Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lau đi vết máu, Quý Sương nhìn người đang nằm dưới đất bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Quý Sương chưa đánh người bao giờ, cũng không biết đánh xong rồi thì phải làm sao nữa.
Chạy?
Cậu bỗng nhớ đến đến cuộc điện thoại của Quý Khanh, bèn đánh bạo cúi thấp người, cố gằn giọng:"Nói đi, ông có biết Quý Khanh không?" âm cuối còn hơi run run.
Việc đe dọa người khác để moi thông tin này chưa bao giờ đến lượt Quý Sương đâu.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy trả lời, Quý Sương mím môi, học theo trên phim bắt lấy cổ tay lão, bóp chặt.
Lão đầu hói kêu lên oai oái, dường như đã nghe được tiếng răng rắc.
Thở hổn hển, lão nói:"Không phải Quý Khanh đưa cậu đến hay sao?"
Quý Sương nghe thấy mình máy móc hỏi lại:"Tại sao tôi lại phải đến?"
Lão già kia trợn trắng mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, sợ sệt nhưng không kém khinh thường:"Tại sao? Quý Khanh muốn đồ vật của ta, lấy cậu ra trao đổi chẳng phải hợp lý? Chẳng lẽ nó còn chưa thương lượng với cậu?" giọng nói tự nhiên tựa như đã làm vô số lần.
Quý Sương mím môi, đúng là cậu ta không biết gì cả.
Trong điện thoại Quý Khanh chỉ nói đang gặp chút rắc rối muốn cậu đến hỗ trợ, cho nên Quý Sương mới gấp gáp chạy đến không chút do dự.
Mặc dù người em trai này đã ngầm ngáng chân chế giễu Quý Sương vô số lần, nhưng cậu vẫn khát vọng một gia đình, tin rằng chỉ cần chịu đựng Quý Khanh là sẽ có thể một lần nữa hòa hợp với cha mẹ nuôi.
Không ngờ thứ chờ đợi cậu lại là một cái bẫy hiểm độc.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi trong sạch và lòng tự trọng của Quý Sương coi như vứt đi tại nơi này.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Quý Sương lớn gan làm mặt lạnh, hỏi:"Thứ đồ đó của ông ở đâu?"
Lão già kia cười khẩy:"Cậu cho rằng ta sẽ nói?" ban đầu lão bị đánh còn có hơi sợ hãi, nhưng khi thấy Quý Sương bị Quý Khanh lừa cho xoay vòng vòng mà cũng không hề hay biết thì lại to gan, muốn lấy lại chút khí thế.
Quý Sương lần đầu tiên biết mình cũng có tính không kiên nhẫn, cậu không muốn nói chuyện với cái lão này thêm một giây nào nữa, quyết định vươn tay đánh cho đến khi lão chịu nói thì thôi. Đam Mỹ Trọng Sinh
Chỉ là lần này cậu không kích động như trước nữa, lực tay kiềm chế hơn, đủ để tra tấn nhưng không làm lão ta ngất ngay tức khắc.
"Đừng, đừng đánh, ở trong tủ, trong tủ!" lão già vật lộn không lại Quý Sương, lão không biết tại sao cây hoa mềm yếu vài phút trước lại biến thành hoa ăn thịt người thế này.
Máu mũi chảy ra nhiều quá, trong khoang miệng lão toàn là vị rỉ sắt, cuối cùng cũng không chịu được mà ngất đi.
Quý Sương thẫn thờ, cậu len lén kiểm tra hơi thở của lão, phát hiện không có chết mới thở phào một hơi.
Vẫn là rất sợ.
Dù cơ thể có sức mạnh, nhưng tinh thần Quý Sương vẫn chưa đồng bộ được với nó, vậy nên việc đánh người đến chảy máu này vẫn quá sức chịu đựng với cậu.
Run run rẩy rẩy trèo lên mở ra tủ đầu giường, Quý Sương tìm thấy một phong bì thư màu đỏ tươi khiến cho cậu không khỏi nhớ đến vị ác ma kia.
Mím môi, Quý Sương cất cẩn thận phong thư vào túi áo, sau đó dè dặt đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua giữa căn phòng, Quý Sương rốt cuộc không nhịn được, nhặt chiếc lông vũ màu đen trên sàn mà Bạch Trường Châu để lại lên, cất cùng một chỗ với phong thư.
Nó làm cậu nhớ tới dáng vẻ cao ngạo và sống lưng thẳng tắp tự phun của người kia, khiến lòng Quý Sương an tâm hơn phần nào.
Cậu đè lại trái tim đang điên cuồng nảy lên, tự nhủ, không sao cả, bây giờ cậu có thể đánh người, không đến mức bị hai vệ sĩ người cửa kia chế ngự không thể nhúc nhích như trước.
