Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoài trừ những nơi như Ma giới, rải rác khắp mênh mông là vô vàn thế giới lớn nhỏ.
Nó có thể hình thành từ một câu nói đùa vu vơ, một truyền thuyết từ xa xưa không ai có thể kiểm chứng, hoặc phổ biến nhất là từ những cuốn sách trên khắp các nền văn minh.
Chẳng ai chú ý tới, chúng chỉ lặng lẽ nảy mầm, từ từ lớn lên, tự mình kiến tạo nên phép tắc và tự vận hành cho đến khi rã rời trở về lại với nguồn cội.
Trong số vô vàn đó, có một cuốn sách thế này.
Nó nói về tình yêu đơn phương tuyệt mỹ, cảm động lòng người nhưng lại kết thúc trong cay đắng của Trương Lập Thành với bạn từ nhỏ vừa hắn ta-một người đàn ông.
Trong thế giới ấy, nam nam cũng không phải chuyện hiếm gặp, nhưng người bạn thời thơ ấu này lại trùng hợp làm sao là một trai thẳng, hơn nữa chỉ có đam mê với võ thuật.
Đây là một thế giới hướng về võ thuật, vũ lực là trên hết, nơi mà thiên phú võ thuật có thể quyết định tương lai của một con người.
Võ thuật phát triển song song với thời đại, thậm chí còn chiếm ưu thế hơn cả những công việc phải dùng trí óc, những người đạt được thành tựu lớn còn được mọi người xưng một tiếng ngài.
Trương Lập Thành và ánh trăng sáng trong lòng hắn ta đều là những thiên tài trẻ tuổi của giới võ thuật, vậy nên có thể nói là trời sinh một cặp.
Chỉ tiếc, ánh trăng sáng chưa từng nhìn thấu tình cảm của Trương Lập Thành, sau khi chiếm lấy trái tím hắn ta là phủi mông chạy ra nước ngoài rèn luyện, để lại Trương Lập Thành cõi lòng trống không.
Trong hoàn cảnh đó, hắn ta cấp thiết muốn bù đắp cho mình, bèn tìm một người thay thế trông giống người bạn kia, cũng là một học sinh nghèo hắn ta từng giúp đỡ-Quý Sương.
Quý Sương say Trương Lập Thành đến mê mệt, không phải vì hắn đẹp trai hay nhiều tiền, mà là vì Trương Lập Thành đã cứu cậu khỏi khốn cùng, quan tâm lo lắng cho Quý Sương, điều mà một đứa trẻ trong cô nhi viện như cậu ta chưa bao giờ được nếm trải.
Quý Sương năm bốn tuổi, cha mẹ cậu bỏ mạng trong một vụ tai nạn xe. Không người thân, Quý Sương rất nhanh bị đẩy vào cô nhi viện.
Nhưng cậu vẫn sống rất khá, bởi vì viện trưởng ở đây là người rất tốt, thường xuyên bảo vệ Quý Sương khỏi sự bắt nạt của những đứa trẻ khác, còn dạy cậu học.
Năm mười tuổi, lần đầu tiên Quý Sương biết, hóa ra cha mẹ có để lại một khoản tiền cho mình mà cậu không hề hay biết.
Lập tức, Quý Sương bị một cặp vợ chồng tự xưng là họ hàng xa tít tắp của cậu nhận nuôi. Họ còn có một người con trai kém Quý Sương ba tuổi, từ đó, cậu có gia đình.
Chỉ là cuộc sống của cậu dường như cũng không được như mong muốn.
Nhà cha mẹ nuôi rất nghèo, đến nỗi mỗi bữa ăn còn phải dè dặt từng tí, chỉ khi có khoản tiền của cha mẹ Quý Sương thì mới khá lên chút ít.
Nhưng nhiêu đó cũng không ăn nhằm gì, vì họ còn phải cho em trai Quý Khanh của Quý Sương đi học.
