Dật vừa được đăng lên, netizen tức khắc nổ tung, đây là tỏ tình với nhau à? Hay là muốn hâm nóng nhiệt độ cho "Luồng gió ấm" thế?

Nghe phải có trước có sau: "Đây rốt cuộc là công khai hay đang tạo nhiệt vậy! Có thể cho người ta một lời chắc chắn không!"

Hồng hạnh: "Come out come out! Mọi người giải tán hết đi, đều về nhà với mẹ cả đi!"

Tiểu bạch long trong nước: "Nói thật là không thích Diệp Minh Xuyên cứ nhử cư dân mạng như vậy đâu, muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, để cho cư dân mạng đoán tới đoán lui như vậy là sao chứ!"

Nguồn nước: "Rêu rao như vậy không sợ bị phong sát à? Chẳng lẽ bên trên có người? Không thể trêu vào không thể trêu vào."

Trong mộng là anh: "Sao cứ có cảm giác thái độ của Đường Dật rất có lệ nhỉ, không phải chỉ mình ông xã tui đơn phương đấy chứ, có hơi đau lòng nha ~"

Rừng sâu gặp hươu: "@ Trong mộng là anh, đau lòng cái rắm ấy, trước kia Đường Dật @ Diệp Minh Xuyên bao nhiêu lần trên weibo đều không thấy anh ta đáp lại lần nào, sao không thấy mấy người đau lòng vậy!"

......

Bình luận bên dưới bài đăng hết sức tốt đẹp, tuy cũng ẩn ẩn xuất hiện mấy âm thanh không hài hòa, nhưng chí ít mấy CP tà giáo đều đã biến mất hết không còn để lại chút dấu vết nào.

Có điều Diệp Minh Xuyên cũng không vui vẻ được bao lâu, bởi vì Phùng Chính Luân cố tình chọn lúc này đã chen một chân vào, anh share bài đăng kia của Đường Dật, hơn nữa còn để lại bình luận, "Muốn cùng đi ngắm tuyết không?"

Lời này của Phùng Chính Luân lại lần nữa khiến cư dân mạng rối rắm, bọn họ đều biết Phùng Chính Luân đang quay một bộ phim có tên "Ngàn dặm tuyết trắng", trong đó cũng có sự tham gia của Đường Dật và Diệp Minh Xuyên, thế nên tuyết mà anh nói là trong "Ngàn dặm tuyết trắng", hay thật sự muốn mời Đường Dật đi ngắm tuyết vậy?

Tối nay là bữa tiệc cuồng hoan của fan CP, đầu tiên là CP Diệp Đường cùng nhau phát đường, ngay sau đó CP Phong Đường cũng không chịu yếu thế, fan CP Phong Đường như thể được uống máu gà vậy, nháy mắt bành trướng, nhất thời thế mà lại có thể ganh đua cao thấp với fan CP Diệp Đường.

Trong mắt cư dân mạng, quan hệ của Phùng Chính Luân và Đường Dật còn tốt hơn quan hệ của Diệp Minh Xuyên và Đường Dật một chút, dẫu sao thì hồi đầu quan hệ của Diệp Minh Xuyên và Đường Dật quả thật rất tệ, hơn nữa lúc Đường Dật bị bôi đen thảm nhất trên mạng, trong giới chỉ có mình Phùng Chính Luân là chọn đứng về phía Đường Dật, nói mình tin tưởng Đường Dật. Càng quan trọng hơn là, kỳ thực phần lớn người đều không hy vọng Đường Dật và Diệp Minh Xuyên thật sự ở bên nhau, trong mắt bọn họ, cho dù Diệp Minh Xuyên có là gay đi nữa, thì Đường Dật cũng không xứng với hắn.

Thế nên có thể nói nhiều thời điểm, fan CP Phong Đường càng tự tin, càng có sĩ khí hơn fan CP Diệp Đường.

Tức chết đi được! Diệp Minh Xuyên đã không thể nào duy trì nụ cười được nữa, tuy biết Phùng Chính Luân chỉ đùa một chút thôi, nhưng mà tận mắt thấy giang sơn mình khó khăn lắm mới chiếm được lại bị người đoạt mất phân nửa, là người thì đều không thể nhịn mà.

Diệp Minh Xuyên phồng miệng ngồi trên sô pha, bầu không khí thổ lộ đầy tốt đẹp chẳng còn sót lại lấy một chút, đã thế còn bị bên thứ ba chen một chân vào, có điều cũng chỉ có thể trách mình không đủ cố gắng thôi, nếu như mình sớm nhớ ra Diệp An, thì nào còn chỗ cho Phùng Chính Luân chứ!

"Không cho đáp lại anh ta." Diệp Minh Xuyên nhìn Đường Dật ngồi trên sô pha ôm di động, chắc chắn đã trông thấy bình luận kia của Phùng Chính Luân, hắn bày ra vẻ mặt ủy khuất nhìn Đường Dật, chỉ thiếu nước nặn ra hai giọt nước từ khóe mắt nữa thôi.