Cửa phòng đã khóa, Quý Sương tìm khắp nơi vẫn không thấy chìa khóa, đứng ngẩn người một lúc rồi hít một hơi thật sâu.
Dùng sức, đá tung cửa.
Ầm ầm vang, hai vệ sĩ ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Quý Sương sắc mặt trắng bệch.
Mười phút, Quý Sương thở phì phò, hai vệ sĩ bị hạ gục nằm trên sàn nhà, hình như đã bất tỉnh nhân sự.
Dường như, sức mạnh trong cơ thể cậu đang yếu đi.
Quý Sương cảm nhận rõ ràng, cú đánh đầu tiên với lão già trong phòng đó là sung sức nhất, sau đó năng lực của cậu như đột nhiên muốn ngủ thiếp đi, dần dần không thấy động tĩnh gì nữa.
Sợ là sẽ có người lên đây, Quý Sương nhanh chóng bấm thang máy, lao nhanh ra khỏi khách sạn.
Cậu có mang theo một ít tiền mặt, nhưng bộ dạng nhếch nhác và chút máu trên tay này thật sự không hợp để thuê xe, hơn nữa Quý Sương cảm nhận được, trong cơ thể cậu đang xảy ra gì đó.
Chạy bộ bằng tốc độ nhanh nhất về đến chung cư, Quý Sương thấy hơi thở cậu ngày càng dồn dập, cảm giác lâng lâng trước đó cũng không còn nữa, thể lực của cậu bây giờ giống như một hòn đá bị ném xuống mặt hồ, chìm xuống tận đáy.
Một đoạn đường không mấy xa xôi, nhưng với Quý Sương lại tưởng chừng như dài vô tận.
Càng về đến nhà, bước chân cậu càng chậm chạp, vừa mở được cửa căn hộ thì đã ngã xuống ngay tại cửa vào.
Trước khi nhắm mắt, Quý Sương dường như đã nhìn thấy khóe miệng đang nâng lên của ngài ác ma.
"Làm tốt lắm, nhóc con."
Đây là lần đầu tiên, có người khác ngoài viện trưởng khen cậu làm tốt.
Bạch Trường Châu nhìn Quý Sương nằm liệt trên sàn, hơi ghét bỏ hếch cằm.
Anh vẫn lựa chọn đứng lơ lửng cách sàn nhà một khoảng, đó là vì anh ngại bẩn, hơn nữa cả căn nhà này có khi cũng không xứng được đế giày của anh dẫm lên.
Ác ma muốn kiêu ngạo một cách quá đáng như thế.
Coi như nể tình nhóc con, Bạch Trường Châu rất hạ mình quan sát căn hộ này.
Đầu tiên, anh còn nghĩ mình đã vào nhầm khu ổ chuột nào đó.
Nhỏ, rồi tàn, âm u. Đến cả lửa thiêng để thắp sáng, bộ tách trà bằng pha lê, vàng bạc châu báu cũng không có, tại sao con người lại có thể sống trong một hoàn cảnh kém cỏi thế này được?
Trên thực tế, căn hộ của Quý Sương còn tính là khá tiện nghi sáng sủa, tuy hơi đơn sơ nhưng cũng không đến nỗi nào.
Chỉ là trong đôi mắt đẹp của vị ác ma, nơi này không hề xứng đáng được gọi là nhà.
"Nhóc con, coi như cậu được hưởng ké sự thoải mái của ta."
Chớp chớp mắt, căn hộ đã bị dọn sạch sẽ, tất cả những dấu vết dơ bẩn đều bị lau sạch bong, tường nhà được sơn lại, nội thất như được tân trang, đến cả bãi hỗn độn mà Quý Sương gây ra trong mấy ngày chìm trong đau khổ cũng không cánh mà bay.
Mấy cái bóng đèn mới tinh xuất hiện trên tường, phát ra ánh sáng vàng cam thích mắt, sưởi ấm cả cõi lòng.
Đặc biệt, một nửa căn hộ chỉ đơn giản là dọn sạch mà thôi, nửa còn lại bị sửa chữa giống như được xây mới hoàn toàn.
Nhưng hoa văn phức tạp cổ kính trên vách tường, đèn chùm pha lê xa xỉ, ghế sô pha hoa lệ nạm ngọc, hồng trà thơm nồng trong tách sứ viền vàng kim...
Thậm chí còn có một phòng ngủ xa hoa bỗng dưng như xé rách không gian mà xuất hiện, trên trong không có một món nào là không phải đồ xa xỉ, châu báu vàng bạc chất thành đống lớn như núi.
Tinh xảo đến độ khung cửa sổ cũng là vàng được chạm khắc.
Quả thật phải khiến người ta muốn thốt lên một câu, phung phí!