"Con chỉ cần biết một ít kiến thức là đủ rồi, không bằng đi làm kiếm tiền cho em Khanh của con, sau này thằng bé làm được ra tiền thì con cũng được thơm lây."
Từ đó, Quý Sương mười hai tuổi bắt đầu đi làm, chạy tiền học cho em trai.
Cha mẹ nuôi bỏ qua cậu, không chỉ vì Quý Sương không có huyết thống, mà còn là vì cậu không có một chút thiên phú võ thuật nào.
Trong thế giới này, không thể học võ thì còn thua cả người thường.
Quý Sương vì quá yếu kém nên bị xô đẩy không thương tiếc, những lúc kiệt sức cũng chỉ dám đến tìm việc trưởng cô nhi viện, ăn một bữa cơm, đọc một cuốn sách rồi lại đi làm.
May mắn duy nhất của Quý Sương đó chính là có một nhà hảo tâm tên Trương Lập Thành đã giúp cậu và một vài người khác trong cô nhi viện có cơ hội học tập, cậu cũng lấy được một bằng cấp ba, ít nhất không cần phải làm mấy việc nặng nhọc nữa.
Quý Sương không dám mơ đến cuộc sống vinh quang xa xỉ, chỉ mong có một gia đình yên ổn để trở về.
Vậy nên khi Trương Lập Thành mở lời hẹn hò với cậu, Quý Sương đã không hề từ chối. Cậu không chắc mình có yêu hắn ta hay không, nhưng sự biết ơn và ngưỡng mộ là thật, chỉ thế thôi là đủ.
Hai người tôn trọng nhau như khách, ngoài trừ không tiếp xúc thân thể nhiều ra thì hoàn toàn giống như những cặp đôi bình thường khác.
Đêm rồi lại ngày, năm Quý Sương mười chín tuổi, viện trưởng qua đời.
Trước đó mấy ngày, Quý Sương đã cất công chuẩn bị lễ kỉ niệm với bạn trai, nhưng thứ cậu chờ được lại là một câu "bận" của Trương Lập Thành cùng với tấm ảnh ôm nhau của hắn cùng một người đàn ông khác ở sân bay.
Người đó, rất giống Quý Sương.
Đau đớn, hoảng loạn, nhưng Quý Sương không dám gọi điện chất vấn, kể cả đến một tin nhắn cũng không có. Mà Trương Lập Thành dường như còn đang say mê bên người kia, không để ý đến cậu dù chỉ một cái liếc mắt.
Đột nhiên, tin dữ của viện trưởng ập đến.
Cậu ngay lập tức mất phương hướng, không cách nào đứng vững trong guồng quay khốn khổ này.
Lúc này Quý Sương mới biết, hóa ra cậu chỉ là một người thay thế, còn cái người vừa về nước kia mới là chính chủ.
Bạn trai ở bên Quý Sương bao lâu nay, hóa ra vẫn luôn hướng về ánh trăng sáng của hắn.
Sau đó Quý Khanh gọi điện cho cậu, yêu cầu Quý Sương đến khách sạn.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cậu phản kháng không được, cuối cùng phát điên tự sát khiến lão già kia không kịp trở tay.
Kết cục của chuyện này chính là, Trương Lập Thành sai người lấp liếm không được, mọi chuyện đến tai ánh trăng sáng của hắn ta, khiến cho cậu ta tức giận đến nỗi cạch mặt Trương Lập Thành.
Cuốn sách này ai đọc cũng phải tiếc thương cho tình cảm không được đáp lại của Trương Lập Thành, than rằng ông trời phụ người, cho hắn ta thiên phú nhưng lại trắc trở tình duyên.
Riêng Bạch Trường Châu, anh đọc xong chỉ thấy nực cười.
Thậm chí còn ghê tởm đến nỗi súc miệng hai lần.
Muốn nói về tình cảm Quý Sương dành cho Trương Lập Thành thì thật sự rất khó. Đó không phải là tình yêu, nhưng nó sâu đậm và ỷ lại hơn tình yêu nhiều lắm. Cậu nhóc đã phải sống những ngày tăm tối và nghèo khổ nhất, kiên trì tin vào những quyết định của cha mẹ nuôi, mà nơi duy nhất có thể an ủi Quý Sương là viện trưởng.