Diệp Minh Xuyên ở bên Đường Dật càng lâu càng giống con nít, Đường Dật cũng vui vẻ với việc dỗ dành hắn, nhìn bộ dạng đáng thương này của hắn, liền thả di động trong tay xuống.

Có điều chưa qua một lúc, Diệp Minh Xuyên đã không chống đỡ được, nếu Đường Dật thật sự không trả lời Phùng Chính Luân, đám người trên mạng sẽ lại có thêm một lý do để bôi đen y, Phùng Chính Luân có khi cũng sẽ vì vậy mà có ấn tượng xấu với Đường Dật, tuy Phùng Chính Luân vốn không phải người nhỏ mọn như thế.

Diệp Minh Xuyên cầm di động Đường Dật đặt trên bàn trà lên, đưa lại cho y, vờ bày ra bộ dạng hết sức rộng lượng, nói, "Thôi, em vẫn nên trả lời anh ta đi thì hơn."

Đường Dật nhìn hắn cười, không nói gì, nhận lấy di động, đáp lại Phùng Chính Luân một câu trên weibo, "Được, đợi khi nào tuyết rơi, sẽ dẫn @ Diệp Minh Xuyên tới tìm anh."

Fan CP Phong Đường nháy mắt bị thương nặng, thanh máu tức khắc giảm một nửa.

Diệp Minh Xuyên lại cực kỳ hài lòng, kỳ thực hắn còn muốn để lại bình luận dưới weibo này của Đường Dật nữa cơ, tốt nhất là đánh cho thanh máu của nhóm fan CP Phong Đường về 0 hết luôn, có điều ngẫm lại vẫn thôi, ba người họ nếu huyên náo quá lớn, cũng không phải là chuyện tốt.

Diệp Minh Xuyên nghĩ không sai, cho dù muốn tạo nhiệt cũng phải có mức độ, dẫu sao những người thích xem các minh tinh bán hủ cũng chỉ chiếm một phần nhỏ, còn đa phần có thể chấp nhận tình yêu đồng tính đã tốt lắm rồi, bán hủ quá mức chỉ phản tác dụng thôi, tuy rằng Diệp Minh Xuyên không cho rằng mình và Đường Dật đang bán hủ.

Muốn show ân ái thì đợi sau này rời khỏi giới giải trí rồi sẽ không thiếu cơ hội, không cần phải nóng lòng nhất thời.

Trên weibo dù náo loạn đều long trời lở đất, nhưng dẫu sao cũng có thủy quân giám sát 24/24, hẳn sẽ không tạo thành chuyện lớn gì, Diệp Minh Xuyên cũng an tâm thoải mái quăng chuyện trên weibo ra sau đầu, cứ để mặc netizen ầm ĩ đi, bây giờ đã khá muộn rồi, hắn còn muốn mau mau cùng Đường Dật đi ngủ đây.

Đêm nay Đường Dật ngủ không được an ổn như trước, Diệp Minh Xuyên ôm y vào lòng dỗ dành thật lâu, nhưng cuối cùng y vẫn bừng tỉnh từ trong mộng.

Diệp Minh Xuyên mở đèn đầu giường lên, cúi đầu nhìn Đường Dật trong lồng ngực, thật lâu sau mới do dự mở miệng, "Tiểu An, anh giúp em xóa những ký ức không hay kia đi nhé?"

Đường Dật từ trên giường ngồi dậy, trầm mặc hồi lâu, sau đó nói với Diệp Minh Xuyên, "Không cần, cho em thêm chút thời gian nữa là được."

Y nói, "Thực ra sức chịu đựng của em cũng không tệ như anh tưởng tượng đâu."

Diệp Minh Xuyên cúi đầu, trong bóng đêm, giọng hắn nghe vào tai có chút khàn khàn, "Anh không nghĩ em như vậy, anh biết Tiểu An rất lợi hại, cũng rất kiên cường."

Đường Dật nghe được lời khen của Diệp Minh Xuyên cũng chỉ thoáng nở nụ cười, giây lát đã vụt tắt, y tiếp lời, "Lúc ấy tuy cảm thấy không thể thừa nhận, nhưng cũng không đến mức tuyệt vọng, thực ra nghĩ lại cũng chẳng có gì, cố chịu cho qua là được thôi......"

"Sở dĩ mãi vẫn không thể quên, có lẽ là vì từ tối hôm ấy trở đi, em không còn tìm được anh nữa." Tối nay Đường Dật nói phá lệ nhiều, y liên miên cằn nhằn tưởng như không bao giờ dứt, Diệp Minh Xuyên bên cạnh nghe rất chăm chú.

"Trước kia nằm mơ, em thường hay mơ thấy anh đứng ở bên kia đường, lại đột nhiên quay đầu chạy về phía em, một chiếc ô tô lao nhanh tới cuốn anh xuống dưới gầm xe, từ đó trở đi thế giới của em chỉ còn lại một mảnh huyết sắc, so với đó, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi."