Khi Quý Sương tỉnh dậy thì chính là cảnh tượng như thế đó, sắc trời bên ngoài đã nhá nhem, cậu bị chuyển lên giường của mình, ngơ ngẩn nhìn Bạch Trường Châu đang thưởng trà xem hoa.
Một bông hoa làm bằng pha lê, lá của nó làm bằng vàng, cực kì hợp với thẩm mĩ của Bạch Trường Châu.
Khẽ cảm nhận, Quý Sương nhận ra, nguồn sức mạnh vô lý trong cơ thể cậu đã không còn, tựa như những gì xảy ra trước đó chỉ là một giấc chiêm bao.
Anh thấy Quý Sương đã dậy, còn thản nhiên uống một ngụm trà:"Cậu đã ngủ mười sáu tiếng."
"Một nhân loại không nên để ta chờ đợi lâu như thế." giọng nói không hề nể nang.
"Xin lỗi." Quý Sương rũ đầu, xuống giường đánh răng rửa mặt rồi tuân lệnh đứng trước mặt Bạch Trường Châu.
Trên bàn trà xuất hiện một phần đồ ăn thanh đạm còn đang bốc khói nóng hổi.
Quý Sương không hiểu ra sao, nhưng cậu bị ánh mắt không kiên nhẫn của Bạch Trường Châu liếc đến.
"Ăn đi, mấy ngày nay ăn uống linh tinh, bộ cậu muốn nộp mạng cho ta sớm vậy à?"
Quý Sương không dám hé nửa lời, cậu cũng rất đói, bèn ngồi xuống ăn.
Hương vị không đậm, không ngon đến phát khóc, nhưng đây có lẽ là bữa ăn ấm áp hiếm có trong mấy năm gần đây của Quý Sương.
Đến khi phản ứng thì cậu lại bắt đầu đỏ mắt đỏ mũi rồi, cái tật xấu này muốn bỏ cũng không được.
Một chiếc khăn tay màu đỏ sẫm quen thuộc xuất hiện, viền vàng, xa xỉ, vừa nhìn là biết của ai.
Ngước lên, Quý Sương thấy Bạch Trường Châu vẫn đang uống trà, mắt cũng chẳng nâng, bèn yên lặng ăn tiếp.
Xong xuôi, Quý Sương đứng đó chờ anh mở miệng.
"Thế nào, cảm giác tốt không?" một câu không đầu không đuôi như thế mà Quý Sương lại thần kỳ hiểu được.
"Tốt, tốt lắm ạ."
Bạch Trường Châu rất hài lòng, anh đã thu lại đôi cánh, chỉ dịu dàng ngồi đó, chỉ giống như một nhân loại đứng trên địa vị cao mà thôi.
"Nhưng sau đó cậu rất mệt, đúng chứ?"
Quý Sương nghĩ rồi lại gật đầu.
"Vâng."
"Dù sao đó cũng không phải sức mạnh của cậu, tất nhiên nó sẽ đối chọi với tinh thần của cơ thể vốn có, hơn nữa cậu còn rất yếu ớt, không thể thừa nhận thời gian dài là phải." anh rũ mắt, nói không chút lưu tình.
Quý Sương cũng biết điều đó, cậu không có gì để phản bác mấy lời nói độc ác của Bạch Trường Châu.
Nhưng mà, dù nói như vậy nhưng sau khi Quý Sương ngất, anh ấy vẫn đưa cậu trở về giường, hơn nữa chăn còn được đắp rất ngay ngắn.
Sáng nay còn cho Quý Sương ăn một bữa sáng đàng hoàng.
Ánh mắt Quý Sương sáng lên một tia sáng nho nhỏ, giọng nói lại dè dặt:"Tôi có thể hỏi sức mạnh đó là từ đâu mà ra sao? Là ngài cho tôi mượn ư?" đến cả chính Quý Sương cũng không nhận ra, dường như cậu đã thân cận với Bạch Trường Châu hơn nhiều.
Đáp lại, anh chỉ cười mà không nói gì. Quý Sương dường như đã nhìn ra chút đầu mối từ đôi mắt sâu không lường được đó, nhưng một tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc đã cắt đứt suy nghĩ của cậu ta.
Quý Sương cuống quýt tìm điện thoại trên đầu giường, tên người gọi hiển thị làm cho cậu ta nháy mắt như rơi xuống hầm băng, bả vai không ngừng run rẩy.
[Trương Lập Thành]
Quay đầu, Bạch Trường Châu đang ngồi trên sô pha đã biến mất từ lúc nào, chỉ để lại tách trà vẫn còn ấm nóng.
Tác giả có lời muốn nói:
Trường Châu nghiện trà và cà phê, còn chồng anh ấy nghiện vợ.
Tái bút, tui đang sa đọa vào một bộ truyện siu hay rồi(╯•﹏•╰)