Trong hoàn cảnh đó, Trương Lập Thành xuất hiện như một vị thánh, đem đến cho Quý Sương cơ hội được học tập, mở rộng con đường sống của cậu nhóc hơn một chút.
Quý Sương kính trọng đồng thời cũng coi Trương Lập Thành như nơi kí thác thứ hai, cho nên khi viện trưởng mất, việc hắn ta coi cậu nhóc như vật thay thế là đang vạch thêm một vết thương cho cậu.
Có lẽ Trương Lập Thành chỉ là tiện tay giúp đỡ, cũng tiện miệng đề nghị hẹn hò, nhưng hắn ta lại không tôn trọng Quý Sương, chỉ coi cậu như món đồ tiêu khiển.
Trương Lập Thành là một nhân vật rất khó đánh giá, hắn ta hành động có vẻ rất cao thượng, nhưng thật ra cũng ích kỉ hơn bất kì ai, chỉ chăm chăm cho rằng tình yêu của mình mới là tuyệt đẹp nhất.
Còn những người khác, không xứng cho hắn chơi đùa.
Thật tội nghiệp cho Trương Lập Thành có thiên phú có sự nghiệp nhưng tình cảm nhiều bất trắc, vậy Quý Sương, người từ đầu đến cuối chỉ có hai bàn tay trắng thì sao?
Cậu ta không có thiên phú, cũng không có ai yêu thương, đến cả chút ngon ngọt cuối cùng cũng chỉ là lừa dối.
Có đáng không? Một đứa trẻ như thế.
Trong cực nhọc vẫn luôn nhìn về mặt trời sáng rọi, lại bị dối trá và lợi dụng bao vây bốn phía, không còn cách nào khác phải bỏ xác hơi vực sâu.
Quý Sương bị cuốn vào tình cảm vở vẩn của Trương Lập Thành, mưu đồ lợi dụng của cha mẹ nuôi và em trai, cuối cùng ai cũng có phần, chỉ có cậu ta là tay trắng ra đi.
Bạch Trường Châu không thích, mà một ác ma như anh, đã không thích thứ gì là phải phá cho bằng được.
Bạch Trường Châu chu du khắp các thế giới lớn nhỏ, chuyên gia xách cổ những nhóc con đáng thương đến một tương lai xán lạn. Bây giờ, Quý Sương sẽ là mục tiêu tiếp theo của anh.
Anh ngồi trong không gian của mình, mặt lạnh theo dõi Quý Sương.
Nhóc con hẳn cũng đã đoán được động cơ của Trương Lập Thành tiếp cận cậu ta là gì, chỉ cần một bước xác nhận nữa.
Tốt nhất là làm cho Quý Sương hết hi vọng hoàn toàn là tốt nhất.
Chậc một tiếng, nhóc con này đáng thương là thật, nhưng cái tính mềm lòng đáng ghét kia là nhất định phải sửa.
Quý Sương không biết có một ác ma đang âm thầm lên kế hoạch kĩ càng với cuộc đời của cậu ta, lúc này chỉ đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Tiếp hay không tiếp?
Quý Sương mím môi, mặt hơi trắng, nghĩ đế tấm ảnh mà số lạ kia gửi cho cậu, không khỏi run tay.
Tấm ảnh đó, bạn trai cậu đang ôm ấp một người đàn ông khác, cười hạnh phúc vô cùng, một tay còn giúp người kia cầm vali.
Sợ cậu không nhìn ra, số lạ kia còn giải thích.
[Thấy không? Hắn ta chỉ là một tên cặn bã thôi, trong đầu chỉ biết nhớ đến ánh trăng sáng của hắn, cậu bị hắn ta chơi rồi.]
Từng câu từng chữ giống như dao găm đâm thẳng vào tim Quý Sương.