"Tiểu An......" Diệp Minh Xuyên không biết mình nên nói gì mới có thể an ủi được Đường Dật, hắn hy vọng Đường Dật có thể vui vẻ hơn một chút, không cần bị trói buộc bởi những chuyện đã qua nữa.

Đường Dật hỏi Diệp Minh Xuyên, "Đó đều là những chuyện từng xảy ra đúng không?"

"Đúng." Diệp Minh Xuyên có chút cứng ngắc gật đầu.

"Vì sao lại quay đầu lại?" Giọng nói của Đường Dật vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là ngón tay không ngừng run rẩy đã bán đứng y.

"Bởi vì......" Diệp Minh Xuyên không còn cách nào khống chế chính mình thêm nữa, hắn vòng tay ôm chặt lấy Đường Dật, nước mắt không thể ngăn cản trào ra khỏi hốc mắt, trong bóng đêm mờ mịt, Diệp Minh Xuyên như về lại buổi tối ngày hôm ấy, hắn nghe thấy tiếng Tiểu An gọi tên mình, cậu ấy đang chờ mình, thế nhưng chỉ chớp mắt sau, đã không còn lại gì nữa, không còn Tiểu An, cũng không còn chính mình.

"Anh nghe thấy Tiểu An gọi anh...... Cậu ấy đang gọi anh! Sao anh lại không quay về bên cạnh cậu ấy cơ chứ? Anh đã nói muốn bảo vệ cậu ấy thật tốt mà! Cậu ấy đang gọi anh...... Tiểu An......"

Đường Dật không nói gì, y vươn tay ôm lại Diệp Minh Xuyên, từng chút từng chút vỗ về tấm lưng hắn, im lặng an ủi hắn.

Diệp Minh Xuyên khóc không quá lâu, hắn biết những thứ hắn phải trải qua này căn bản không đáng là gì so với những chuyện Đường Dật gặp phải, Tiểu An của hắn mới là người phải chịu đựng nhiều nhất.

Thế nhưng lúc này cái người phải chịu đựng nhiều nhất ấy còn đang an ủi Diệp Minh Xuyên, y nói với hắn, "Không sao, dù sao bây giờ anh cũng đã quay về rồi mà, những chuyện cần quên một ngày nào đó em sẽ quên thôi, đây là một phần trong cuộc sống của em, không cần cố ý xóa bỏ nó, gạt bỏ sự tồn tại của nó."

"Từ rất lâu về trước, em đã cảm thấy anh có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa, nhưng nếu không tiếp tục tìm anh, em cũng không biết mình tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa." Trong mắt Đường Dật tựa như cất chứa một mảnh hồ êm dịu, Diệp Minh Xuyên cam tâm tình nguyện chết đuối trong đó, "Lúc ấy trông thấy anh trên tấm áp phích ở trung tâm thương mại, biết anh không có chuyện gì, kỳ thực em đã rất thỏa mãn rồi, chỉ là không ngờ cuối cùng còn có thể trở lại thế giới này."

"Duyên phận của hai chúng ta kỳ thực đã sớm đứt đoạn, có thể đi tới bước này, đã là ông trời thương xót rồi, sau này sẽ ra sao, ai cũng không thể đoán trước được."

Diệp Minh Xuyên nắm lấy tay Đường Dật, hai tay Đường Dật hơi lạnh, Diệp Minh Xuyên dùng tay mình bọc chúng lại, nhìn về phía y, "Tiểu An, có phải em vẫn cảm thấy anh sẽ rời bỏ em không?"

"Em không biết, Diệp Minh Xuyên."

"Tiểu An, anh......"

Không đợi Diệp Minh Xuyên nói hết câu, đã thấy Đường Dật lắc lắc đầu, y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đổ một trận tuyết nhỏ, ánh sáng trắng phản chiếu trên những bông tuyết lác đác trong màn đêm vô tận, Đường Dật dường như thở dài một tiếng, trong đêm đen yên tĩnh này, thanh âm của y tựa một miếng băng mỏng dần tan, bên trên ngưng tụ một tầng sương trắng, y khẽ khàng mở miệng, nói, "Không có chuyện gì là có thể khẳng định chắc chắn, tựa như khi ấy, ai đoán được anh sẽ rời đi chứ?"

Y quay đầu, chuyển tầm mắt về phía Diệp Minh Xuyên. Diệp Minh Xuyên nhìn thẳng vào mắt y, thấy được trong con ngươi đen thẳm là ảnh ngược của mình, Đường Dật tiếp tục nói, "Chúng ta luôn nói nhân định thắng thiên, nhưng trên thực tế, rất nhiều thời điểm, chúng ta căn bản bất lực, chỉ có thể im lặng thừa nhận gánh nặng vận mệnh."

"Diệp Minh Xuyên, việc bây giờ chúng ta có thể làm chỉ là trân trọng hiện tại thôi, những thứ khác, giao cho ý trời đi."

Quảng cáo
Trước /118 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngày Xuân Nắng Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net