Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 25: Nguy cơ phá sản
Sở Tâm Nhi không biết làm cách nào mà về đến biệt thự vú Trần từ trong bếp đi ra thì thấy dáng vẻ thất thần của cô bà liền vội vàng chạy đến đỡ Sở Tâm Nhi ngồi xuống sofa đau lòng hỏi.
"Tiểu thư, con làm sao vậy?"
Vú Trần rót cho cô cốc trà hoa cúc nhìn Sở Tâm Nhi đầy tò mò.
Sở Tâm nhi cầm lấy cốc trà đặt lên môi nhưng vì run tay nên đổ hết lên váy. Cô vội đặt cốc trà xuống bàn nhìn vú Trần lắc đầu.
"Con không sao. Con lên phòng trước con không ăn cơm đâu lát vú đừng gọi con."
Sở Tâm Nhi để lại gương mặt đầy lo lắng của vú Trần bước nhanh lên lầu. Vừa đóng cửa phòng lại Sở Tâm Nhi không còn sức lực nữa ngã quỵ xuống bên cửa những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống gương mặt vốn đã trắng bệch của mình.
"Tại sao?....Xoảng...."
Cô tức giận đi đến bên bàn phấn vung tay hất hết các đồ dùng trên mặt bàn. Dường như đây là cách duy nhất để Sở Tâm Nhi trút bỏ mọi ấm ức và đau lòng.
Vú Trần dưới lầu thấy tiếng đổ vỡ trên lầu vội vàng chạy lên đập cửa.
"Tiểu thư? Con đừng làm vú sợ...."
Đáp lại tiếng gọi đầy lo lắng của bà là những tiếng đồ vật bị ném xuống đất đầy chói tai kèm theo tiếng khóc nức nở của cô.
Sở Định vừa vào đến nhà thấy tất cả người làm đều tụ tập trước cửa phòng của con gái ông liền hỏi.
"Vú Trần, chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy ông chủ về vú Trần liền nhanh chóng chạy đến trước mặt ông vừa khóc vừa kể.
"Tôi cũng không biết chỉ thấy tiểu thư sắc mặt rất kém trở về....tiểu thư nói không ăn cơm kêu tất cả mọi người không ai được gọi..."
"Aaa...choang..."
Một tiếng hét vang lên cắt ngang lời vú Trần, Sở Định thấy tình hình không ổn liền quát.
"Còn đứng đó làm gì, mau đi lấy chìa khóa dự phòng đến đây."
"Vâng..." Bà vội vã trả lời rồi chạy đi lấy chìa khóa.
Sở Định lo sợ cầm chìa khóa mở cửa phòng ra cửa vừa mở ra ông liền hoảng hốt khi nhìn thấy con gái yêu của mình.
Sở Tâm Nhi ngồi giữa sàn nhà mái tóc dài dính bết vào hai má hai bàn tay toàn là máu cả căn phòng là một đống lộn xộn lọ hoa, sách báo...tất cả đều nằm ngổn ngang trên mặt đất.
"Trời đất, Tâm Nhi con sao vậy?".
Ông đi dép vào trong phòng đỡ con gái dậy.
Vú Trần kêu người làm vào quét dọn còn mình thì xuống bếp nấu cho cô một bát chè hạt sen.
"Con nhìn lại mình đi, sao lại thê thảm đến mức này?" Ông Sở nhìn con gái vừa đau lòng mắng.
Chuyện của công ty đã đủ làm ông mệt mỏi lắm rồi bây giờ nhìn thấy đứa con gái duy nhất của mình thế này làm ông cảm thấy vô cùng bế tắc.
"Con xin lỗi..."
Giọng nói nghẹn ngào của Sở Tâm Nhi vang lên làm ông không biết phải nói gì. Đúng lúc vú Trần đem chè hạt sen ra Sở Định nhìn cô nhắc nhở.
"Uống hết bát chè này rồi đi ngủ sớm đi. Mẹ con đi chùa hôm nay không về, không cần đợi mẹ con đâu."
Nói xong ông cầm cặp đi lên lầu. Sở Tâm Nhi ăn chè xong cũng đứng lên về phòng.
Trong phòng làm việc Sở Định nhìn máy tính không rời lông mày của ông nhíu chặt lại vẻ mặt đầy căng thẳng.
"Reng...." Điện thoại vang lên ông nhanh chóng bắt máy.
"Chủ tịch, không xong rồi." Đầu dây bên kia là giọng nói đầy lo lắng.
"Có chuyện gì?" Bàn tay ông vô thức run lên khi nói câu này.
"Mảnh đất ở trung tâm bị chính phủ tịch thu rồi còn...còn chủ đầu tư cũng bị bắt rồi. Hình như là ông ta đã làm giả giấy tờ rồi bán mảnh đất cho chúng ta...làm sao bây giờ..."
Sở Định đứng hình khi nghe được tin này ông tức giận đấm mạnh xuống bàn.
"Sở Định ta làm trong ngành này bao nhiêu năm vậy mà lại bị lừa? Mau bán đi 10% cổ phiếu của công ty còn 2 mảnh đất ở ngoại ô nữa. Mua bao nhiêu bán bấy nhiêu bây giờ chúng ta không còn thời gian nữa rồi...."
"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay." Trợ lý tắt máy.
Buông điện thoại xuống Sở Định hai tay xoa đầu vẻ mặt đầy lo lắng. Không biết ông có thể cứu được Lâm Thị hay không?
Ngày hôm sau là đám tang của ông Hạ tất cả những người quen biết đều đến chia buồn với gia đình. Hạ Minh đứng bên linh cữu ông cúi đầu cảm tạ mọi người.
"Bác gái, uống miếng nước đi."
Diệu Thiên cầm cốc nước đưa cho bà Hạ. Cô ngồi xuống bên cạnh an ủi bà.
"Cảm ơn con đã tới giúp ta, nếu không thì bác và Hạ Minh cũng không biết xoay sở thế nào."
Chỉ sau một đêm mà nhìn bà như già thêm chục tuổi khiến cô vô cùng đau lòng.
Đường Phong đi đến bên cạnh Hạ Minh hỏi "Tâm Nhi đâu? Sao không thấy em ấy?"
"Không biết, mình gọi điện cô ấy cũng không nghe máy". Hạ Minh buồn bã lắc đầu. Còn Đường Phong thì nhíu mày không nói.
Ở bên kia đường Sở Tâm Nhi ngồi trong xe nhìn vào bên trong cô thấy Hạ Minh đau buồn thấy anh yếu đuối ôm mẹ khóc thấy anh gắng gượng chào mọi người...Tất cả cô đều thấy nhưng giờ đây cô có thể làm được gì?
Sở Tâm Nhi đến đây từ rất sớm cô đều yên lặng ngồi trong xe nhìn theo Hạ Minh mà âm thầm khóc. Nhưng anh không hề hay biết rằng cô muốn đến bên anh ôm lấy anh mà an ủi đến nhường nào?