Cậu không phải yêu Trương Lập Thành sâu đậm, nhưng những năm tháng thiếu niên non trẻ cũng đã từng ngưỡng mộ người đàn ông giỏi giang hào phóng ấy, vậy nên mới tin tưởng bước vào mối quan hệ yêu đương với anh ta.
Hóa ra, chỉ có mỗi cậu là coi trọng tình cảm này.
Quý Sương không có cách nào kiểm chứng xem những lời người trong điện thoại nói có phải là thật hay không, nhưng tấm ảnh kia và ánh mắt tràn đầy tình yêu của Trương Lập Thành đã làm lòng Quý Sương nguội lạnh.
Hắn ta chưa bao giờ nhìn cậu như thế.
Hóa ra, cũng không phải Trương Lập Thành vốn đã xa cách hay tôn trọng cậu, chỉ là vì hắn ta không muốn thật sự chạm vào một vật thay thế mà thôi.
Lòng Quý Sương chua xót, chút ngưỡng mộ cuối cùng với Trương Lập Thành đang dần vơi đi.
Không thể cứu vãn được nữa, đằng sau hình tượng người đàn ông dịu dàng lịch thiệp hóa ra lại như vậy.
Như bình thường, Quý Sương hẳn sẽ không tiếp cuộc điện thoại này, yên lặng trốn tránh. Mặc dù tương lai này không biết ra sao, nhưng trốn tránh đã trở thành bản năng của cậu, thà để cho nó chìm vào quên lãng cũng không muốn đối mặt.
Nhưng lần này, Quý Sương không muốn nữa.
Cậu khát vọng bản thân có thể trực tiếp đối mặt một lần, ít nhất không đến mức sau này sẽ ân hận khôn nguôi.
"Quý Sương?" giọng nói của Trương Lập Thành từ bên kia vang lên, ẩn chứa sự cáu gắt mà Quý Sương chưa từng thấy.
Dường như, người kia vừa về nước thôi, tất cả những kiên nhẫn của Trương Lập Thành trước đó với cậu cũng đã không còn.
"Em đang ở đâu!"
"Anh nhận được một tấm hình chụp em vào khách sạn, em tới đó làm gì?"
"Tại sao lúc nào em cũng đi lung tung!"
"Quý Sương?"
"Quý Sương, trả lời đi?!"
Trương Lập Thành không ngừng chất vấn, mỗi một câu đều như đang cứa qua tim Quý Sương.
Cậu cũng muốn hỏi Trương Lập Thành, bây giờ anh đang ở đâu? Một tuần qua anh đã ở với ai? Người kia thật sự là người anh thích sao? Em chỉ là một đồ dỏm ư?
Nhưng Quý Sương không dám, bởi vì cậu không có tư cách.
Trong mắt người khác, Quý Sương vĩnh viễn chỉ là một học sinh nghèo ở bên Trương Lập Thành vì tiền, giữa hai người chỉ là quan hệ chơi chơi.
Cuối cùng Quý Sương cũng hiểu, ánh mắt châm biếm của những người bạn của Trương Lập Thành rốt cuộc là vì sao.
Đó là ánh mắt nhìn một con chim sẻ muốn bay lên làm phượng hoàng, nhìn một con ruồi bị quây trong mật ngọt lừa dối.
So với một kẻ ngoài vòng như Quý Sương thì vị chính chủ kia, người rõ ràng mang phong thái khác biệt mới càng hợp với Trương Lập Thành hơn.
Sống lưng cậu khom xuống càng thấp, mặt cúi gằm, giống như đã cam chịu số phận.
Bốp, trán Quý Sương bị búng một cái thật mạnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Tui không thích Trương Lập Thành, nhưng tui hài lòng với việc viết về anh ta, cảm giác viết Trương Lập Thành càng khốn nạn bao nhiêu sau này hắn ta sẽ càng khốn khổ bấy nhiêu.
Thân mến.
P/s: bình luận một chút cho tui có động lực nào(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