Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ước gì thời gian ngưng lại giây phút này, để ta mãi mãi là đứa trẻ, không âu không lo ở bên cạnh người. Thế nhưng ta lại ước bản thân trưởng thành, dùng sức mạnh của mình để che chở cho người mình thương."
________
Trường tiểu học Vương Tuấn Phong theo học là ngôi trường mà bạn của ba anh làm hiệu trưởng, với lại anh cũng từng học ở đây nên việc xin cho cậu vào giữa chừng như thế này cũng không có gì khó khăn. Chiếc xe sang trọng đậu trước cổng trường thu hút được không ít ánh nhìn của mấy vị phụ huynh, lúc anh dắt Tiểu Phong bước ra có người còn thốt lên đẹp trai quá, anh trai đưa em mình đi học sao?
Tiểu Phong vốn không quên bị người ta vây quanh chỉ trỏ, vả lại cậu nghe mấy bà thím này hình như bị vẻ đẹp trai của papa cậu câu mất hồn rồi. Buồn bực trong lòng, cậu nắm lấy tay anh gọi lớn.
"Papa."
"Hửm? Sao thế Tiểu Phong?"
Nghe thấy cậu nhóc gọi người kia là ba, không ít ánh mắt ái ngại nhìn anh, sao đó tiếng xì xào bàn tán không ngừng mà còn nhiều hơn trước nữa, trong đám đông có người nói lớn.
"Eo ôi, trông trẻ thế mà có đứa con lớn như vậy rồi, biết ngay là chẳng phải hạng tốt lành gì rồi. Không biết ai mà mẹ của đứa nhỏ nữa."
Người nào đó độc miệng chen vào.
"Nhìn sang trọng như vậy mà... Tôi đoán mẹ đứa bé khi sinh đứa bé đó ra chắc tuổi cũng còn nhỏ lắm, không khéo chết trên bàn mổ rồi cũng nên."
"Ấy, mấy bà bớt cái miệng lại đi, để người ta nghe thấy thì không hay, ngó sơ qua cũng đủ biết là người có tiền, gia thế chắc cũng không phải dạng vừa, tốt nhất đừng va vào thì hơn."
Tiếp đó mấy tiếng hùa theo đồng thanh nói đúng đúng, một lát sau mới yên tĩnh được một chút.
Mấy lời nói này anh đương nhiên nghe thấy, vội bịt một bên tai của Vương Tuấn Phong lại, một mạch đưa cậu vào trong trường. Trong lòng thầm nghĩ sau này sẽ bù đắp những mất mát tuổi thơ của cậu, một đứa trẻ như cậu xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp hơn là lời dè bỉu của thiên hạ. Nhưng mà miệng lưỡi cay độc của thiên hạ thì mấy ai cản được bao giờ, chỉ đành ủy khuất cho con cưng của anh vậy, sau này cậu lớn lên ắt sẽ hiểu mà.
Trái ngược với anh, cậu dùng đôi mắt sắt lạnh có phần non nớt lườm mấy bà cô kia, hừ, dám nói xấu papa của cậu hả? Vương Tuấn Phong ta đây ghi nhớ mặt của từng người rồi đó, liệu mà chạy đi.
Cậu cũng thật giận mình, chỉ muốn bản thân mau chóng lớn lên để có thể bảo vệ anh, bảo vệ thiên sứ của riêng cậu.
Trịnh Minh An đưa Vương Tuấn Phong đến phòng hiệu trưởng, ông rất vui vẻ đón tiếp hai người, còn khen Tuấn Phong rất đẹp trai nha. Thủ tục cũng đã xong, anh đưa cậu xuống lầu dưới cho cậu vào lớp học. Anh còn nhớ rõ lúc anh buông tay cậu ra để cậu đi vào lớp học, bàn tay nhỏ bé ấy cứ cố níu lấy tay anh, anh phải dỗ dành mãi cậu mới đồng ý buông tay anh ra mà đi theo cô giáo vào lớp. Chi tiết này đến mãi sau này anh vẫn thường lôi ra để mà trêu chọc cậu, và đương nhiên kết cục của anh ngay sau đó rất thảm, vô cùng thảm.
Vương Tuấn Phong ban đầu hơi khó kết bạn với các bạn, dần dà cậu cũng có được hai, ba đứa bạn thân, nói chung là khá ổn định. Trịnh Minh An thì khỏi phải nói, nhìn đứa trẻ này ngày một vừa mắt, kèm theo đó anh sủng cậu đến tận trời, cậu muốn gì anh đều chiều cậu. Mà Vương Tuấn Phong cũng không đòi hỏi gì quá đáng, duy chỉ có vấn đề ngủ nghỉ là cậu nhất quyết không chịu chia phòng với anh, còn lại thì hầu như đều nghe theo sự sắp xếp của anh.
Vấn đề nho nhỏ này rất nhanh được giải quyết, Trịnh Minh An cho rằng Vương Tuấn Phong vẫn còn nhỏ, với lại sống cùng nhau lâu dần anh cũng biết đứa trẻ này sợ mấy thứ tâm linh kì bí, không những thế cậu còn mắc chứng sợ bóng tối nữa thế nên anh nào nỡ để cậu sợ hãi ngủ một mình.
Anh cũng thường thôi đưa cậu trở về cô nhi viện thăm mẹ Hạ và các bạn ở đó, Vương Tuấn Phong chỉ đến thăm mẹ Hạ thôi chứ lưu luyến gì những kẻ từng bắt nạt mình. Mẹ Hạ thấy cậu thì vui lắm, lần nào cậu về mẹ cũng làm cho cậu mấy món cậu yêu thích. Vương Tuấn Phong ăn đến vui vẻ, Trịnh Minh An bên này kéo tay mẹ Hạ ra ngoài xin bà chỉ cho mình cách nấu mấy món Vương Tuấn Phong thích, mẹ Hạ cười bảo Vương Tuấn Phong thật may mắn khi gặp được anh, sau đó bà dắt anh ra sau bếp hướng dẫn anh nấu vài món đơn giản.
Tay nghề nấu ăn của anh không phải hạng tầm thường, lại chăm chỉ học hỏi nên chỉ hai tuần anh đã nấu được y như mùi vị của mẹ Hạ. Thành công dụ đứa trẻ gầy còi xương kia ăn nhiều một chút, có da có thịt hơn một chút.
Ngôi nhà rộn vang tiếng cười, một thiên đường hạnh phúc dành cho kẻ sa ngã.
__________
24012023
[🍒: Vương đòi hỏi:>
mà đòi hỏi thì còn cái nịt nha anh ơi:>]